GARFIELD BÁO THÙ KÝ


Editor + Beta: Thất Tử - 24/08/22
Trong lúc ăn tối, Lý Trăn Nhiên hỏi rất nhiều về việc đóng phim của Dư Băng Vi.

Dư Băng Vi tặng anh một món quà, tất nhiên Lý Trăn Nhiên cũng muốn đáp lễ, cô không cần tiền cũng không muốn mua một con mèo khác, trong lòng vẫn thầm hy vọng anh sẽ tặng cô một món quà lớn hơn.

Lý Trăn Nhiên tạm thời chưa lên tiếng nhưng Lý Trăn Tự đã ám chỉ với cô, anh hai đã nhớ kỹ chuyện này, nhất định sẽ không làm cô thất vọng.

Ăn xong, Lý Trăn Nhiên đứng dậy đi luôn, Dư Băng Vi ngạc nhiên khi thấy con mèo kia cũng nhảy xuống ghế đi theo anh ra ngoài.

Cô ngơ ngác quay đầu hỏi Lý Trăn Tự: "Anh hai cho Đoàn Tử ăn cái gì thế?"
Lý Trăn Tự đáp: "Ăn cái gì? Ăn bả mèo chắc? Anh làm sao mà biết được.

"
Nhưng lát sau hắn lại nói: "Con mèo kia cũng thông minh, cứ như một đứa trẻ con ấy.

"
Dư Băng Vi nuôi Lý Trăn Nhược gần một tháng nhưng không nhận ra chuyện này.

Ra khỏi nhà hàng, Lý Trăn Nhiên tạm biệt hai người kia, nhấc chân định lên xe, đột nhiên Dư Băng Vi gọi anh lại.

Cô nói: "Anh Lý, trước đây tôi có hỏi người ta, nếu muốn triệt sản cho mèo đực thì mèo phải được sáu tháng đã, theo tôi tính thì khoảng hai tuần nữa là đến lúc phải triệt sản cho Đoàn Tử rồi.

"
Lông Lý Trăn Nhược dựng lên, cậu không muốn bại lộ nhưng vẫn ré một tiếng uy hiếp về phía Dư Băng Vi.

Trước kia là ai nói nếu thiến thì sẽ tội lắm, không triệt sản cậu? Cậu thích cô ấy đến thế, bây giờ lại đâm cậu một dao, quả là không ai độc ác bằng lòng dạ phụ nữ!
Dư Băng Vi bị cậu làm cho sợ hết hồn, nhất thời quên mất mình nói cái gì.

Lý Trăn Nhiên bình thản đáp: "Cảm ơn cô đã nhắc nhở, tôi sẽ sắp xếp thời gian.

"

Nói xong, anh bế Lý Trăn Nhược lên xe.

Trong lòng Lý Trăn Nhược cuộn sóng, hồi lâu chưa thể bình tĩnh được, cậu sợ, nghe Lý Trăn Nhiên nói sẽ sắp xếp thời gian, chân giơ ra túm lấy ống tay áo Lý Trăn Nhiên.

"Sao vậy?" Lý Trăn Nhiên liếc cậu một cái.

"Meo!" Lý Trăn Nhược muốn nói cho anh biết, đừng triệt sản cậu.

Nhưng không nói được vì giữa cậu và anh không có cách gì giao tiếp được.

Lý Trăn Nhiên nhìn cậu, lát sau nói: "Nhóc hiểu cô ấy nói gì à?"
Lý Trăn Nhược giật mình, tự hỏi mình có nên giả vờ không hiểu không? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ai biết cậu có nghe hiểu hay không, kêu một tiếng: "Meo!"
Lý Trăn Nhiên một tay chống cằm nói: "Triệt sản nhất định phải làm, nếu không lúc động dục rất khó chịu, biết không?"
Cậu biết nhưng cậu không muốn triệt sản!
Nhưng giờ cậu chẳng thể biểu đạt ý muốn của mình với Lý Trăn Nhiên, cậu tỏ ra buồn bã, meo meo một lúc chẳng có tác dụng gì, thế là Lý Trăn Nhược nhảy khỏi ghế, trốn vào góc xe, rầu rĩ không vui.

Buổi tối về đến nhà, Lý Trăn Nhiên thật sự gọi điện cho Hoa Nghị Bang, hẹn trước với bệnh viện thú y, định triệt sản cho Lý Trăn Nhược.

Khoảnh khắc đó với một người từng là đàn ông, bây giờ là mèo đực không khác gì ngày tận thế.

Tối đó cậu không thèm vào phòng Lý Trăn Nhiên, nghĩ một nhát dao kia của Dư Băng Vi thật tàn nhẫn, nếu như Lý Trăn Nhiên muốn triệt sản cho cậu vậy thì cậu chỉ có thể rời khỏi nhà họ Lý mãi mãi.

Cậu thà làm mèo hoang còn hơn.

Nhưng giờ cậu biết rất khó để một con mèo Garfield lang thang ngoài đường, bởi vì miệng quá ngắn nên rất khó săn mồi, cũng chẳng sống được mấy ngày bên ngoài.

Lý Trăn Nhược đang khổ sở thì bên kia Lý Trăn Nhiên đã định xong ngày triệt sản cho cậu.

Lý Trăn Nhược nghe trộm được cuộc điện thoại giữa Lý Trăn Nhiên và Hoa Nghị Bang, anh không tránh cậu, cậu đã rõ, lần này dù có xin tha thiết như thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng, cách duy nhất để tránh bị triệt sản chỉ có một, rời khỏi nhà họ Lý.

Biến thành mèo đã được nửa năm, khó khăn lắm mới vào được nhà họ Lý, một chút manh mối về kẻ giết hại mình chưa có mà đã đối mặt với nguy cơ không thể tiếp tục làm đàn ông.


Lần này trốn đi, ít nhất là hai ba ngày mới về, liệu Lý Trăn Nhiên có tha thứ cho cậu không, hay là sẽ cân nhắc không triệt sản cậu nữa?
Lòng Lý Trăn Nhược rối bời, cậu dự định trước ngày triệt sản sẽ chạy ra ngoài, đến gara chờ sẵn.

Trong gara ít ánh sáng, lúc tài xế Lý Trăn Thái lấy xe đi, cậu thừa dịp người ta mở cửa xe chui vào, giấu mình ở ghế phó lái, đuôi cũng nhớ mà thu lại.

Không có ai chú ý đến cậu cả.

Sau đó, khi Lý Trăn Nhiên ăn sáng, bắt đầu tìm mèo khắp nơi.

Ai cũng ngơ ngác, không biết con mèo chạy đi đâu.

Lý Trăn Nhược hít một hơi thật sâu, yên lặng đợi.

Mãi đến khi Lý Trăn Thái ăn sáng xong rồi lên xe đến công ty, trong nhà vẫn không có ai phát hiện ra cậu.

Tài xế khởi động xe, Lý Trăn Thái ngồi ghế sau hơi buồn cười nói: "Lão Nhị đi tìm mèo khắp nơi.

"
Tài xế nghe vậy đáp: "Chẳng lẽ động dục nên chạy rồi?"
Lý Trăn Thái cười nói: "Biết vậy hôm qua đã đem nó đi triệt sản.

"
Cũng chỉ là đùa giỡn mấy câu thôi, Lý Trăn Thái không quan tâm đến Lý Trăn Nhược nên không nhắc đến cậu nữa.

Lý Trăn Nhược nằm dưới gầm ghế phó lái không biết xe đi đâu, chỉ thấy lâu vậy rồi mà không ai phát hiện ra cậu nên cũng yên tâm.

Nhưng cậu vẫn nằm yên không nhúc nhích, hó hé gì cả.

Khi xe đến công ty, Lý Trăn Thái mở cửa xuống xe.


Lý Trăn Nhược không chút do dự vọt ra ngoài.

Lý Trăn Thái sợ hết hồn, "Cái gì đấy?"
Tài xế quay đầu lại, chỉ thấy Lý Trăn Nhược đang chạy biến, vội mở cửa xuống xe, nói: "Đây không phải con mèo Nhị thiếu đang tìm sao? Nó lên xe từ lúc nào vậy?"
Lý Trăn Thái bước lên hai bước nhưng Lý Trăn Nhược đã chạy mất dạng.

Anh ta đứng lại, hồi thần thì lấy điện thoại ra gọi cho Lý Trăn Nhiên.

Lý Trăn Nhược chạy một mạch, tìm đại một góc không người trốn tạm, sau khi xác định Lý Trăn Thái không tìm được mình mới lặng lẽ chui ra.

Không phải cậu nhất thời kích động chạy trốn, ngoài việc trốn Lý Trăn Nhiên hai ngày, cậu cần đến một nơi, cơ sở xét nghiệm đã giám định ADN của cậu và Lý Giang Lâm, không biết một con mèo có thể đi vào không?
Có lẽ hơi khó nhưng không thử thì làm sao mà biết được.

Lý Trăn Nhược nhảy lên đài phun nước ven đường uống ít nước rồi nhả xuống, chạy đến bến xe bus.

Lên xe taxi thì không thể nhưng xe công cộng thì có thể.

Cậu đứng ở trạm xe bus, tìm tuyến đường xe bus mình cần đi.

Hai đứa nhóc học sinh tiểu học đeo cặp đứng bên đường, chỉ chỉ cậu, "Con mèo kia đang tìm trạm dừng à?"
"Đồ đần, mèo làm sao biết cái gì là trạm dừng.

"
Lý Trăn Nhược mắng thầm: Mày mới đần! Ai nói mèo không biết?
Cậu tìm được tuyến đường mình cần đi liền trốn sau đám người.

Lát sau, xe bus vào trạm, Lý Trăn Nhược không đi cửa trước mà tranh thủ lúc cửa sau mở có khách xuống xe thì chạy lên.

Có người tinh mắt hét lên một tiếng, mọi người hỏi có chuyện gì.

Người kia lấy lại tinh thần, thì ra là một con mèo đang nhìn mình với đôi mắt to tròn đầy đáng thương, vỗ ngực nói: "Tưởng chuột, hoá ra là mèo à?"
Đang là giờ cao điểm buổi sang, tài xế nghe tiếng hét nhưng không thể ra xem, thấy khách lên hết thì đóng cửa xe đi luôn.

Lý Trăn Nhược tối qua tắm rửa sạch sẽ, hôm nay chui vào xe Lý Trăn Thái chạy ra ngoài, giờ lông vẫn còn sạch, hơn nữa mặt mũi đáng yêu thu hút mấy đứa trẻ đưa tay muốn sờ.

Cậu không cho chúng sờ, luồn lách qua chân mấy người kia, chui xuống gầm ghế, lặng lẽ nằm xuống.


Qua năm trạm, Lý Trăn Nhược đến được nơi muốn đến, sau khi theo đoàn người xuống xe, cậu chạy về phía vỉa hè.

Đây là trung tâm thành phố, buổi sáng là thời gian đông người nhất, xung quanh người người đi lại tấp nập, Lý Trăn Nhược phải cẩn thận lắm mới tránh được bước chân người, đối với cậu lúc này ai cũng là một con quái vật khổng lồ.

Lông cậu vừa mềm mượt vừa sạch sẽ, mặt mũi cũng đặc biệt, nhìn là biết không phải mèo hoang giống như mèo cưng đi lạc hơn.

May mà dọc đường không có người chụp cậu lại.

Lý Trăn Nhược đến được cơ sở xét nghiệm.

Cậu đứng bên đường quan sát một lúc, dự định vào xem tình hình trước đã.

Nhưng vừa bước chân đi vào đã bị bảo vệ chặn lại.

Cậu muốn vòng qua chân bảo vệ nhưng không ngờ gã lại giẫm lên đuôi cậu, đau quá, cậu ré lên một tiếng, ngẩng đầu lên thấy bảo vệ cầm gậy đuổi đi.

Cậu đành rời đi.

Lý Trăn Nhược tìm một cái góc liếm đuôi mình, vừa tức vừa hận, cản thì cản, việc của ổng không tính nhưng mắc gì đạp lên đuôi cậu! Cậu lớn lên trông dễ thương, ai cũng yêu, chưa từng gặp một kẻ không có trái tim đến thế.

Đứng đó đợi một lúc cũng chưa tìm được cơ hội lẻn vào nhưng cái bụng đã bắt đầu biểu tình.

Bình thường ở nhà, tầm này đã đến giờ ăn trưa, dự định rời đi bắt đầu nổi lên.

Dù là mèo nhưng cậu cũng có nguyên tắc làm mèo, tất nhiên sẽ không chui thùng rác tìm ăn.

Quanh đây có một trường đại học, cậu định ngồi trước cửa phòng ăn, tìm một vài nữ sinh dịu dàng hiền lành cho mình ăn chút gì.

#Lời editor:
Đến đây coi như ngang manhua.

Ngang manhua nhưng vẫn update đều và còn phụ thuộc vào lịch học.

.


Bình luận

Truyện đang đọc