GARFIELD BÁO THÙ KÝ


Tên đầy đủ của chú La là La Vân Quang.

Lúc Lý Giang Lâm chưa có sự nghiệp rạng danh, La Vân Quang luôn đi theo ông, làm việc cho ông, một đời trung thành và tận tâm.
Lý Trăn Nhược vẫn nhớ, khi cậu còn nhỏ, La Vân Quang ngày nào cũng đến nhà họ Lý.

Bỗng một ngày lại biến mất, cậu hỏi Lý Giang Lâm thì ông bảo chú La muốn nghỉ hưu, cùng vợ về quê.
Sau đó không còn tin tức gì về La Vân Quang.
Sáng sớm, Lý Trăn Nhiên lái xe về thành phố nghỉ ngơi.
Lý Trăn Nhiên ngồi ở mép giường, gọi mấy cuộc điện thoại, nhờ người điều tra tung tích của La Vân Quang.
Lý Trăn Nhược nằm trên giường, gối đầu lên cánh tay, nhìn anh không nói lời nào.
Lý Trăn Nhiên nói chuyện điện thoại xong, anh đưa tay vuốt tóc cậu, hỏi: "Làm sao thế? Chẳng phải em đã biết một số chuyện rồi à?"
Lý Trăn Nhược không phải con của Lý Giang Lâm đã chẳng còn là bí mật nữa.

Hiện giờ, mặc dù biết Lý Giang Lâm đã rõ chuyện này từ đầu, nhưng Lý Trăn Nhiên cho rằng nó không nên ảnh hưởng đến cảm xúc của cậu.
"Em đang nghĩ..." Lý Trăn Nhược chậm rãi nói, "Ông ấy biết em không phải con của ông ấy, vậy tại sao lại đuổi em ra khỏi nhà họ Lý?"
Ngón cái Lý Trăn Nhiên xoa nhẹ trán cậu, "Có lẽ là không muốn để người khác biết."
Lý Trăn Nhược ngẩng đầu nhìn anh.
Lý Trăn Nhiên: "Đến bây giờ bố vẫn chưa nói cho bọn anh biết chuyện này.

Có lẽ sau này cũng không có ý định cho người khác biết."
Lý Trăn Nhược lấy tay che mặt khi nghe lời này, "Nhưng em vẫn cảm thấy khó chịu.

Không phải lỗi của em, nhưng em lại là người gánh hậu quả."
"Vốn dĩ không phải lỗi của em." Lý Trăn Nhiên nắm lấy tay cậu, nửa kéo nửa ôm đặt cậu vào lòng mình, mặt đối mặt nói, "Dù là chuyện nào, em cũng không sai.

Không trách em đâu."
Lý Trăn Nhược ngước đầu nhìn anh.
Lý Trăn Nhiên cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu.
Một lúc sau, điện thoại của Lý Trăn Nhiên vang lên.


Anh nghe điện thoại, lắng nghe người bên kia nói.

Hai phút sau mới cúp máy.
Lý Trăn Nhược đợi anh.
Đến khi cuộc gọi kết thúc, Lý Trăn Nhiên nhìn cậu nói: "Năm đó chú La rời đi nhưng không về quê.

Những người anh em khi đó của chú La cũng không biết chú ấy đi đâu.

Hành tung của chú ấy, có lẽ chỉ bố mới biết."
Lý Trăn Nhược ngạc nhiên.
Lý Trăn Nhiên: "Chúng ta về nhà trước, chuyện này không thể vội được.

Anh sẽ cho người điều tra, chắc chắn sẽ có tin tức gì đó."
Lý Trăn Nhược nghĩ, trước mắt không có cách nào tốt hơn, vì thế cậu vươn tay ôm chặt eo anh, gật đầu.
Tâm trạng cậu không tốt, luôn cảm thấy chuyện này nào có đơn giản như thế mà cậu lại thành vật hy sinh.

Chẳng những không biết ai giết mình, ngay cả lý do vì sao mình chết cũng trở nên mơ hồ.
Trên đường về nhà, cậu hơi bơ phờ.

Ở đường cao tốc, Lý Trăn Nhược lặng lẽ biến thành một con mèo, nằm liệt trên ghế.
Lý Trăn Nhiên định về căn hộ của mình trong thành phố, không muốn cho người nhà biết mình đã về.

Nhưng Lý Trăn Nhược lại muốn về nhà họ Lý.
Cậu quả thực rất mệt mỏi nhưng không có ý định từ bỏ.

Chỉ có ở gần Lý Giang Lâm, cậu mới có thể tiếp cận chân tướng một cách dễ dàng.
Về đến nhà là buổi chiều, khó có khi tâm trạng Lý Giang Lâm tốt cầm bánh quy cho Nhị Hoàng ăn.
Lý Trăn Nhiên lái xe vào gara, thấy Lý Trăn Nhược vẫn nằm lì trên ghế, anh túm lấy chân mèo lôi ra ngoài.


Lý Trăn Nhược phản ứng rất nhanh, hai chân trước ôm cứng lấy cánh tay anh, được anh ôm xuống xe.
Vừa nãy Lý Giang Lâm thấy xe của anh về cho nên Lý Trăn Nhiên không ôm mèo vào nhà mà đi đến trước ổ chó, chào Lý Giang Lâm: "Bố."
"Về sớm thế?" Lý Giang Lâm không quay đầu lại hỏi.
Lý Trăn Nhiên trả lời: "Vâng."
Nhị Hoàng vốn tập trung vào việc xin bánh quy từ tay Lý Giang Lâm, vừa thấy Lý Trăn Nhược đã chuyển hướng chú ý.

Trước hết, nó vẫy đuôi với Lý Trăn Nhiên thể hiện sự thân thiết, sau đó nhảy lên muốn chạm vào Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhiên đưa tay xoa đầu Nhị Hoàng, nói với Lý Giang Lâm: "Con vào nhà trước."
Lại không ngờ tới Lý Giang Lâm sẽ lên tiếng, "Đợi chút, bố muốn nói với con mấy lời."
Lý Trăn Nhiên dừng bước, đặt Lý Trăn Nhược xuống.
Nhị Hoàng thấy thế lập tức hưng phấn chạy quanh Lý Trăn Nhược hai vòng.

Lý Trăn Nhược mệt mỏi, ôm lấy chân Nhị Hoàng dụi mặt vào bộ lông của nó.

Nhị Hoàng theo đó nằm xuống, cơ thể cuộn lại vậy cậu ở bên trong để cậu gối đầu lên người mình.
Lý Giang Lâm hỏi: "Đi chơi một mình?"
Lý Trăn Nhiên đút tay vào túi quần, đáp: "Vâng."
Lý Giang Lâm: "Nghĩ kỹ chưa?"
Lý Trăn Nhiên đang nhìn Lý Trăn Nhược bị vây trong lòng Nhị Hoàng, nghe ông hỏi vậy nên nhìn ông, "Con nên nghĩ kỹ cái gì?"
Lý Trăn Nhược ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ.
Tay Lý Giang Lâm đặt trên đầu gậy, đứng thẳng người hỏi, "Vì một thằng nhóc, đáng không?"
Lý Trăn Nhiên trầm mặc.
Lý Giang Lâm thở dài, "Vận Lâm có ngày hôm nay, con trả giá cũng không ít.

Có một số lời không thích hợp để nói vào lúc này, nhưng trong ba anh em, con là người mà bố coi trọng nhất.

Bố không hy vọng con ở cùng đàn ông, càng không hy vọng con vì đàn ông mà từ bỏ sự nghiệp của mình."
"Bố." Lý Trăn Nhiên nói, "Con không có vì ai mà từ bỏ sự nghiệp.


Con với ai ở bên nhau đều không ảnh hưởng đến sự nghiệp của con."
Lý Giang Lâm hừ nhẹ một tiếng, "Con không có gia đình ổn định, cũng không có con cái.

Đời tư sẽ bị truyền thông chú ý đến, sau này mọi thứ có thể sẽ bị phóng đại và bày ra cho mọi người cùng chiêm ngưỡng.

Thậm chí, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Vận Lâm."
Lý Trăn Nhiên: "Có thể nhưng nó chẳng ảnh hưởng gì đến con cả.

Con tin rằng, dẫu vậy, Vận Lâm ở trong tay con sẽ phát triển mạnh hơn là ở trong tay anh cả và Lão Tam.

Anh cả cưới phụ nữ nhưng cũng không có gia đình ổn định.

Còn Lão Tam thì khó nói, nếu không thay đổi cái nết kia thì khó mà yên bề gia thất được.

Có nhiều chuyện do bố nghĩ nhiều thôi nhưng thực ra nó rất đơn giản."
Lý Trăn Nhược chưa từng nghe anh nói những lời này.

Giờ được nghe rồi có chút sững sờ.
Lý Trăn Nhiên tiếp tục nói: "Còn con cái, có hay không con chẳng quan tâm.

Con chưa từng nghĩ người thừa kế Vận Lâm nhất định phải là con, có thể là anh cả hoặc cũng có thể là Lão Tam.

Cả đời này con sống không phải vì con cái mà là vì chính bản thân con."
Lý Giang Lâm im lặng hồi lâu, nói: "Những gì con nói đều đúng nhưng bố vẫn không đồng ý."
Lý Trăn Nhiên cũng im lặng một lát, anh hỏi ông: "Bố sẽ vì thế mà không nhận đứa con trai này sao?"
Lý Giang Lâm không đoán trước được anh sẽ hỏi vậy, đáp ngay lập tức, "Sẽ không." Quả thật, ông sẽ không làm vậy.

Lý Trăn Tự làm loạn như thế, ông cũng chưa từng nghĩ tới cắt đứt quan hệ với đứa con này.
Lý Trăn Nhiên hít sâu một hơi, nói: "Vậy con cũng có thể vì em ấy mà không cần Vận Lâm."
Lý Giang Lâm kinh ngạc, lông mày nhíu lại nhìn anh.
Lý Trăn Nhiên: "Con có thể đi lên từ hai bàn tay trắng, cũng có thể đi làm công cho người khác.

Với trình độ học vấn và kinh nghiệm của con, không khó để con tìm được một công việc nuôi sống bản thân mình."

Giọng nói của Lý Giang Lâm mang theo tức giận, "Đây là cách con đối xử với Vận Lâm mà con đã bỏ ra bao nhiêu công sức sao?"
Lý Trăn Nhiên nhìn ông, chậm rãi lắc đầu, "Bố, bố không nên đối xử với Vận Lâm như thế.

Lão Tam không ở đây, nhưng con khuyên bố vẫn nên giao Vận Lâm cho Lão Tam hơn là giao cho anh cả.

Không phải là Vận Lâm con đã từng cống hiến mà là Vận Lâm bố cống hiến cả đời, bố vẫn nên cẩn thận thì hơn."
Lý Giang Lâm nắm chặt cây gậy, hơi dùng sức ấn nó xuống mặt đất.
Lý Trăn Nhiên: "Bố, ở đây gió lớn, con đỡ bố vào trong nhà nghỉ ngơi."
Lồng ngực Lý Giang Lâm phập phồng, lắc đầu nói: "Không cần." Dứt lời, ông xoay người đi vào trong nhà.
Lý Trăn Nhược không thể đứng lên, nhìn theo bóng dáng của Lý Giang Lâm.
Buổi tối, Lý Trăn Thái có tiệc xã giao nên không về nhà.

Bầu không khí trong nhà có vẻ im ắng.
Trước lúc ăn cơm, Lý Trăn Nhược nằm trên ghế, ngây người nhìn Lý Giang Lâm.

Ông vừa ra khỏi thư phòng, đứng ở cửa và đưa tay cởi cúc cổ áo.
Chu Khải vừa lúc từ bên ngoài về, nhìn ông một cái, "Bữa tối làm xong chưa?"
Lòng Lý Giang Lâm có buồn bực, không muốn phản ứng với gã, cau mày không nói lời nào, tự mình đi vào phòng ăn.
Chu Khải thấy Lý Trăn Nhược, kỳ quá hỏi: "Lão Nhị về rồi?" Nói xong, gã đến bên cạnh Lý Trăn Nhược đang nằm bò trên ghế, vươn tay nắm lấy chân cậu, "Mèo mập?"
Lý Trăn Nhược không có ý định lịch sự với gã.

Móng vuốt vừa sắc vừa nhọn giơ lên, nhắm ngay mặt gã xuống tay.
Chu Khải hành động nhanh, lùi lại một bước né tránh.

Nhưng gã vẫn hơi hoảng sợ, giơ chân đá Lý Trăn Nhược.
Nhưng trước đó cậu đã nhanh chân nhảy xuống ghế, chạy về phía Lý Trăn Nhiên vừa xuống cầu thang.
Lý Trăn Nhiên bế cậu lên, "Ăn cơm thôi."
Lý Giang Lâm đi tới bàn ăn ngồi xuống.

Điện thoại đột nhiên reo lên, ông nhận điện thoại, người bên kia nói gì đó.
Lý Trăn Nhược thấy sắc mặt Lý Giang Lâm càng khó coi.

Một lúc sau, cuộc gọi kết thúc, Lý Giang Lâm nói với Lý Trăn Nhiên: "Em trai con vụng trộm với một ngôi sao nữ đã kết hôn, bị paparazzi chụp được.".


Bình luận

Truyện đang đọc