Gia Cát Chiêm ngồi trên ghế thái sư, gân xanh trên trán vẫn chưa tan hết,
đường đường là Thừa tướng của nước Lăng Nguyệt lại bị vợ cắm sừng, trong lòng Gia Cát Chiêm hiện lên mấy chục cách thức để hành hạ đôi gian phu
dâm phụ kia.
Chỉ chốc lát sau, Đại phu nhân liền dẫn mọi người đến tiền viện, mọi người
cùng Gia Cát Chiêm chờ đợi Tiêu Chính dẫn hai người kia đến. Trong màn
đêm, nụ cười lạnh của Đại phu nhân có vẻ càng thêm sắc lạnh, Lâm Tuyết à Lâm Tuyết, nhiều năm như vậy ngươi ngáng chân ta cũng không ít, hôm nay chúng ta nhất định hãy tính toán với nhau cho xong một lần, diệt trừ
Lâm Tuyết ngươi, rồi dọn sạch luôn cả Dương Thanh, phủ Thừa tướng chỉ có thể là của một mình Tiêu Mẫn ta!
So với sự trấn định của Đại phu nhân, Nhị di nương không nén nổi hưng
phấn, nhưng lại không dám biểu hiện ra, đành phải ở trước mặt mọi người
đi tới đi lui, đi xuôi đi ngược, thỉnh thoảng trông ra bên ngoài sân,
dáng vẻ sốt ruột, “Các ngươi nói Tứ di nương sao lại người như thế? Lúc
bình thường đúng là nhìn không ra nha!”
“Bà im miệng cho ta! Đứng sang một bên đi, đừng ở chỗ này làm bẽ mặt!” Gia
Cát Chiêm quát lớn, Nhị di nương mở miệng ra là nhắc Tứ di nướng, đích
thị là đánh mặt vào mặt của Gia Cát Chiêm.
Nghe thấy Gia Cát Chiêm khiển trách, Nhị di nương không dám làm ồn nữa,
ngoan ngoãn lui về một bên, cúi đầu, không dám nói gì nữa.
Như Nguyệt đứng lẩn trong đám người, cơ thể không ngừng phát run, nếu Tứ di nương không còn, bản thân về sau ở trong phủ Thừa tướng không còn chỗ
dựa. Trong tất cả các nữ nhi, Gia Cát Chiêm xem trọng nhất chỉ có một
mình Gia Cát Hồng Nhan, trước kia nàng có mẹ ruột che chở, về sau chỉ sợ phải trải qua cuộc sống như kẻ tôi tớ. Trong phủ này còn có người nào
để cho nàng dựa vào đây? Như Nguyệt nhìn Gia Cát Linh Ẩn ở xa xa, chậm
rãi tiến sát lại gần Gia Cát Linh Ẩn.
“Tam tỷ, sau này chúng ra nhất định phải đỡ đần lẫn nhau nha. Lòng dạ Đại
phu nhân tỷ cũng biết đó, Nhị di nương lại càng không mong trông cậy
vào, vẫn chỉ phải dựa vào chính mình.” Như Nguyệt đi đến bên cạnh Gia
Cát Linh Ẩn, thấp giọng nói.
“À, ý của Tứ muội là?” Trên mặt Gia Cát Linh Ẩn hiện lên một tia kinh ngạc, “Tứ muội bây giờ không quan tâm đến sống chết của Tứ di nương, ngược
lại lập tức tính toán về sau cho bản thân, nếu Tứ di nương biết được, sẽ thương tâm biết bao nhiêu.”
“Tam tỷ, mẹ ta phạm vào tội lớn như vậy, còn có hy vọng sống sao? Chỉ có ta
sống tốt, tương lai trở nên nổi bật, mới là lời an ủi tốt nhất với mẹ
ta!” Như Nguyệt nói, “Ngươi và ta tứ cố vô thân, sao không kết minh lại
cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này?”
“Tứ muội, muội lầm rồi.” Gia Cát Linh Ẩn lắc đầu, “Nếu Tứ muội muốn mưu cầu tiền đồ tốt, hẳn là phải kết minh với Đại phu nhân mới đúng, trong hậu
viện của phủ này, phàm là chuyện hôn sự của chúng ta đều do Đại phu nhân định đoạt. Tam tỷ thật sựu không thể trợ giúp được gì cho Tứ muội.”
Nghe xong lời nói của Gia Cát Linh Ẩn, Như Nguyệt rơi vào trầm tư, dường như đang suy nghĩ cẩn thận điều gì, lại chậm rãi lui trở về vị trí ban đầu.
Lúc này, hai kẻ quần áo hồn độn, đầu tóc rối bời bị một đám gia đinh kéo
đến tiền viện, từ dấu kéo dưới chân của hai người, trên mặt đất hiện ra
bốn lằn vết máu. Đại phu nhân âm thầm tán tưởng Tiêu Chính, xuống tay
cũng độc ác thật!
Hai người bị đưa đến trước mặt của Gia Cát Chiêm, bị thương đến nỗi bò không được, chỉ có miệng phát ra tiếng khóc hu hu.
“Mẹ!” Bỗng nhiên, Như Nguyệt lao ra từ trong đám người, nhưng không phải gọi
Tứ di nương đang bò trên đất, mà là hướng về Đại phu nhân gọi lớn, Như
Nguyệt quỳ xuống dưới chân Đại phu nhân, cầu xin nói, “Mẹ, Tứ di nương
làm ra cái chuyện đê tiện thế này, xử phạt thế nào cũng được, Như Nguyệt nhất định sẽ không hận mẹ! Nhưng chuyện này không chút nào liên quan
đến Như Nguyệt, Như Nguyệt quả thực không hay biết gì hết, xin Đại phu
nhân minh xét.”