GIA CỤ VẬT CHẾT ĐỀU THÍCH THƯỢNG TA

Editor: Ren

Beta: Tịnh

“Lừa anh thôi.” Tống Duệ khôi phục lại dáng vẻ như bình thường, “Ai ngờ anh tưởng thật.”

Tướng quân: ▼-▼

“Đi thôi.” Tống Duệ liếc mắt nhìn nơi này lần cuối, “Chúng ta về thôi.”

Nơi này đã không có giá trị, tuy rằng có rất nhiều ký ức, thế nhưng đối với hắn mà nói không nhớ lại mới tốt.

“Em không đeo kính có vấn đề gì không?” Tướng quân lo lắng.

“Không sao.” Tống Duệ giải thích, “Tuy rằng nguồn sức mạnh kia tăng lên, thế nhưng khống chế của tôi đối với năng lực cũng tăng lên.”

Chỉ cần không xảy ra bất trắc, hoặc chuyện khiến tâm tình hắn dao động thì sẽ không có chuyện gì.

Tướng quân nhìn hắn chằm chằm, “Em không đeo kính đẹp hơn.”

Kính mắt có rất nhiều tác dụng, để làm đẹp, kính cận, phòng phóng xạ, thế nhưng đối với Tống Duệ mà nói chỉ là để che dấu ánh mắt quá mức sắc bén của hắn.

Đôi mắt của hắn đẹp đẽ, hẹp dài, khóe mắt xếch lên khiến cho ánh mắt có vẻ sắc bén, trong lạnh nhạt lại lộ ra sự nghiêm khắc.

Trong giới giải trí thường không cho phép diễn viên có đặc điểm quá đặc trưng, bởi vì phải diễn đủ loại nhân vật.

Thường thì người trang điểm sẽ làm cho khuôn mặt hắn trở nên nhu hòa, như vậy mới có thể diễn được các nhân vật phổ thông.

Đương nhiên khi hắn diễn [Thầy giáo số một học viện tinh tế] chuyên gia trang điểm sẽ nhấn mạnh vào điểm này, khiến cho hắn càng lộ rõ vẻ uy nghiêm của nhân vật.

“Khen hay lắm.” Tống Duệ khiêm tốn nở nụ cười, “Tướng quân cũng không tồi.”

“Có thể gọi tôi là Vô Trạch.” Mặt Tướng quân mặt đỏ lên.

“Vô ——— Trạch?”

Mặt tướng quân càng đỏ hơn.

“Vô Trạch.” Tống Duệ nghiêm túc kêu một tiếng.

Tướng quân nhỏ giọng trả lời, âm thanh như tiếng muỗi kêu vo ve.

Tống Duệ liền bật cười, thật sự bị hắn anh chọc cười, “Vô Trạch lúc xấu hổ cưng ghê.”

Giống hệt như Tống Thần hồi bé. Tất nhiên, Nhị Bạch cũng thế.

Nhị Bạch cố gắng cuộn lại, giảm thấp độ tồn tại, sợ hắn chú ý tới mình.

Nhưng mà ông trời không nghe thấy lời cầu nguyện của nó, Tống Duệ vẫn thấy được, “Đưa Nhị Bạch cho tôi đi, đã lâu không chăm sóc nó”.

Nhị Bạch rùng mình, liều mạng bám lấy tướng quân, liều mạng chui vào bên trong tóc tướng quân.

Tướng Quân bị nó làm đau, túm lấy cánh kéo nó ra ném cho Tống Duệ, “Em không nên quá chiều nó, đến lúc cần học làm việc nhà thì vẫn phải học.”

“…” Nhị Bạch tan vỡ.

Tống Duệ gật đầu qua loa, “Biết, tôi biết rồi.”

Biết mới là lạ, kỳ thực hắn hận không thể nhét vào trong thân thể, như vậy thì mới có thể chăm sóc tốt cho Nhị Bạch được.

Nhị Bạch: (゜ ロ ゜)

Chời má, ba ba của tôi.

Trên đường tướng quân lại đưa nước ấm cho Tống Duệ, bởi vì Tống Duệ đi vào hơi lâu, anh nhàn rỗi nhàm chán nên đến cửa hàng tiện lợi gần đó để rót, bây giờ vẫn còn nóng.

Tống Duệ ôm ly nước, kế đó nghiêm túc giống như lão cán bộ, thỏa mãn uống một hớp, vẻ mặt hạnh phúc.

Từ lúc còn rất nhỏ hắn đã biết tu thân dưỡng tính, cũng là theo cha hắn học, chơi cờ, làm vườn trồng cây, chỉ ăn canh, lâu dần da dẻ cũng càng ngày càng đẹp, vẻ ngoài bảnh bao.

Khí trời lạnh, uống một chén nước nóng là chuyện hạnh phúc nhất, trợ lý cũng biết hắn có tật xấu này, lần nào cũng chuẩn bị sẵn.

“Tôi ngủ một lúc.” Giằng co một ngày, bây giờ đều đổ ập đến, “Đến nơi gọi tôi dậy.”

“Ừm.” Tướng quân gật đầu, “Em ngủ đi, đến nơi gọi em.”

Tướng quân vẫn nhớ đường quay về, không cần Tống Duệ chỉ, cho nên Tống Duệ có thể yên tâm ngủ một giấc. Hắn mới vừa trải qua chuyện kỳ lạ, trong lòng thoáng gợn sóng, khi có người bên cạnh mới có thể yên tâm ngủ.

“Vậy tôi ngủ.” Rút ra bài học từ lần trước, lần này hắn mang theo cái chăn, đắp lên trên người để đề phòng bị cảm.

Ghế bên cạnh tài xế có thể điều chỉnh tư thế, cúi xuống nhấn một cái cùng mặt sau ghế dựa hợp lại liền là một cái giường nhỏ đơn giản. Buổi trưa bởi vì thời gian cấp bách, luôn căng thẳng, hiện tại không còn lo lắng, hắn liền leo lên giường, nằm úp xuống lập tức ngủ mất.

Bởi vì Tống Duệ sử dụng tinh thần lực trong thời gian quá dài, đã sớm uể oải không chịu nổi, luôn dựa vào ý chí chống đỡ, lúc này nằm trên giường thì không gượng được nữa, Nhị Bạch rơi mất cũng không biết.

Nhị Bạch còn nhỏ, phải dùng thật nhiều sức mới bò lên được, bên ngoài quá lạnh, nó không thể làm gì khác hơn là oan ức ngủ cùng Tống Duệ.

Cả hai rúc vào với nhau, đặc biệt ấm áp.

Tướng quân cởi áo khoác, cẩn thận từng li từng tí một đắp lên người Tống Duệ, chỉ chừa ống tay đắp cho Nhị Bạch. Nhị Bạch bị đối xử bất công, oan ức chui vào trong tay áo sưởi ấm, đây là một sản phẩm thông minh, tướng quân vừa hơi suy nghĩ thì lập tức tỏa ra nguồn nhiệt sưởi ấm cho cả hai.

Đương nhiên chỉ là tạm thời, chờ Tống Duệ tỉnh, hắn liền nhanh chóng lấy lại, so với quang minh chính đại làm, tướng quân lại thích lén lút chăm sóc.

Lần này Tống Duệ ngủ có hơi lâu, có lẽ là do thật sự mệt mỏi, lúc tỉnh lại vẫn còn dáng vẻ chưa ngủ đủ, sắc mặt trắng bệch, cánh tay vô lực.

Sắc trời bên ngoài đã sớm tối đen, tướng quân không nghe theo lời gọi hắn dậy, may mà ngày mai cũng không có việc gì làm.

Ngày đón xuân coi như không tệ, ngày đó tất cả mọi người nhân cơ hội trốn đi, dù sao đột nhiên từ trên trời rơi xuống một đống vật thể không rõ, thật đúng là tụt mood.

Đoàn làm phim đã sớm thông báo, ngày mốt chính thức đi làm, vẫn còn một ngày để nghỉ ngơi.

Nhưng tướng quân thật đáng thương, ngày đón xuân cũng phải tới quân khu chịu khổ, ôm đồm nhiệm vụ xua đuổi dị thú.

“Hơn 1 giờ rồi.” Hắn ngồi xuống, bất ngờ phát hiện thế mà không lạnh, tuy rằng trong xe mở điều hòa, nhưng hầu như không có tác dụng gì nhiều, nhiệt độ vẫn ở mức bình thường của cơ thể.

Vừa mặc áo khoác lại, tướng quân nói như đúng rồi, “Nhị Bạch ngủ ngon quá, đừng đánh thức nó.”

Nhị Bạch bò từ dưới gầm ra ngoài, nó rơi xuống dưới giường tướng quân cũng không phát hiện, có thể thấy được ‘sự quan tâm’của tướng quân.

“Ồ ——” Tống Duệ kéo dài giọng, “Tôi biết tướng quân không phải là vì quan tâm tôi”

Tướng quân nắm chặc vô-lăng không lên tiếng.

Tống Duệ nhìn nhìn xung quanh, cách đó không xa chính là nhà hắn, hẳn là đã tới từ lâu, nhưng lại không gọi hắn.

Tướng quân là một sinh vật kì lạ, vừa biệt nữu lại muộn tao (vừa không tự nhiên lại im ỉm). Rõ ràng là quan tâm hắn, nhưng nhất định cứ phải vòng vo, chết sống không thừa nhận, khó cho anh rồi.

Tống Duệ theo thói quen sờ sờ kính mắt, phát hiện không đeo nên có chút khó chịu, thế nhưng rất nhanh bình thường lại, đẩy cửa xuống xe, “Tôi đi trước.”

Hắn phải nhanh thích ứng với những ngày không có mắt kính, dù sao từ nay về sau đều sẽ như vậy. Đương nhiên đeo mắt kính cũng được, nhưng tác dụng của kính cũng sẽ có ngày biến mất, thời điểm đó hắn vẫn phải nhìn thế giới một cách trần trụi, thế nên hắn muốn đem mắt kính trở thành bảo hiểm cuối cùng, chỉ khi nào mất khống chế hoàn toàn mới sử dụng tới.

“Đi thôi Nhị Bạch.”

Nhị Bạch không quá tình nguyện, níu kéo quần áo tướng quân không chịu đi.

Nói đến cũng lạ, nếu bàn về cách giáo dục rõ ràng Tống Duệ làm tốt hơn, đối với Nhị Bạch quan tâm, tỉ mỉ chu đáo, nhưng mà Nhị Bạch lại cứ không thích.

Sắc mặt Tống Duệ khó coi, trừng mắt nhìn nó.

Nhị Bạch sợ hãi chui vào trong áo sơ mi của tướng quân, nhất định không chịu đi ra.

“Không ra thì ném con vào máy làm sữa đậu nành.” Tống Duệ cười tà ác.

Nhị Bạch chân mềm nhũn, cuối cùng vẫn phải chui ra, lấy lòng ôm đùi hắn.

Tống Duệ hài lòng, xoa xoa Nhị Bạch đầu, khuôn mặt quỷ dị.

Tướng quân nhìn thấy hết toàn bộ quá trình, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh cả người.

Loại ánh mắt dùng để nhìn thức ăn đó là sao trời?

Nhị Bạch rủ đầu xuống, vô cùng đáng thương nhìn tướng quân.

Dù sao cũng nuôi mấy ngày, tướng quân cũng có phần không nỡ, “Nếu không…”

“Hả?”

” Vậy thì em nuôi đi.” Không thể trách anh sợ được, có trách thì trách Nhị Bạch chọc cho Tống Duệ giận. (Sợ vợ sống lâu =)))

Tống Duệ chỉ có đối với những thứ mình quan tâm thì mới tức giận, càng để tâm lại càng giận. Hắn quan tâm Nhị Bạch, cho nên khi sau khi bị tổn thương mới khó khống chế được tâm trạng.

Dù sao cũng không chết được, cứ theo hắn đi thôi.

Tướng quân phất tay một cái, “Nhị Bạch nghe lời một chút, chăm sóc Tống Duệ thật tốt.”

Nhị Bạch hóa đá.

Con còn nhỏ, mami kêu con làm được gì chứ?

Tống Duệ vừa đi vừa hát, trong tay ôm Nhị Bạch, chân đạp trên thảm trải sàn, dáng dấp thản nhiên tự tại, đắm chìm trong thế giới của chính mình, đột nhiên ném Nhị Bạch lên trời, sau đó bắt được, lại ném đi, lại bắt được.

Nhị Bạch kinh hồn bạt vía, chỉ lo baba quăng ngã mình, ôm ngón tay baba nước mắt lưng tròng, bộ dạng ngoan ngoãn vô cùng.

Tống Duệ nhíu nhíu mày, “Đây không phải là thật biết điều sao?”

Sớm như vậy có phải tốt không, lãng phí tình cảm của hắn.

Nhị Bạch bày tỏ không dám nữa, đàng hoàng núp ở trong lồng ngực của hắn.

Tống Duệ đem nó ôm đi tắm, dụng cụ phiên dịch rơi ở chỗ tướng quân, cũng nghe không hiểu Nhị Bạch nói cái gì.

“Bên trái.”

Tống Duệ xoa xoa bên trên.

“Bên phải.”

Tống Duệ xoa xoa phía dưới.

“Nước nóng quá, thêm nước lạnh.”

Tống Duệ thêm nước nóng.

“Không không, con còn chưa muốn chết!”

Nhưng mà cuối cùng cũng không thông não được với nhau, Tống Duệ đã liên tục bỏ thêm ba, bốn lần nước nóng, sắp nấu chín Nhị Bạch luôn rồi. Đến hai tay hắn cũng ửng đỏ, nhưng lại cứ như không có cảm giác gì, tiếp tục thêm nước nóng.

Nhị Bạch đã bị dằn vặt tới không động đậy được, mềm oặt nổi trên mặt nước, rót một hồi Tống Duệ mới vớt nó ra.

“Trên người sao lại nóng như vậy?”

Baba còn mặt mũi mà nói sao?

Tống Duệ sờ sờ bụng nhỏ của Nhị Bạch, “Lẽ nào ngã bệnh?”

Không không, không có. Đừng cho con uống thuốc bậy bạ, wu wu…

Đã uống hết.

Nhị Bạch đáng thương, cả người vô lực, nằm nhoài trên bàn không nhúc nhích.

“Lẽ nào chết rồi?”

Nhị Bạch liếc một cái.

“Chết rồi thì hầm ăn, nghe nói dị thú rất bổ.”

Nhị Bạch nhanh chóng cử động, chỉ lo chậm một bước là bị đem đi hầm.

“Ra là giả chết, con ngược lại là thật biết chơi.” Tống Duệ đem đồ chơi mới ra, “Đúng lúc ngày mai không đi làm, ngày hôm nay baba chơi với con.”

Không, baba nhanh đi ngủ, cứ kệ con!

Tống Duệ đem lông chim màu sắc sặc sỡ vung vẩy trước mặt Nhị Bạch, Nhị Bạch lười biếng liếc mắt một cái, cũng không thèm động đậy.

“Chẳng lẽ là ăn quá ít, chạy hết nổi rồi?” Rõ ràng sau khi uống thuốc đã cho ăn một lần rồi mà.

Không, đừng đoán mò, con rất tốt.

Nhị Bạch bất đắc dĩ bò lên, dùng cái chân ngắn ra sức đuổi theo. Nó vốn là động vật trên trời, chân không có bao nhiêu sức, không kiên trì được bao lâu liền nằm úp sấp.

Cũng may Tống Duệ cũng mệt mỏi, tinh thần lực tiêu hao không phải ngủ một giấc là có thể giải quyết, ít nhất phải ngủ mười giấc mới được.

Tống Duệ tuy rằng bình thường hung tàn, nhưng lúc ngủ lại rất yên tĩnh, so với tướng quân thật sự đối lập.

Tướng quân lúc thường yên tĩnh như gà, đến lúc ngủ liền hoàn toàn hoàn toàn khác hẳn, rất lộn xộn. Nhị Bạch có lúc mới vừa ngủ đã bị anh làm tỉnh lại, nếu như không phải ngủ khác giường ngủ, nó cũng không chịu nổi.

Đương nhiên ngủ cùng Tống Duệ thì không phải cứ tách giường là có thể giải quyết, Tống Duệ bận tâm quá nhiều, hơn nửa đêm cũng không yên lòng, cách một hồi vén chăn lên nhìn, từ trên cao nhìn trừng trừng xuống, nhìn chăm chú tới khi Nhị Bạch lông tóc dựng đứng mới tha cho.

Có lúc lại đột nhiên hỏi một câu, “Đã chết rồi sao?”

Có khi còn bị kiểm tra cả tay chân.

Nhị Bạch miễn cưỡng động động, tâm lý cảm thấy thật khổ quá đi, sao lại gặp phải một baba thần kinh như vậy.

Vốn tưởng rằng buổi sáng là có thể đi tìm mami được rồi, không nghĩ tới vừa tỉnh dậy trên chân lại xuất hiện sợi dây xích.

Sấm sét giữa trời quang!

Nhị Bạch tỉnh tỉnh.

Tống Duệ ngược lại rất hưng phấn, làm cho nó bữa sáng tình yêu, đều là đồ ăn vặt vừa mới làm xong.

Thôi được rồi, nể mặt đồ ăn ngon tha thứ cho baba, dù sao baba cũng là vì tốt cho nó.

Nhị Bạch mơ mơ màng màng cảm thấy cuộc sống gia đình như vầy cũng tạm ổn, bĩu môi thì có đồ ăn vặt đưa tới cửa.

Tống Duệ còn rót sữa bột cho nó, lần lượt để từng cái lên bàn, muốn uống với cái là được.

Nhị Bạch ở chỗ tướng quân làm gì được như vầy, không bắt nó giặt quần áo làm việc nhà là tốt lắm rồi. Nó nhỏ như vậy, cầm cái khăn vất vả cả buổi mới lau được một khoảng nhỏ.

Tướng quân giám sát rất nghiêm túc, vừa định lười biếng liền bị phát hiện, một cục giấy ném qua đập nó muốn ngất xỉu.

Muốn ăn thứ gì cũng phải xin nửa ngày, sự tồn tại của nó đối với tướng quân rất mờ nhạt, không để ý một chút là quên mất nó liền.

Không thể không nói tướng quân không phải là một mami đúng chuẩn, không hề có một chút ôn nhu. Từ khi phát hiện Nhị Bạch đói bụng gặm bìa sách rốt cuộc không còn mặc kệ nó nữa, ăn cơm đều là ăn cùng nhau. Chia cho nó một chút đồ ăn từ đĩa của mình, Nhị Bạch ăn xong rất vui vẻ.

Nhưng đó lại là đồ ăn của người lớn, hệ tiêu hóa của nó còn kém, có lúc phun ra tại cái góc nào tướng quân cũng không biết.

Cùng Tống Duệ liền tốt hơn rất nhiều, Tống Duệ ngoại trừ tật xấu hay bận tâm, đãi ngộ thật không có gì để nói, cái gì cũng không cần làm, muốn ăn cái gì chỉ một lát là có rồi.

Hơn nữa Tống Duệ rất giàu, căn bản không quan tâm này đển tiền, mua sắm trực tuyến mở ra cho nó tùy ý chọn, chỉ đến cái nào thì mua cái đó, chút chút nhồi vào xe mua sắm.

Đổi lại là mất đi tự do, trên chân có dây xích, muốn chạy cũng chạy không thoát.

Nhị Bạch wu wu hai tiếng liền quên mất việc này, đắm chìm trong đồ ăn vặt.

Ngày đón xuân rảnh đến phát hoảng, Tống Duệ vừa cho nó uống sữa bò, vừa không quên xem hiện trường phát sóng trực tiếp.Ngoài cửa sổ một mảnh trắng xóa một mảnh tối, thú đến so với trong tưởng tượng sớm hơn, một mảnh đen kịt.

Vô số công kích ập đến, lồng phòng hộ lảo đà lảo đảo, hàng năm mọi người lo lắng nhất đều là lồng phòng hộ có thể bị phá, nếu như bị phá sau đó thú triều tấn công, mỗi cái công kích đều sẽ ập đến đỉnh đầu, từng chút từng chút phá hủy tất cả.

Tướng quân trách nhiệm nặng nề, mặc dù bình thường anh đều không đáng tin, thế nhưng thời khắc mấu chốt vẫn rất đáng tin cậy, chỉ huy đúng chỗ, huấn luyện có thứ tự, công kích thống nhất, quân khu được anh quản lý đâu ra đó.

Người người tôn kính anh, kính yêu anh, cái gọi là chuyên nghiệp có chuyên nghiệp. Tướng quân từ nhỏ trưởng thành tại quân khu, đối với quân khu rõ như lòng bàn tay, thậm chí tên của mỗi chiến sĩ đã hy sinh cùng gia đình họ đều nhớ rõ, yên lặng dùng tiền bù đắp lại.

Nếu như không phải điều tra, Tống Duệ cũng không tin, có người có thể làm đến mức này.

Đây cũng là điều hắn bội phục nhất ở tướng quân, rõ ràng nghèo như vậy, một cái tiền lì xì đều nhìn chằm chằm không tha, nhưng tướng quân vẫn việc nghĩa chẳng từ nan làm mấy chục năm người tốt, đồng thời không nói cho bất cứ ai, dùng tiền lương của mình gửi ngân hàng.

Nhân tiện nói tới, tướng quân làm gì có tiền để dành, nghèo tới đói meo.

Trước đây còn ở quân khu tiêu chuẩn cao nhất, hiện tại phải về nhà ăn, tiết kiệm tiền.

Là tướng quân, nghèo thành như vậy làm gì có.

Bây giờ là lúc nên cứu trợ tướng quân một chút.

Tống Duệ lấy ra một cái dây chuyền không gian từ mười mấy năm trước của hắn cho Nhị Bạch mang theo, bên trong chứa tiền sữa cho Nhị Bạch, sinh hoạt phí, tiền đồ ăn vặt, còn có tiền sách vở.

Nhị Bạch trải qua mấy ngày sống quá tốt, sắp bị nuôi thành tiểu thiếu gia, nhiều nhất cũng tới mấy chục vạn, đương nhiên phần lớn vẫn là dùng để cứu tế tướng quân.

Chỉ sợ một ngày nào đó tướng quân nghèo tới mức tiền giấy cũng không có thì phải làm sao đây?

Đặc biệt là gần đây, còn có thêm một người. Tống Duệ còn đặc biệt khó chiều, chi phí ăn mặc đều rất kén chọn.

Ăn phải dùng nguyên liệu tốt nhất, hoàn toàn dựa theo ý của hắn làm, đặc biệt là phải có nấm kim châm, làm khó phần lớn đầu bếp, cũng là tướng quân tay nghề tốt mới thỏa mãn hắn.

Tiêu dùng càng khỏi phải nói, Tống Duệ mua đồ chưa bao giờ xem giá cả, thích là mua, có lúc trò chuyện một chút đột nhiên nhìn thấy một bộ quần áo yêu thích, tiện tay mua ngay.

Khi ở cùng tướng quân hắn không dùng tiền của mình, đều là tướng quân bỏ tiền. Vì thế tướng quân càng nghèo hơn, tất cả nhãn mác đều là hàng hiệu, một bộ đồ phải đến mấy chục vạn.

Tống Duệ còn có phòng để quần áo riêng, so với tướng quân luôn mặc quân trang thì không biết hắn xa hoa tới cỡ nào.

Xem ra phải quản tiền của tướng quân, để tiền đẻ ra tiền mới là đạo lý lớn, bằng không nhiều tiền hơn nữa cũng có ngày tiêu hết.

Bình luận

Truyện đang đọc