GIA CỤ VẬT CHẾT ĐỀU THÍCH THƯỢNG TA

Editor: Tịnh

Tống Duệ tháo dây chuyền không gian trên cổ xuống giao cho tướng quân, “Tất cả tiền đều cất ở đây, 50% cổ phần công ty, và cả sổ đỏ nhà đất ông nội cho em trước khi đi nữa.”

Nếu đã bỏ xuống thì nên để tiền đặt cược lớn hơn chút. Nếu như tướng quân yêu hắn thật lòng sẽ bỏ qua thứ này. Nếu như anh không yêu Tống Duệ thì sẽ chọn vật chật mà bỏ hắn. (Không tin chồng mình gì cả -_-)

Chơi khá lớn, gần như lấy toàn bộ tài sản ra đặt cược.

Nhưng mà lực chú ý của tướng quân luôn khác người, “Đến cả sổ đỏ nhà đất mà ông cũng cho em?”

Ông nội vẫn luôn lấy cái này coi là mạng, thế hệ trước đều cho rằng nhà cửa đất đai quan trọng hơn bất cứ thứ gì, vậy mà lại tin Tống Duệ như thế, giao hết cho hắn.

“Ừ.” Sắc mặt Tống Duệ như thường, “Lúc đó anh bị thương, sau đó ông cũng bị thương để em tạm thời làm gia chủ. Ông cảm thấy có lỗi với em nên đưa sổ đỏ cho em, để cho em yên tâm làm cháu dâu của ông mãi mãi.”

Nét mặt tướng quân quái lạ, không biết là khen hay là gì khác, nói chuyện chua chua, “Là em có bản lĩnh, ông khó như vậy mà em cũng xử xong.”

Tống Duệ nhíu mày, “Anh em còn xử được chứ nói gì là ông.”

Không phải hắn chém gió chứ, nếu như nghiêm túc, trên đời này không ai có thể chống lại nếu hắn dốc sức tấn công đâu.

Tướng quân luồn dưới nách của hắn, như là ôm trẻ con bế hắn lên, là kiểu chân không chạm đất. Cái tư thế này Tống Duệ cao hơn anh gần nửa người, phải cúi đầu mới có thể tiếp xúc với anh.

Hai người đầu tiên là thăm dò chạm môi nhẹ, sau là thâm nhập vào trong, triền miên, anh ôm em, em ôm anh, vô cùng ngọt ngào.

Bộp!

Dầu trong nồi bị cháy khô, lượng nước bên trong cái xanh nổ ra một tiếng vang thật lớn, dọa hai người hết hồn, gây chú ý nhìn lên, đã cháy khét mất tiêu.

“Xem ra hôm nay nghỉ ăn rồi.” Tống Duệ trêu nói.

“Không sao, anh ăn em.” Tướng quân ôm hắn đi trên đường, ném lên giường. Giường trong nhà là làm từ trúc, vừa cứng mà lại không chắc, có đồ nặng đập lên là kêu cọt kẹt.

Cũng may là ở trên giường có 2 cái chăn, cũng coi như mềm mại, ngã ở trên đó cũng không đau, có điều tiếng sấm hơi to.

Tướng quân lập tức đè lên, ném chăn lên trên đầu Tống Duệ. Tống Duệ còn chưa kịp giãy dụa, cả người đã bị đè.

Một nụ hôn nóng bỏng kết thúc, là chịch chịch chịch như cuồng phong bão táp. Ánh nắng đã tắt, mặt trời đã lặn, người trên giường vẫn đang vận động, chấn động tủ đầu giường khiến ly nước rung lắc, làm nước ban đầu trong ly đầy giờ thành nửa ly.

Trên đất bị tạt không ít, ướt một khoảng.

Lần làm tình này tương đối lâu, như thể là an ủi cuối cùng trước khi chia xa, hết lần này đến lần khác, chịch cả một đêm.

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, vẻ mặt Tống Duệ đầy uể oải, vành mắt đen thui.

Tướng quân không muốn tạm biệt, cũng không muốn thấy Tống Duệ đau khổ, cho nên âm thầm dọn đồ đạc, thừa dịp Tống Duệ chưa tỉnh rời đi.

Anh vừa đi, Tống Duệ liền mở mắt ra, nhìn nóc nhà bằng gỗ trên đầu thẫn thờ, như là không ngủ được, đôi mắt vẫn luôn mở to.

Bình thường hắn đã khó ngủ, giờ lại ở chỗ lạ, tâm lý bất an, giấc ngủ kém hơn, sắp đến buổi trưa rốt cục không chịu nổi ngủ được một lúc, nhưng cũng chỉ ngủ được một hai tiếng mà thôi.

Sau đó lại như thường ngày, nấu cơm cho Mộc tiền bối, cho động vật ăn. Những chuyện này trước đều do một tay tướng quân làm, lâu lâu hắn mới phụ một tay.

Tướng quân luôn cho rắng hắn không làm được mấy chuyện vặt này, cho nên rất chăm sóc hắn. Nhưng thật ra không phải thế, chuyện người khác có thể làm được hắn cũng làm được.

Chẳng qua hắn thích tướng quân chăm sóc mình, thường xuyên suy nghĩ cho hắn.

Tựa như chuẩn bị thức ăn cho động vật cũng rất nhiều, đủ để nửa tháng hắn không cần nấu, chỉ cần hâm nóng một chút là được rồi.

Tống Duệ cảm động, ngoại trừ một mình làm chuyện của hai người, thỉnh thoảng còn tán dóc với Mộc tiền bối. Trái tim của lão biến thái đã bị người ta tổn thương, cho nên vô cùng ghét mấy đôi yêu nhau, nhất định phải kiếm chuyện với người ta, để người ta xa nhau.

Lão nhận vài đồ đệ, tất cả đều là những cặp lên núi xin lão chữa bệnh, giữ lại một người, đuổi một người. Tuy rằng toàn bộ tâm tư đệ tử không ở đây, nhưng bị lão đàn áp, cũng không ai dám trốn, chỉ có thể chờ đợi người yêu tới cửa.

Thế nhưng rất kỳ lạ, mấy người yêu đó đều không quay lại núi, để lại một đống đồ đệ ngóng trông, hận không thể mỗi ngày chờ ở trên đỉnh núi không trở lại.

Cả ngày kiếm cớ ra ngoài, hái thuốc, trồng hoa, ai nấy đều rất bận rộn, từ sáng đến tối không nhìn thấy người.

Ngoài ra, có một gian phòng, lão biến thái chết tiệt căn dặn hắn tuyệt đối không nên đi vào. Tống Duệ đã từng tò mò quan sát một ngày, phát hiện có một ông cụ đi ra từ bên trong.

Ông ấy hình như cũng nhìn thấy hắn nhưng làm bộ không nhìn thấy, Tống Duệ cũng chỉ cau mày, không coi là chuyện gì lớn.

Tuy ông ấy là kẻ cầm đầu hại hắn, nhưng khoảng thời gian này hắn khôi phục nhanh như vậy nguyên nhân đều từ ông ấy.

Lão biến thái thỉnh thoảng lấy máu của hắn một lần, dùng để cái gì cũng không nói cho hắn, nhưng mà hắn có thể đoán được, nhất định là để cho ông ấy dùng, lại lấy bài thuốc điều dưỡng bí truyền của ông ấy dùng cho hắn.

Hai người trao đổi đều có lợi như ngày hôm nay.

Xem ra ổng cũng là người đáng thương, bị lão biến thái giữ lại ở đây.

Tống Duệ tiếp tục trồng hoa, trồng cây, làm tổ cho chim, pha trà, đi thuyền. Ngày ngày trôi qua còn hơn thầy tu đang tu khổ hạnh. Nhưng vì loại bình thản này, sức mạnh trong cơ thể hắn mới được khống chế, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.

Chỉ có cân nặng càng ngày càng tụt, ăn cũng càng ngày càng ít, trạng thái ngủ cũng càng ngày càng kém, tâm lý như chuột vậy, thot thót.

Sợ hãi, bất an, tựa như bóng tối, nhanh chóng khuếch tán, chiếm cứ toàn bộ đầu óc.

Có nhiều ngày liên tiếp đều không nghe thấy bất kỳ tiếng động gì, cũng không có ai tới đón hắn, như thể đã bị quên lãng, dừng lại ở sơn cốc này. Mỗi ngày ngoại trừ cuộc sống bình thản, người bình thản, không còn gì cả.

Tống Duệ bắt đầu bối rối, tuy rằng trên mặt vẫn bình tĩnh, thế nhưng lượng cơm ăn lại càng ngày càng ít, rất nhiều thứ ăn một miếng hai miếng rồi ăn không vô nữa, phần lớn đều dựa vào uống nước sống qua ngày.

Nước mặc dù là vật phẩm sinh hoạt tất yếu, thế nhưng không ăn gì thì thân thể không trụ nổi, Tống Duệ bị bệnh.

Bệnh tương đối kỳ quái, cũng không phải bệnh nặng gì, là bệnh kén ăn. Lúc hắn mới tiếp nhận tập đoàn cũng từng bị, nhưng mà không có nghiêm trọng như thế này.

Ăn vào là nuốt không trôi, hoặc cho dù ăn vào rồi cũng ói ra, sắc mặc mới vừa khôi phục cũng từ từ trở về như cũ, thậm chí còn kém hơn so với trước.

Cân nặng từ bảu mươi mấy rớt xuống còn hơn năm mươi. Đối với một người cao mét tám mà nói thì cân nặng này quá gầy, cả người cũng không có thịt, chỉ còn lại da bọc xương.

Tống Duệ bắt đầu thử chạy trốn, nhưng mà lúc hắn khỏe còn không đánh lại lão biến thái, bây giờ càng thêm không thể, mỗi lần chạy trốn đều sẽ bị nắm về.

Đối đầu với lão biến thái mà nói tất cả cây cối xung quanh đều là cơ sở ngầm, là vũ khí lão có thể điều khiển.

Nguyên tố “Mộc” tràn đầy toàn bộ rừng rậm, đẩy các nguyên tố khác ra ngoài, không có nguyên tố “Nước” hỗ trợ, dị năng của Tống Duệ càng ngày càng yếu, gần như chỉ có thể duy trì sinh hoạt hàng ngày.

“Chết tiệt!” Chân hắn bị một cây mây quấn lấy. Cây mây này còn cứng hơn cả sắt, hệ “băng” chặt cũng chặt không đứt, chỉ có thể trơ mắt bị nó kéo về.

Tống Duệ không cam lòng, nắm lấy cành cây ven đường, dùng băng kiếm chặt, chặt mấy cái mới chặt được một vệt. Thế nhưng dị năng hệ mộc là dị năng khôi phục nhanh nhất, rất nhanh lại như cũ mà còn quấn chặt hơn.

Một chân của hắn bị ghìm đau đớn, xương cốt kêu răng rắc, cây mây như vật sống càng quấn đi lên dần, bò lên trên bắp đùi rồi tới eo, ghìm chặt lồng ngực kéo đi.

Kéo cả người Tống Duệ trở về, nhốt vào trong nhà.

Tống Duệ nằm ở trên giường, thở dài một hơi, cuối cùng cũng không đấu lại lão biến thái chết tiệt.

Cũng không biết là cấp bao nhiêu, dị năng mạnh đến biến thái, càng là cấp bậc cao, càng có thể cảm giác được sự khác biệt. Giống như đất với trời, một cái là trời, một cái là đất.

Hắn nằm không bao lâu, cửa đột nhiên bị người mở ra, lão biến tháo đi vào, cầm trong tay bình thủy tinh trong suốt, bên trong chứa đầy những viên thuốc màu xanh biếc.

“Bị thương rồi?” Lão không ngạc nhiên chút nào, “Ở đây yên lành vì sao phải bỏ trốn chứ?”

Tống Duệ không nói lời nào, vết thương trên chân hắn còn có dị năng hệ mộc, hơn nữa cấp bậc rất cao, chỉ với một mình hắn thì không loại bỏ được, cho nên vẫn không đỡ được.

Lão biến thái mở bình ra, lấy ra hai viên, sau khi bóp nát ra hòa với nước, bôi ở trên chân lành lạnh.

“Đừng nghĩ nữa, ta nói rồi, trừ khi cậu ta có thể tìm được một người thế cậu không thì cậu đừng hòng mà trốn được.” Lúc lão biến thái chết tiệt nói câu nói này sắc mặt bình thường, không dao động.

Tống Duệ cười nhạt, “Ông cho rằng tôi không biết ư, ngươi giở trò, bằng không bọn họ đã tới từ lâu rồi.”

Nhiều năm như vậy mà không có một ai đi lên, trừ khi đánh không lại lão biến thái. Lão biến thái mạnh như vậy, giở trò một tẹo thì đố ai lên được.

Lão biến thái ấy vậy mà cười, “Đúng vậy, ta có chơi chiêu.” Lão cười âm u, “Con người chẳng có ai tốt, ta cứu các người, các người còn muốn chạy trốn, rặt lũ sói mắt trắng!”

Lão thả xuống bình thuốc quay người rời đi, tiếng đóng cửa rất lớn, dáng vẻ rất tức giận.

Xem ra cũng là có chuyện xưa.

Tống Duệ từng nhìn thấy chú giải trong sách y của lão biến thái, viết rất đẹp. Mà lão ta y thuật cao siêu, khẳng định không cần viết, hẳn là đồ đệ lão viết.

Về phần là đồ đệ nào thì sao biết được, có điều cũng có thể đoán trong này có cái điển cố.

Lão biến thái cứu một kẻ loài người, người kia lúc đầu rất thích ở bên lão, sau đó không ở nữa, trộm đi xuống núi, rốt cuộc không trở về.

Vì vậy lão biến thái trở nên rất thù ghét loài người, thế nhưng tâm địa của lão tốt, nếu không thì sẽ không vào lúc viên đá kia nguy hại thế giới mà ra tay áp chế.

Sau đó vừa cứu hắn và tướng quân, thay hắn qua lại với ông cụ kia. Nếu như không chia rẽ hắn và tướng quân, đúng là người tốt.

Cảm xúc của Tống Duệ với lão khá phức tạp, có đồng cảm, có hiểu, cũng có oán hận.

Ông bị tổng thương, mắc mớ gì đến tôi. Tôi là vô tội, những ngươi khác cũng vô tội.

Nếu như thứ lão muốn là tiền hoặc là thù lao khác, bất kể là gì cho dù vắt hết tâm trí hắn cũng làm được. Thế nhưng cố tình là muốn chia rẽ uyên ương. Bản chất uyên ương là một đôi, không có uyên, ương sống một mình thế nào?

Tống Duệ thở dài, không có cách gì, trên núi này không có tín hiệu, không có cách nào liên lạc với bên ngoài. Nếu như bên ngoài cũng không cách nào liên hệ vào, vậy thì thật là hoàn toàn tách biệt với thế gian.

Trong lòng hắn tuyệt vọng, cũng không tiết lão biến thái chế biến thuốc gì mà đem chân đi phơi nắng.

Lúc thường chỉ cần không chạy trốn, lão biến thái đối xử với hắn rất khoan dung. Bởi vì hắn ăn không ngon còn cố ý chạy đi chỗ rất xa bắt được một con thỏ nướng cho hắn ăn.

Tống Duệ vốn cho là lão không sát sinh, sau đó mới biết bản thể của lão là huyết đằng, ăn thịt uống máu. Thế nhưng mỗi lần ăn xong đều sẽ xưng tội, cảm thấy có lỗi với thiên nhiên, cho nên dốc lòng cứu lại.

Loại tình trạng này rất mâu thuẫn, dẫu sao có thể không ăn mà.

Khí trời dần dần ấm lên, bốn mùa luân phiên, từ mùa đông đến mùa xuân, lại tới mùa hè, thời gian tựa hồ trôi qua rất chậm, sống một ngày đều như một năm.

Mùa hè màu xanh lá nhuốm đầu cành, muôn hoa đua thắm khoe sắc, đáng lẽ là mùa khiến người ta thoải mái nhất. Nhưng tình trạng của Tống Duệ cũng không tốt, cân nặng lại nhẹ hơn, giờ đây không tới năm mươi, sắc mặt tái nhợt như giấy, thân hình dường như đẩy là ngã.

Bởi vì hắn không ăn cơm, chỉ uống thuốc, cả người suy yếu nằm ở trên giường, thỉnh thoảng bị lão biến thái đẩy ra ngoài phơi nắng.

Lão biến thái vì để cho hắn ăn nhiều một chút cũng phí sức hết lòng, tại tăng thêm dinh dưỡng ở trong thuốc. Bát thuốc càng đổi càng lớn, nhìn kỹ bên trong có một ít thảo dược quý và thịt bằm.

Vẻ ngoài cũng không bắt được lỗi gì, thành thật mà nói, không phải ai cũng có thể nấu thuốc có mùi thơm.

Tống Duệ không muốn bị bệnh, hắn biết trạng thái của mình không ổn, sợ biến dạng tướng quân không nhận ra, cho nên cho dù không thích cũng sẽ kiên cường chịu đựng uống hết.

Mỗi ngày một bát to, dinh dưỡng đều đều bảo đảm hắn nhu cầu thấp nhất của hắn, không đến nỗi chết đói.

Bất quá cũng không khá hơn chút nào, chỉ có thể nói miễn cưỡng sống sót.

Tống Duệ còn đang chờ tướng quân nhưng cũng giống như lão biến thái đang đợi một người không thể nào quay lại.

Lão thỉnh thoảng cũng sẽ mở miệng nói chuyện cũ cho Tống Duệ. Hai người họ đã từng vui biết bao, nói muốn trồng đủ loại hoa ăn thịt khắp rừng, để người ngoài không vào được. Như vậy hai người bọn họ có thể trải qua thế giới hai người.

Nhưng sau đó hắn ta bỏ đi, trộm đi bản thảo tinh hoa của lão, để lại khắp nơi là hoa ăn thịt, trở thành kẻ địch cạnh tranh lớn nhất của lã. Tuy rằng cuối cùng lão thắng, thế nhưng thắng trong thảm khốc, ở trong rừng rậm tĩnh dưỡng mấy trăm năm mới khôi phục.

“Mấy trăm năm thì ông ta cũng đã hóa thành tro bụi từ lâu, tại sao ông vẫn còn u mê không tỉnh?” Tống Duệ không nghĩ ra.

Cũng là chuyện bao nhiêu năm trước rồi, còn nhớ tới giờ.

“Cậu không hiểu.” Vẻ mặt lão có chút tang thương, “Đối với con người các người mà nói có rất nhiều thú vui, đọc sách, lên mạng, xem ti vi. Thế nhưng đối với ta mà nói chỉ có hồi ức, ta không quên được quá khứ.”

Lão đang nói đột nhiên biến sắc, vội vội vàng vàng rời đi.

Tống Duệ rất ít nhìn thấy dáng vẻ này của lão. Lão biến thái tính tình ôn hòa, rất ít khi tức giận, cũng rất ít thay đổi sắc mặt, nhất định là đã xảy ra chuyện gì?

Hắn chống tay nắm của ghế, khó khăn đứng lên. Bởi vì lâu không vận động, thân thể rất suy yếu, liên tiếp bị bệnh liệt giường nên giống như bị khoét rỗng, chỉ còn lại thùng rỗng, cho nên muốn đi xem cũng mất một quãng thời gian.

Chờ hắn đi ra cửa phòng, đứng ở trong sân, đột nhiên nghe đến tiếng cửa viện được người mở ra.

Tống Duệ ngẩng đầu nhìn lại. Cả người tướng quân nhếch nhác, quần áo te tua, trên vai có vết thương, đi theo phía sau là Nhị Bạch.

Nửa năm, Nhị Bạch cũng không nhận ra hắn nữa rồi, trốn ở phía sau tướng quân dòm chút xíu rồi lại rụt trở về.

Tướng quân đứng ở ngoài cửa, do dự một chút, không dám quấy nhiễu, sợ rằng đang nhìn thấy ảo ảnh. Ánh mắt hai người chạm nhau, rất lâu cũng không rời ra.

“Là Tống Duệ sao?” Không biết qua bao lâu, tướng quân rốt cuộc mở miệng.

Chóp mũi Tống Duệ cay cay, nước mắt bất giác chảy xuống, “Là em.” Hắn thoáng ức chế, “Sao lâu như vậy anh mới tới đón em?”

Tướng quân thở dài, “Hết cách rồi, đánh không lại Mộc tiền bối.”

“Đánh không lại thì không biết dùng kế à?” Tống Duệ oán giận liên tục, “Đồ ngốc.”

Bước chân hắn hơi dịch, vừa mới chuẩn bị đi tới, tướng quân đột nhiên gọi hắn lại, “Em đừng đi tới, để anh qua.”

Tống Duệ dừng chân lại, đứng tại chỗ, giang hai cánh tay chờ anh.

Tướng quân đi tới rất nhanh, đầu tiên là nhẹ nhàng ôm hắn, xác định là thật mới xốc nách bế hắn lên giống như bế em bé, rồi ôm lấy hắn.

Tống Duệ dở khóc dở cười, “Thật ra có câu này em muốn nói với anh lâu rồi.”

“Câu gì?”

“Anh mà ôm em kiểu đó nữa bị đánh thì đừng có trách!”

Người cũng bao lớn rồi mà còn ôm giống như trẻ con, có cảm giác như thành con trai cưng.

“Không sao, em muốn đánh thì cứ đánh.” Tướng quân sờ gương mặt gầy rộc đi hơn phân nửa, đau lòng, “Anh đúng là đáng đánh.”

Tống Duệ thở dài một hơi, “Thôi, chỉ cần anh nấu canh dỗ em, em sẽ không so đo với anh nữa.”

Dưới ánh mặt trời, khóe môi tướng quân cong lên, nở nụ cười thuần khiết.

“Được thôi.”

HOÀN

Bình luận

Truyện đang đọc