GIA HỮU ĐẠI GIÁ LANG

Khoảng thời gian này Ngải Thanh chịu đủ giày vò nôn mửa, mà bên Lý thị cũng đã xảy ra chuyện lớn, tú tài kia của Lý Anh đã tìm đến!

Ngải Thanh và Trần Lương biết chuyện này cũng là thông qua thư vú nương nhờ người mang đến. Trên thư không viết quá rõ, chỉ đơn giản đề cập đến họ tên của tú tài kia, vì sao lần trước lỡ hẹn cùng dự định lần này tìm tới.

Hai người xem thư xong, đều nhăn mặt nhíu mày.

"Không ngờ lại là mẹ Trương tú tài giở trò, thật là quá đáng." Ngải Thanh nói đến lòng đầy căm phẫn, ở hiện đại khi đi học, y tất nhiên biết cổ đại phong kiến lễ giáo nghiêm khắc, một mệnh lệnh của cha mẹ càng là khung vàng thước ngọc, tuyệt không dung thứ bất cứ khiêu khích nào, nhưng lúc thật sự xảy ra chuyện như vậy trên người người thân cận của mình, Ngải Thanh vẫn không tránh được sẽ bực tức, luôn trách lão nhân cổ hủ kia.

"Chuyện cầm gậy đánh uyên ương này từ xưa đến nay từng có, không biết đã chia cách bao nhiêu người có tình!" Trần Lương cũng cảm khái một phen, nghĩ đến mình và Ngải Thanh, luôn thán mình hạnh phúc!

Trong lòng Ngải Thanh rất sốt ruột, càng sốt ruột thì càng muốn về Tô gia, y cảm thấy trong nhà chỉ có hai nữ nhân, thật sự không yên tâm được, nhưng Ngải Thanh lại có chút do dự, y không biết nên nói sao với Trần Lương, Trần Lương lại có thể đáp ứng không.

Trần Lương nhìn thần sắc cấp bách mà do dự của Ngải Thanh, liền biết trong lòng y nghĩ gì, dẫu sao là người thân đã sống chung mười mấy năm, Trần Lương rất hiểu sự lo lắng của Ngải Thanh, ôm Ngải Thanh vào trong lòng, lên tiếng nói, "Ta về cùng ngươi."

Chỉ là một câu đơn giản, Ngải Thanh liền tức thì cười thoải mái, đầu nhỏ dựa trước ngực Trần Lương cũng lập tức ngẩng lên, đôi tay ôm lấy cổ Trần Lương, kiễng chân hôn môi Trần Lương một cái, trong miệng còn không ngừng nói, "Trần Lương, ta biết ngươi hiểu ta mà, ha hả, cảm ơn ngươi."

Một câu đổi lại một cái thơm của giai nhân, Trần Lương cảm thấy vẫn rất đáng, liền lại sờ đầu nhỏ của Ngải Thanh, cười nói, "Cảm ơn trái lại không cần, nếu không thì đổi cách cảm ơn khác?"

Ngải Thanh chìm đắm trong vui vẻ không tự biết, chỉ ngây ngốc đáp, "Vậy ngươi muốn gì?"

"Ta muốn___" Trần Lương nâng hai má Ngải Thanh lên, thâm tình nhìn chăm chú đối phương, nhìn đến khi Ngải Thanh đỏ mặt mới thôi.

Môi hai người ngày càng gần, cuối cùng dán vào nhau........

Lúc cơm trưa, sau khi hai người thương lượng một phen, quyết định buổi chiều liền xuất phát, dọn dẹp phòng sạch sẽ, Ngải Thanh lại từ phòng phía đông lấy ra khoai lang sấy, lạp xưởng, chuẩn bị mang cho vú nương và Anh nhi.

"Trần Lương, vậy mấy ngày này trong nhà ai trông?" Ngải Thanh phản ứng chậm, lúc này mới nghĩ tới hai người nếu đi hết, vậy ai trông nhà a, còn có đám gia súc kia.

"Ừ, chúng ta đến nhà Vương ca Vương tẩu trước, nhờ họ giúp trông coi mấy ngày." Trần Lương sớm đã nghĩ xong đối sách, chỉ là sợ lại phải làm phiền Vương ca Vương tẩu.

"Hì, này có gì mà ngại, ngươi là bồi vợ về nhà mẹ, tẩu và ca ngươi sẽ trông, yên tâm a." Hai phu phụ vừa nghe Trần Lương và Ngải Thanh nói nhà mẹ có chút việc gấp phải về, mấy ngày này nhờ họ trông coi trong nhà chút, liền nghĩ cũng không nghĩ lập tức đáp ứng, đều là hàng xóm cũ, bà con xa không bằng láng giềng gần, không phải nói là đạo lý này sao!

"Vậy thì cảm tạ Vương ca và tẩu tử trước." Trần Lương cười đáp.

"Khách sáo cái gì." Vương Lão Thực hút tẩu thuốc nói.

"Thím, thím___" Vương Tiểu Hổ vừa nhìn thấy Ngải Thanh liền sớm đã dính tới kéo vạt áo Ngải Thanh lắc lắc nói, "Thím và Lương thúc muốn đi hả?" Trong ngữ khí đầy không nỡ.

Ngải Thanh ngồi xổm xuống nhéo mặt non nớt của Tiểu Hổ cười nói, "Ừ, mấy ngày nữa sẽ về, Tiểu Hổ có muốn cái gì không, ta mua về cho con?"

"Tiểu Hổ cái gì cũng không muốn, thím và Lương thúc phải về nhanh chút." Chu miệng, Vương Tiểu Hổ ủy khuất trả lời.

"Ừ." Đứa nhỏ thật hiểu chuyện a, Ngải Thanh nghĩ mình và Trần Lương có một hài tử lanh lợi như vậy thì tốt, nhưng.......

Nhìn thấy cảnh này, Trần Lương lúc trước là sẽ không nghĩ nhiều, nhưng lần này không biết vì sao, đầu đột nhiên lại nhớ lại mấy câu nói của Trần thẩm và phản ứng gần đây của Thanh nhi, trong lòng Trần Lương nhanh chóng rục rịch, như đang trông mong điều gì......

Phu phu hai người sau khi thu xếp ổn thỏa hết thảy, lập tức chạy đến bến đò của thôn.

Trần bá đúng lúc đi ngang qua, từ xa nhìn thấy Trần Lương đang nắm tay một nam tử chờ thuyền ở bến đò, đầu mày nhíu lại, liền hô lên, "Lương nhi___"

Trần bá tuổi tuy lớn, nhưng dẫu sao là người làm nông vụ lâu, thân thể vẫn khỏe mạnh, giọng tất nhiên cũng hào hùng, Trần Lương và Ngải Thanh đều đồng thời nghe thấy, vội vàng xoay đầu qua.

"Lương nhi, thật là ngươi a, ngươi đang ở đây làm gì?" Trần bá không biết lúc nào đã từ trên đường thôn đi đến bên cạnh Trần Lương, lại đánh gia nam nhân bên cạnh Trần Lương, chỉ cảm thấy có chút quen mắt.

"Trần bá, ta và Thanh nhi ở đây chờ thuyền, nhà mẹ Thanh nhi xảy ra chút chuyện, phải về gấp." Trần Lương tất nhiên cũng nhìn thấy nghi hoặc trong mắt Trần bá, cho nên trả lời vấn đề của ông cùng lúc cũng vạch trần thân phận của Ngải Thanh.

Không sai, vị nam tử áo dài xanh bên cạnh Trần Lương chính là Ngải Thanh, vốn Ngải Thanh cũng không nghĩ nhiều như thế, vẫn là Trần Lương nhắc nhở mới sáng tỏ, về Tô gia tất nhiên là phải mặc lại nam trang.

"Thanh nhi?" Trần bá mở mắt lại quan sát tỉ mỉ Ngải Thanh một phen, mới tỉnh ngộ nói, "Hèn chi quen mắt, nhưng sao mặc như vậy?"

"Trên đường tiện hơn." Trần Lương cũng không đáp nhiều, cả đoạn đường đối với nghi vấn của thôn dân hắn đều trả lời như vậy, còn người khác nghĩ gì hắn không quản được, cũng không muốn quản.

Trần bá suy nghĩ một phen, đáy lòng vui vẻ: Lương tiểu tử này quả thật là nghĩ chu đáo, mỹ kiều thê này vừa ra ngoài không biết sẽ dẫn đến bao nhiêu cái liếc mắt, hiện giờ ăn mặc như vậy ngược lại thỏa đáng. Nghĩ hồi, Trần bá không nén được lại nhìn Ngải Thanh thêm mấy cái, không biết vì sao trong lòng cứ sinh ra ý nghĩ Ngải Thanh mặc nam trang trái lại rất thích hợp, vội vàng lắc lắc đầu, cắt đứt suy nghĩ chủ quan kỳ quái của mình.

"Được rồi, thuyền cũng đến rồi, mau lên thuyền đi."

"Vâng, vậy Trần bá, ta và Thanh nhi đi đây." Trần Lương kéo Ngải Thanh cẩn thận bước lên thuyền.

"Trần bá, tạm biệt!" Đứng ở đuôi thuyền, Ngải Thanh vẫy tay nói với Trần bá.

"Ừ, được rồi, trên đường cẩn thận chút." Trần bá chỉ cảm thấy Ngải Thanh như vậy rất đáng yêu, giống con nít, liền cười đáp lời, tay cũng không tự giác giơ lên, chỉ là vẫy có chút cứng ngắc.

Lúc Ngải Thanh và Trần Lương chạy đến thôn Cổ Điền, đã là thời điểm chạng vạng.

Hai người mới vừa vào cửa, liền thấy trong đại sảnh có bốn người, vú nương và Anh nhi bụng hơi nhô đứng một bên, một lão thái thái cỡ 60 ngồi ở chủ vị, một nam tử bộ dáng thư sinh khác thì quỳ bên cạnh.

"Thanh nhi, sao con về đây?" Lý thị phát hiện Ngải Thanh và Trần Lương bên cạnh y đầu tiên, vội vàng đi ra đón hai người vào.

"Con đã xem thư của người, không yên tâm nên về." Ngải Thanh vỗ về tay vú nương, lúc nhìn thấy lão thái thái trên chủ vị, trong lòng cũng đoán được đó chính là ngọn nguồn Anh nhi chịu khổ.

"Ừ," Nghe thấy lời Ngải Thanh, trong cổ họng Lý thị một hơi nghẹn ngào, không muốn bị người nhìn thấu, lại vội vàng đổi đề tài, "Vú nương mang con về phòng trước."

"Dạ."

"Hai người ngồi chút trước, ta đi múc thau nước cho hai người rửa mặt." Lý thị nói rồi liền nhấc chân muốn ra khỏi phòng.

"Vú nương, người đừng làm nữa, đều là người nhà mình, bọn con hiểu. Trái lại người trong sảnh kia...." Ngải Thanh vội vàng giữ lại vú nương muốn ra cửa, ấn bà ngồi trên ghế.

Trần Lương ngồi bên cạnh không lên tiếng, hiện tại hắn và Thanh nhi cái gì cũng còn chưa hiểu rõ, cũng thật sự không xen miệng vào được.

"Vú nương, người nói với bọn con tình huống cụ thể đi." Ngải Thanh hỏi dò.

Lý thị lúc này là cũng không nhịn được nước mắt nữa, lời nói của Ngải Thanh liền như mở van tháo nước gấp rút trong lòng bà, nước mắt liền như nước lũ mãnh liệt nháy mắt trút ra.

"Thật quá đáng, loại yêu cầu này bà ta cũng dám đưa ra!" Nghe xong tự thuật của vú nương, Ngải Thanh tức không thôi, y luôn rất tôn trọng lão nhân, nhưng đối mặt với người quá đáng như vậy, Ngải Thanh vẫn nhịn không được muốn mắng, "Trần Lương, ngươi nói làm sao đây, Anh nhi tỷ sao có thể làm tiểu thiếp được?"

Trần Lương không lập tức trả lời câu hỏi của Ngải Thanh, chỉ nhíu mày, hỏi Lý thị, "Vậy Trương lão thái kia hiện giờ thọ bao nhiêu?"

"Đã sáu mươi mấy, cũng sắp 70." Lý thị thút thít đáp.

"Đã lớn tuổi như vậy à, nhưng Trương tú tài kia nhìn thế nào cũng chỉ ngoài 20 a." Ngải Thanh nghi hoặc nói.

"Ừ, hình như là mấy hài tử trước bạc mệnh đều không sống quá 10t, bốn mươi mấy mới lại có Trương Sinh, cho nên cực kỳ sủng ái."

Trần Lương vẻ mặt quả nhiên như vậy, lại hỏi tiếp, "Vậy Trương tú tài là thái độ gì?"

"Hai người vào cửa cũng thấy rồi, nó đang quỳ cầu lão thái thái đáp ứng để nó lấy Anh nhi làm thê, hơn nữa đời này chỉ có một mình Anh nhi. Ta là nghe hết lời của nó mới động lòng." Lý thị thấy Trần Lương như đang suy nghĩ gì, có lẽ là nghĩ cách đi, liền cũng không giấu diếm nữa, nói toạc ra toàn bộ.

Ngải Thanh cũng nhìn ra tâm tư của Trần Lương, thế là lên tiếng hỏi, "Ngươi có phải có đối sách gì không?"

Trần Lương ngẩng đầu cười với Ngải Thanh một cái, cũng không trả lời, chỉ kêu Lý thị xuống dốc sức chuẩn bị một bữa cơm tối, Lý thị tuy sốt ruột, nhưng thấy ánh mắt thông minh lanh lợi và tự tin Trần Lương, liền cũng đành phải nén hoài nghi ở trong bụng, ra khỏi phòng chạy thẳng đến nhà bếp.

Thấy vú nương ra ngoài rồi, Ngải Thanh cũng không giả vờ trầm mặc nữa, trực tiếp mở miệng nói, "Nói đi, ngươi lại nghĩ đến cái gì?"

Trần Lương như cũ không nói, Ngải Thanh có chút phát cáu, đều đã là phu phu, còn dám ra vẻ trước mặt mình, ngẩng đầu liền muốn quở trách hắn, lại thấy mắt Trần Lương chứa ý cười, nhìn ấm trà trên bàn, dùng ánh mắt tỏ ý "Rót ly trà cho ta, liền nói với ngươi", Ngải Thanh đành chịu, đành phải rót ly trà đưa đến trong tay hắn, "Đừng giở thủ đoạn, dám yêu cầu thêm nữa liền cho ngươi ngủ khách phòng."

Trần Lương vốn muốn để bảo bối đích thân đút, nhưng vừa nghe hai chữ "khách phòng" này, đầu liền co giật một trận, vội vàng thông minh đè xuống lời còn chưa ra khỏi miệng.

Sau khi uống trà xong, Trần Lương liền nói kế hoạch trong lòng với Ngải Thanh.

"Như vậy được không? Lão thái thái kia ngoan cố như thế, ngươi hiện tại còn uy hiếp bà ta." Nghe xong mưu kế của Trần Lương, trong lòng Ngải Thanh cảm thấy được, nhưng thật sự quá mức lo lắng vẫn theo bản năng hỏi ra nghi vấn.

"Sao không thử xem, Trương lão thái thái tuy có chút lỗ mãng, nhưng phần nhiều là xuất phát từ yêu con nóng lòng, tin tưởng chỉ cần Trương tú tài kia nguyện ý phối hợp, chắc chắn được."

"Ừm, hiện tại cũng chỉ có thể như vậy."

Lý thị quả thật theo Trần Lương nói chuẩn bị bữa tối phong phú, Trương lão thái lúc nhập tiệc ý lạnh trên mặt cũng giảm bớt chút.

Hết thảy đều tiến hành theo kế hoạch của Trần Lương.

Trong lúc chờ cơm, Trương tú tài lần nữa tỏ rõ tâm ý với lão thái thái, kéo Lý Anh quỳ một bên, lão thái thái tất nhiên bị tức đến run rẩy, kiên quyết không chịu; thấy thật sự không hiệu quả, Trương tú tài liền nói ra những lời Trần Lương dạy gã, tóm lại: mẹ nếu không đồng ý, thì thứ cho nhi tử bất hiếu, để kiếp sau lại báo đáp ơn mẹ. Lý Anh quỳ một bên, cùng Trương tú tài biểu đạt quyết tâm đồng dạng.

Trần Lương từ bên cạnh hợp thời nói thêm vào Trương Sinh là con một, Lý Anh đang mang cháu Trương gia, v.v.....

Mới đầu nghe thấy lời của Trương Sinh, lão thái thái là nộ hỏa công tâm, nhưng chờ sau khi nghe xong lời của Trần Lương, lại bình tĩnh không ít, nhi tử mình lão thái thái sao có thể không biết a, tính khí bướng bỉnh kia giống y cha nó, lúc trước là nhi tử hiếu thảo không muốn ngỗ ngược mình mới bị ép, nhưng cũng vì vậy hốc hác không ít, hiện giờ càng nói nặng lời, liền biết mình cũng vô lực ngăn cản nữa, bằng không chờ đợi mình chỉ có thể là kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, còn có cháu Trương gia chưa ra đời kia, lúc đó mình còn có mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông Trương gia a.

Lý Anh cuối cùng vẫn lấy danh nghĩa chính thê gả cho Trương tú tài, nhưng bởi vì đang mang thai, Trương lão thái liền không cho gióng trống khua chiêng, chỉ làm đơn giản, nghĩ lão thái thái không dễ dàng đáp ứng, Lý thị cũng không yêu cầu nhiều hơn.

Lý Anh ngày thứ hai liền theo Trương tú tài về thôn Đào Nguyên, Lý thị và Ngải Thanh khóc tiễn nàng đi, nhưng trận khóc này một nửa là không nỡ ly biệt, nửa khác lại là vì nàng cuối cùng tìm được chân ái mà vui vẻ.

Hết thảy đều sẽ tốt đẹp!

-------

Tgclmn: truyện về Lý Anh và Trương tú tài, giới thiệu rất tóm lược rồi, dẫu sao trọng yếu vẫn là cả nhà Ngải Thanh của chúng ta, chỉ vì tiểu bánh bao.

Bình luận

Truyện đang đọc