GIA HỮU ĐẠI GIÁ LANG

Hôm sau tỉnh dậy, đã là mặt trời treo cao.

Mở đôi mắt lờ mờ ra, Ngải Thanh đánh giá hoàn cảnh xung quanh, cảm giác xa lạ tự nhiên nảy sinh, nơi này là......

A, nhớ rồi, mình hôm qua tự dưng xuyên không, nơi này là nhà mới hiện tại của mình. Bên cạnh giường đã đặt sẵn quần áo của trẻ em, trên giá cũng đặt sẵn bồn nước rửa mặt. Sau khi vụng về mặc đồ xong, mang giày vào, Ngải Thanh liền đến trước giá để bồn nhúng khăn mặt lau mặt cho mình, còn đầu tóc này, tuy nói cơ thể này mới 5t, nhưng đầu tóc dưỡng từ nhỏ đến lớn vẫn là không ngắn, không có cách nào, đành phải tùy tiện cầm dây cột tóc lên qua loa cột lại, chờ sau khi hết thảy ổn thỏa, Ngải Thanh đẩy cửa phòng ra.

Nghĩ thời điểm này, vú nương phỏng chừng ở nhà bếp hoặc bận việc ở hậu viện đi. Quả nhiên, chờ lúc Ngải Thanh chạy đến hậu viện, vú nương và Anh nhi đang trong vườn rau nhà mình hái dưa leo và cà.

"Vú nương!" Ngải Thanh mở miệng gọi vú nương xoay lưng hướng mình, cùng lúc lại hướng bé gái đối diện mình lộ ra nụ cười tự cho rằng sáng lạn nhất, nhưng người ta hiển nhiên không muốn để ý, lại trực tiếp xoay đầu đi. Ách, mặt nóng dán mông lạnh của người này thật là chuyện khiến người lúng túng a, nhưng dù sao không thể so đo với bé gái người ta, hơn nữa nhìn tình huống địa vị trong nhà này, đoán chừng rất có thể là "Thanh nhi" cũ đã đắc tội người ta, cho nên, Ngải Thanh cũng chỉ có thể ngây ngốc cười.

"Ơ? Thanh nhi nay sao dậy sớm như vậy, không ngủ thêm lát?" Nghe thấy tiếng gọi của Ngải Thanh, vú nương vội vàng quay đầu, nhìn thấy chính là đứa bé đáng yêu trắng nõn mặc đồ màu xanh nhạt.

Ách, vốn tưởng là bởi vì thông cảm mình hôm qua bệnh mới khỏi, buổi tối lại ngủ quá muộn, cho nên vú nương mới không gọi mình dậy, không ngờ, đứa bé này thì ra lúc trước lại còn dậy muộn hơn bây giờ, haizz, xem ra thật là được che chở yêu thương gấp bội a.

"Thanh nhi ngủ đủ rồi, vú nương và Anh nhi tỷ tỷ đang hái rau sao? Thanh nhi cũng muốn giúp." Ngải Thanh nói là giúp, tuyệt đối không phải lời khách sáo gì, nhìn hai nữ nhân bận rộn, nam tử thành niên như mình không thể ở bên cạnh nhìn; hơn nữa, lúc trước khi ở cô nhi viện, bởi vì thường sẽ gặp phải tình huống kinh tế túng thiếu, không tiền mua rau cải, vì không ảnh hưởng vấn đề ăn cơm của các trẻ, ba viện trưởng liền quyết định khai thác bãi đất trống sau cô nhi viện trồng vài loại rau trái theo mùa, như vậy thế nào đều có thể tạm thời bổ cứu chút, thế là, Ngải Thanh liền chủ động xin đi giúp trồng rau, mấy năm nay, việc nghề nông này, trái lại cũng đã biết không ít, cho nên, loại việc hái rau đơn giản này tuyệt không làm khó được Ngải Thanh.

"Này, Thanh nhi còn chưa ăn sáng đi, chúng ta đi ăn cơm trước, lát tính sau, được không?" Hiển nhiên, vú nương là không yên tâm, sợ đứa bé không hiểu chuyện, làm hỏng vườn rau trái lại là chuyện nhỏ, nguyên nhân chủ yếu còn ở Thanh nhi hôm qua mới tỉnh lại, bệnh còn chưa hoàn toàn khỏi, sao có thể ra vườn hái rau.

"Được rồi." Nhận ra chần chừ và lo lắng rõ ràng trong ngữ khí của vú nương, Ngải Thanh cũng không muốn làm khó phụ nhân thiện lương này, cơ thể này của mình dẫu sao bệnh nặng mới khỏi, nếu chăm sóc không thích đáng, đến lúc xảy ra vấn đề nữa, sợ là sẽ khiến bà càng thêm khủng hoảng và bất an đi.

"Anh nhi, bỏ xuống trước đi, chúng ta đi ăn cơm đi." Vú nương quay đầu nhẹ giọng dặn dò nữ nhi, sau khi dùng khăn đã nhúng ướt lau sạch bùn đất và vụn cỏ trong tay, đi đến Ngải Thanh, ngồi xổm xuống làm thế muốn bế.

"Vú nương, Thanh nhi lớn rồi, Thanh nhi muốn tự đi." Thấy động tác của vú nương, Ngải Thanh vội vàng lùi ra sau một bước, hôm qua là tình thế quá mức khẩn cấp, sự tình xảy ra quá nhanh, cho nên bị vú nương nhanh chóng bế đi, nhưng bây giờ, nói thế nào trong khung đều là nam tử thành niên, không lý nào còn để người tiếp tục bế.

"Ha hả, Thanh nhi của chúng ta quả nhiên lớn rồi a, được, vú nương không bế. Vậy vú nương dắt Thanh nhi đi, được không?" Đầy mặt tươi cười nhìn đứa bé trước mắt, luôn cảm thấy đứa bé này trở nên không giống lúc trước lắm, trong lòng tuy có nghi vấn, nhưng nghĩ đến đứa bé mất trí nhớ, khó tránh sẽ có hành động khác ngày thường, Lý thị liền nhanh chóng gạt bỏ suy đoán hoang đường của mình.

Dắt tay Ngải Thanh, vú nương chuẩn bị nhanh chóng rời khỏi.

"Vú nương, chúng ta chờ tỷ tỷ chút đi, Thanh nhi còn chưa đói, chờ lát cùng ăn." Lắc lư tay vú nương, mang theo làm nũng rõ ràng, ha ha, vào lúc này thế nào cũng phải biểu hiện chút phong độ thân sĩ của mình mới được, không lâu sau, mình có thể làm tốt quan hệ với Anh nhi đi, tuy không cần thiết tận lực nịnh nọt, nhưng Ngải Thanh vẫn hi vọng nhà này là không có bất cứ khúc mắc gì, là người một nhà thật sự hạnh phúc.

"Ngươi lại muốn làm bộ tốt bụng sao." Bé gái rửa tay xong đi ngang qua bên cạnh Ngải Thanh đột nhiên nói, giọng rất nhỏ, vú nương phỏng chừng là không thể nghe thấy, nhưng Ngải Thanh bởi vì do chiều cao và khoảng cách, lại rõ ràng nghe thấy. Đành chịu cười cười, xem ra, trận chiến hài hòa này không phải dễ công phá như vậy a.

Ngày tháng cứ vậy không nhanh không chậm trôi qua, bởi vì sự kiên trì của vú nương, Ngải Thanh cứ ở trong nhà nghỉ dưỡng cả tháng, phạm vi hoạt động lớn nhất cũng chỉ giới hạn ở tiền viện đến hậu viện, hơn nữa chỉ có thể đi lại, quyết không thể làm bất cứ việc tốn sức gì, bao gồm hái rau, rửa rau đơn giản cũng không cho phép, có thể tưởng tượng, ở cổ đại không có máy tính, tv v.v hoạt động giải trí, Ngải Thanh 30 ngày này trải qua có bao nghẹn khuất. Có điều, trong một tháng này, lề lối trong nhà cũng đã xảy ra không ít biến hóa, đầu tiên là hôm sau dưới thế công khí thế và làm nũng mạnh mẽ của Ngải Thanh, vú nương bất đắc dĩ dọn dẹp một phòng mới để y ở một mình; tiếp đó, Ngải Thanh lại lấy lý do cười rớt răng gì mà "Mình đã lớn rồi", "Con là tiểu tiểu nam tử hán", "Nam nữ thụ thụ bất thân" cứ thế làm vú nương đồng ý sau này để tự y mặc đồ, tẩy rửa và tắm rửa, có điều, chuyện chải đầu, tính kỹ thuật quá mạnh, vẫn chỉ có thể mỗi ngày giao cho vú nương giúp.

Ngày này, Ngải Thanh đã quen nghỉ ngơi và làm việc ở cổ đại, sáng sớm liền thức dậy, lúc đến phòng vú nương chải tóc, vú nương liền nói với y hôm nay phải đi tái khám. Đối với việc tái khám này, Ngải Thanh tất nhiên là cao hứng không thôi, nếu để đại phu xác định rõ nói với vú nương mình xác thực đã khỏe lại, vậy mình không phải có thể giải thoát rồi, không cần bị gò bó trong nhà nữa, không cần bị trói buộc không cho làm việc nữa, nghĩ đến đây, trên mặt Ngải Thanh tràn đầy tươi cười sáng lạn.

Ăn qua bữa sáng, sau khi vú nương cẩn thận dặn dò nữ nhi trong nồi có hấp đồ ăn, đói thì ăn, liền dắt Ngải Thanh ra cửa.

Có thể nói, đây là "ra cửa" lần đầu tiên chân chính trên danh nghĩa sau khi Ngải Thanh đến dị thế, lần trước bởi vì trong lòng luôn nghĩ làm sao giả vờ mất trí nhớ gạt vú nương, bị vú nương đột nhiên vội vã bế ra đi gặp đại phu, căn bản không tâm tư nhìn hoàn cảnh xung quanh, một tháng tiếp theo, lại bị cấm túc, cũng không có cơ hội ra ngoài nhìn chút; nhưng trước mắt lại không giống, lòng Ngải Thanh là vui vẻ và ổn định, thêm vào trải qua cuộc sống cấm túc một tháng, ý nghĩ khát vọng tự do, hướng tới náo nhiệt kia như ngựa hoang thoát cương, ngày càng mãnh liệt.

-------

Tác giả có lời muốn nói: Ha ha, tiểu công hẳn rất nhanh sẽ xuất hiện.....

Bình luận

Truyện đang đọc