GIA LÀ BỆNH KIỀU, ĐƯỢC SỦNG ÁI

Tiết Bảo Di nhớ ra rồi: "Cái người 5 năm trước cậu mang từ Đại Mạch sơn ra kia?"

Kiều Nam Sở bảo ừ.

Tiết Bảo Di liền không lên tiếng.

Cô gái kia có chút đặc biệt, là một người câm. Mẹ kế của Kiều Nam Sở là kẻ nhẫn tâm, vì gả vào Kiều gia mà vứt bỏ cô gái đó, cô lại không giống với người thường, cô do là do họ hàng gần sinh ra, sinh ra đã mang khiếm khuyết, ở Đại Mạch sơn kia cổ hủ lạc hậu, 5 năm trước, người trong núi muốn dìm chết cô bé đó, nghe nói cũng không phải lần đầu tiên ' dùng hình ' với cô.

Kiều Nam Sở liền dẫn người đến đế đô.

Lúc ấy Tiết Bảo Di từng hỏi anh, vì sao lại mang theo đứa con của mẹ kế về đây.

Lúc ấy anh nói thế nào nhỉ.

"Có thể là do tôi tâm địa thiện lương."

Thiện lương cái rắm!

Tiết Bảo Di suy nghĩ một lát: "Nam Sở, nói thật, cậu nuôi vợ hay nuôi con vậy?"

Nhóm người bọn họ, cũng không phải người tốt lành gì, không vô duyên vô cớ mà đi giúp đỡ cô gái nhà người ta, nói không chút ý xấu nào, anh thật đúng là không tin.

Kiều Nam Sở không nói nhảm với anh nữa: "Bớt lo chuyện người khác đi, không câm miệng nữa thì cút ra ngoài cho tôi." Nhìn sang Giang Chứ đang ngồi trên sô pha một cái, "Lạnh?"

"Ừm."

Thật mẹ nó kiều quý nha.

Kiều Nam Sở đi lấy cái chăn cho anh, nói chính sự: "Tuần trước đã xảy ra vụ án đột nhập vào nhà cướp bóc, tuần này lại thêm một vụ trộm cướp."

Giang Chức ngồi dậy, bọc chăn lại nằm xuống: "Có liên quan gì đến cô ấy?"

Tiết Bảo Di cũng thò lại gần nghe ngóng.

Kiều Nam Sở đem túi văn kiện tư liệu bày lên trên bàn, chỉ vào ảnh chụp bên trong: "Hiện trường để lại dấu vết, còn có mũ của cô ta."

Trên mũ có thêu một chữ Z.

Chữ cái này Giang Chức đã từng thấy, ở trên ống tay áo của người chạy việc kia.

"Không phải cô ấy."

Giọng điệu của Giang Chức rất chắc chắn.

Kiều Nam Sở ngậm cười, liếc anh một cái: "Đúng thật là không phải cô ta, đội hình trinh chúng tôi cùng khoa tình báo truy đuổi lâu như vậy cũng chưa đuổi tới một chút manh mối nào, lấy tiêu chuẩn chức nghiệp của cô ta sao có thể để lại dấu vết ở hiện trường. Ngón tay dừng trên ảnh chụp, câu được câu không mà gõ," Hoặc là vu oan, hoặc là cố ý đối địch làm khó dễ cô ta, cũng có thể là dẫn dụ cô ta xuất hiện. "

" Cô ta từng đắc tội với ai? "Tiết Bảo Di ôm tay, chân bắt chéo mũi chân lắc qua lắc lại, nghiêm mặt lên trông còn khá giống người đứng đắn.

" Này thì nhiều lắm. "Kiều Nam Sở tùy ý liệt kê mấy người," Cùng nghề với cô ta, người ủy thác cô ta, đối thủ của người ủy thác cô ta. "

Nếu chỉ là người chạy việc bình thường còn đỡ, nhưng người Z kia, năng lực nghiệp vụ quá mạnh mẽ, mặc dù không nhận những ủy thác vi phạm pháp lệnh giết người phóng hỏa, cũng vẫn sẽ liên quan đến không ít thiện ác khó định, người nhìn chằm chằm cô ta tất nhiên cũng không ít.

" Chức Ca Nhi, "Tiết Bảo Di trêu ghẹo," Cậu sao lại hứng thứ với người chạy việc này rồi? "

Giang Chức lười nhác hạ mí mắt xuống, tựa như vân đạm phong khinh:" Đánh tôi hôn mê hai lần, phải biết là ai. "

" Tương ái tương sát nha. "

Giang Chức không nói chuyện vớ vẩn với anh nữa:" Tra được kết quả của sữa bò kia chưa? "

" Chuyện cậu dặn sao tôi có thể chưa hoàn thành? "Tiết Bảo Di bày ra bộ mặt tranh công," Vừa mới cho người gửi vào mail của cậu. "Trên mặt tỏ vẻ ' Nhị gia lợi hại đấy chứ'.

Nhị gia thật lợi hại!

A Vãn vẫn còn rất là bội phục Tiết tiểu nhị gia, sau đó dùng di động đăng nhập vào mail của ông chủ lấy tư liệu ra đưa qua.

Chỉ một trang, Giang Chức liếc mắt một cái quét xuống, ánh mắt ngừng lại.

" Ông chủ! "A Vãn đang khom lưng nhìn trộm hô lên," Tôi thấy tên của Chu tiểu thư, liền ở ngay dưới tên anh kìa! "

Đây là cái dạng duyên phận thần tiên gì vậy!

Anh đã nói hai người này là trời sinh một đôi rồi mà, sữa bò của Chu tiểu thư đều là mua cho ông chủ cả, trước sau còn tổng cộng tặng ba thùng, người nghèo phải đi làm rất nhiều công việc mới có thể miễn cưỡng sống tạm như Chu tiểu thư lại tặng sữa bò đắt tiền như thế, vậy hẳn là thích ông chủ nhiều lắm nha.. Ôi chao?

" Chu tiểu thư lại mua hơn ba mươi thùng! "A Vãn chấn kinh rồi!

Giang Chức ngước mắt, không nóng không lạnh mà thoáng nhìn.

A Vãn lui ra phía sau, một người yên lặng mà buồn bực, Chu tiểu thư là đem tất cả tiền tích góp đi mua sữa hay sao vậy?

" Những người trong đó tôi đã tra rồi, khoang bằng mực đỏ đều có khả năng là người chạy việc kia. "Tiết Bảo Di nhìn Giang Chức," Bối cảnh Chu Từ Phưởng tôi cũng đã tra xét, thanh bạch rõ ràng, không có gì đặc biệt, tài sản trên danh nghĩa thiếu đến đáng thương, phòng ở hiện tại vẫn là đăng ký trên danh nghĩa người khác, chẳng qua, cũng có khả năng là thâm tàng bất lộ. "Tiết Bảo Di tạm dừng một chút, cảm thấy nên nói một tiếng," Cô ta sống một mình, là một cô nhi. "

Lông mi của Giang Chức vốn dĩ rũ xuống lại xốc lên một chút, sau một lát thất thần lại khép lại.

Tiết Bảo Di cũng đã nhìn ra, tóm lại Giang Chức đối với Chu Từ Phưởng này có vài phần khác biệt, đến nỗi là bao nhiêu phần, Giang Chức không nói, vậy thì ai cũng đoán không được, tâm tư của anh luôn luôn khó dò.

Chuyện này, trước để một bên, Kiều Nam Sở đá đá ống quần Tiết Bảo Di:" Bảo Di, cậu xuống dưới lầu lấy hàng chuyển phát nhanh giúp tôi, tôi có chuyện nói với Giang Chức. "

Tiết Bảo Di tuy rằng khó chịu nhưng vẫn dịch chân:" Một đám đều sai bảo tôi, tổ tông các cậu! "

A Vãn còn đắm chìm giữa bi thương Chu tiểu thư là cô nhi, nghe được ông chủ kêu anh mới hồi phục tinh thần lại.

" Cậu đi hỗ trợ. "

" Nga. "

Bọn người đều đi khỏi, Kiều Nam Sở mới nói:" Cái hạng mục điều trị kia đã lấy được, chẳng qua, JC lần này thanh danh vang dội, Giang gia cùng Lục gia cũng nhìn ra chút đầu mối, hẳn là rất nhanh sẽ lại tra chi tiết JC. "

Là phương diện hạng mục cứu trợ, bao nhiêu người đều suy nghĩ phân một ly canh, lại bị JC buồn không hé răng mà một ngụm nuốt vào, về sau, thương giới đế đô này, ai còn dám khinh thường hắc mã ngang trời xuất thế này.

Giang Chức tựa như thờ ơ:" Nếu che lấp không được thì cậu lộ diện. "

Thái độ này, Kiều Nam Sở cũng không rõ tính toán của anh:" Cậu tư bản cũng đủ rồi, định khi nào tính sổ với Giang gia? "

Lo trước tính sau nhiều năm như vậy, cũng là thời điểm thư giãn gân cốt.

Giang Chức che miệng ho hai tiếng, lại hơi thiếu hứng thú, chỉ là màu mắt đột nhiên âm trầm một chút:" Xem tâm trạng. "

Giang Chức người này, rất quái lạ.

Mười mấy năm trước, bọn họ còn đều ở trong đại viện, khi đó một người là anh, một người là Tiết Bảo Di, một người là Tiết Băng Tuyết, là ' tiểu đội ' trong đại viện, còn Giang Chức, là một ấm sắc thuốc, đừng nói thân thiết, cửa lớn Giang gia cũng không qua.

Sau này, năm cấp hai Tiết Bảo Di phản nghịch, ở bên ngoài xưng huynh gọi đệ cùng người khác làm bừa làm bậy, cũng không nhớ rõ là vì sự kiện nào, dính dáng đến một đám thanh niên côn đồ, bọn họ ba người bị chắn ở ngõ nhỏ ít người, ăn không ít đau khổ, trong đó còn có một tên trẻ tuổi không sợ chết móc chủy thủ ra, liền ngay lúc chủy thủ kia sắp đâm vào bụng Tiết Bảo Di, Giang Chức ốm yếu mà từ đầu ngõ đi ra, trong tay còn cầm gậy bóng chày.

Rõ ràng yếu đuối mong manh, cũng không biết từ đâu ra sức lực hung hãn, tàn nhẫn đánh gãy xương sườn của tên cầm đầu, sau khi đánh người xong anh liền hôn mê ba ngày.

Chính là sau lần đó, Tiết Bảo Di coi Giang Chức là ân nhân cứu mạng, hận không thể phủng ở lòng bàn tay làm tổ tông mà cung phụng.

Kiều Nam Sở bật cười, rốt cuộc vẫn là xem không hiểu anh:" Muốn đến mức nào? Cho chút giáo huấn, hay là chơi sập bọn họ? "

" Nam Sở. "

Anh mí mắt cũng chưa nâng, nhẹ nhàng bâng quơ nói:" Cậu có phải nghĩ về tôi quá lương thiện không? "

Kiều Nam Sở á khẩu không trả lời được.

Giang Chức trước kia nuôi một con mèo, anh rất sủng ái con mèo đó, còn làm cho nó cái ổ bằng vàng, sau đó con mèo kia không hiểu sao lại chết đi, lại tiếp đó, có vài người trong Giang gia cũng không thể hiểu được mà mất nửa cái mạng.

Giang Chức người này, có thể tàn nhẫn tới mức nào, Kiều Nam Sở nhận thức anh hơn hai mươi năm cũng chưa thăm dò điểm mấu chốt của anh, còn nhớ rõ câu lúc anh chôn con mèo kia đã nói.

" Giết người không tốt, "thiếu niên mười sáu tuổi, quỳ gối dưới tàng cây thường xanh ở nhà cũ Giang gia, tay không đào đất, làm dơ một đôi tay sạch sẽ gầy ốm, sau đó đem thi thể mèo bình thản mà đặt xuống," Nếu như chết rồi, thì không biết đau. "

Kiều Nam Sở hiện tại nhớ tới Giang Chức khi đó, đều cảm thấy sởn tóc gáy.

Siêu thị nhỏ ở Ngự Tuyền loan, Ôn Bạch Dương thu dọn xong mọi thứ đang nói chuyện với Chu Từ Phưởng.

" Cái này cô mang về ăn. "Ôn Bạch Dương dùng cái bao đựng hai hộp cơm rất lớn, đưa cho Chu Từ Phưởng," Tôi làm rất nhiều, ăn không hết thì để ở tủ lạnh. "

Là gà xé phay và chân gà kho.

Ôn Bạch Dương lần trước nói sẽ đã làm cho cô ăn.

" Được. "

Chu Từ Phưởng không thích cười, độ cong khóe miệng giơ lên có vẻ có chút cứng đờ, nhưng cô đúng là vui vẻ, lấy sữa bò đặt trên mặt đất qua đây.

" Tặng cho cô. "Cô nói," Cái này uống rất ngon. "

Ôn Bạch Dương dùng tay khoa tay múa chân một động tác, Chu Từ Phưởng đã có thể xem hiểu vài động tác đơn giản nhất của ngôn ngữ người câm điếc, biết cô đang nói cảm ơn.

Sau đó Ôn Bạch Dương đạp chiếc xe đạp second-hand chở sữa bò về nhà, Chu Từ Phưởng nghĩ, lần sau cô muốn cho Ôn Bạch Dương một chiếc xe đạp mới, tuy rằng cô cũng muốn cho xe thể thao, nhưng Ôn Bạch Dương nghe không được, không thể chạy xe thể thao.

Rạng sáng 1 giờ, Chu Từ Phưởng làm xong việc, mang theo gà xé phay và chân gà kho về nhà, vừa đến nhà, máy tính liền tự động mở ra, hình Cậu Bé Bọt Biển nhảy đầy màn hình.

" A Phưởng. "

Chu Từ Phưởng cất gà xé phay và chân gà kho vào tủ lạnh.

Sương Hàng dùng chữ màu đỏ, chứng minh sự tình khẩn cấp:" Có người lấy danh của cô đi phạm tội. "

Chu Từ Phưởng ngồi vào trước bàn máy tính, mặt sau bàn máy tính bàn xếp một chồng cao cao, đều là sữa bò, cô mua hơn ba mươi thùng, bày một mặt tường nhiều như vậy, cô ngẩng đầu thấy sữa bò tâm trạng sẽ tốt hơn, cô nghĩ, lần sau cô còn muốn xếp một mặt tường tất cả đều là kẹo, ngồi trên kia ăn.

Cô cúi người đi tới phía trước, giơ tay liền đủ với đến, cầm một hộp sữa bò:" Phạm vào chuyện lớn sao? "

" Trộm cướp, cướp bóc. "

Chu Từ Phưởng nhíu mày, sắc mặt lạnh lùng, cô chưa bao giờ trộm cướp cũng không cướp bóc. Xé hai bịch kẹo, đổ vào hộp pha lê ăn, cô dùng một ngón tay câu lấy sữa bò kéo rớt, sau đó bóp nát.

Sương Hàng đánh chữ rất mau, từng hàng chữ màu đỏ hiện ra:" Gần đây chúng ta không có nhận đơn lớn nào, người từng đắc tội chỉ có Giang Chức và Lạc Thanh Hòa, nhưng cũng có khả năng là người cùng nghề với chúng ta, đoạn thời gian này có rất nhiều người muốn học theo cô làm người chạy việc. "

Chu Từ Phưởng đậy hộp kẹo lại:" Không phải Giang Chức. "

" Vì sao chứ? "

Cô cau mày suy nghĩ lý do một hồi lâu:" Anh ấy rất đẹp. "

Trên màn hình máy tính Cậu Bé Bọt Biển vẫn không nhúc nhích mà im lặng nửa phút, Sương Hàng mới đánh chữ lại:" A Phưởng, không phải người đẹp thì sẽ lương thiện. "

Chu Từ Phưởng tiếp xúc quá ít với người khác, không hiểu nhất chính là nhân tâm, còn có nhân tính, chẳng qua, cô vẫn là cảm thấy Giang Chức là một người đẹp thiện tâm, liền thay anh biện giải:" Anh ấy cho tôi khen thưởng. "

" Khen thưởng gì? "

" Thức ăn. "

Chu Từ Phưởng còn chưa biết, cái khen thưởng kia -- cái khen thưởng mấy trăm chữ đều khen ngợi shipper, là A Vãn viết.

" A Phưởng, "chữ trên màn hình máy tính từ đỏ biến thành trắng," Có người mới ủy thác. "

Chu Từ Phưởng không hỏi cụ thể, trực tiếp cự tuyệt:" Không nhận, gần nhất không yên ổn, chúng ta nghỉ phép. "

Sương Hàng chần chờ một lát.

" Có quan hệ với Giang Chức."

Chu Từ Phưởng nghe vậy, nhất thời thất thần bóp méo hộp sữa bò trên tay.

------ lời nói ngoài lề ------

Giang Chức: A Phưởng, tôi không phải người tốt.

A Phưởng: Vậy anh là người xấu sao?

Giang Chức: Đúng vậy.

A Phưởng: À, chúng ta giờ có thể ngủ chưa?

Giang Chức: .

Ngủ được một nửa --

A Phưởng: Sau này chúng ta sinh trứng, có thể nào là quả trứng hư hỏng không?

Dù sao, ba ba của nó là người xấu, vậy nó rất có thể là người xấu.

Giang Chức: Không sợ, chúng ta không ấp nó nở ra là được.

A Phưởng: .

Cô cảm thấy, rất có đạo lý.

Bình luận

Truyện đang đọc