GIA LÀ BỆNH KIỀU, ĐƯỢC SỦNG ÁI

Bên kia, fans đại diện được chụp ảnh chung với thần tượng thì vui mừng thét chói tai, Giang Chức chỉ liếc mắt nhìn hướng kia một cái đã hiểu.

Cô học đến đâu dùng đến đó.

Bực thì bực, lại không nỡ nói cô, Giang Chức xoay người sang chỗ khác: "Em đi với anh."

Chu Từ Phưởng kéo mũ, cúi thấp đầu qua đó cùng anh.

Đợi người đi xa, mấy người ở phim trường mới dám lén lút buôn chuyện.

Nhà sản xuất: "Cô gái đó là ai vậy?"

Người phụ trách: "Không biết." Trùm kín quá, thấy không rõ.

Nhà sản xuất khó hiểu: "Giang đạo không phải gay sao? Sao mà qua lại gần gũi với một cô gái như vậy?"

Người phụ trách suy đoán: "Chẳng lẽ là khuê mật?"

Nhà sản xuất: "..."

Thần mẹ nó khuê mật!

Phó đạo diễn: "Con trai tôi đến kỳ phản nghịch, hôm qua cũng mới nhuộm một quả đầu xanh lam." Quả tóc xanh lam đó, đúng chất mười phần khí thế dân xã hội, y như một tiểu lưu manh.

Kịch vụ: "Ông nói đạo diễn Giang tới kỳ phản nghịch rồi?"

Phó đạo diễn buồn buồn: "Đạo diễn Giang cũng đã hai mươi bốn rồi mà."

Kịch vụ suy đoán: "Kỳ phản nghịch tới muộn?"

Phó đạo một cái tát qua: "Cẩn thận để Giang đạo nghe được muốn đầu chó của cậu!"

Kịch vụ sờ sờ đầu.

Tôi cũng không biết sao lại thế này, cũng không dám hỏi.

Bên ngoài phòng nghỉ đạo diễn, A Vãn đứng yên như tùng, dựa vào cửa tập trung tinh thần.. Nghe lén.

"Có phải em sợ anh không?"

"Không có."

Giang Chức ngồi, Chu Từ Phưởng đứng, cách nhau hơn năm mét, anh chịu đựng ý muốn đầy đầu mới không tóm cô qua.

"Vậy đứng xa thế làm gì?" Anh chỉ vào sô pha đối diện, "Em ngồi ở đó đi."

Chu Từ Phưởng do dự một chút mới qua ngồi.

Anh đi lấy hai hộp sữa bò cùng một hộp kẹo tới đặt trước mặt cho cô.

Chu Từ Phưởng nói: "Cảm ơn." Sau đó cô ôm hộp kẹo, bỏ từng viên từng viên vào miệng.

Giống như chuột hamster đang giữ đồ ăn.

Đêm qua cô đi vào giấc mơ cũng y như vậy, có điều là trong mơ cô ngoan hơn, nghe lời mà ngồi ở trên người anh ăn kẹo, bảo cô ôm anh thì cô ôm, bảo cô hôn anh cô cũng hôn, làm anh thích không chịu được, khiến anh muốn đem kẹo của cả thế giới đến trước mặt cô. Giang Chức càng muốn, tâm càng ngứa: "Kẹo lần trước anh cho em ăn hết chưa?"

Chu Từ Phưởng khui một hộp sữa bò cho Giang Chức trước, sau đó lại khui một hộp khác cho mình: "Vẫn chưa."

"Ăn hết thì gọi điện cho anh."

Cô nói được.

Thật ngoan.

Nụ cười nơi khóe miệng Giang Chức chưa hề hạ xuống, ánh sáng trong mắt dao động gợn sóng, nhộn nhạo không nhịn được, rõ ràng thần sắc uể oải do chưa ngủ đủ, sau khi nhìn thấy cô thì thần thái sáng láng như gió xuân, khắp nơi đều là xuân sắc.

"Sau này em đừng làm người mẫu cho tiệm cắt tóc nữa, thuốc nhuộm tóc dùng nhiều không tốt." Giang Chức cũng không định giấu giếm, chỉ muốn tốt cho cô "Thiếu tiền thì anh có thể cho em thêm diễn."

Anh không mong ảnh chụp của cô bị dán ở ngoài, cũng không mong lắm việc cô đi khắp nơi làm công bày quán, nhưng không không mà cho cô tiền, cô chắc chắn sẽ không nhận.

Để cô tới đóng phim cũng tốt, tóm lại phải ở dưới mí mắt anh để anh có thể tùy thời trông coi.

Chu Từ Phưởng hoàn toàn nhận ý tốt của anh, đồng ý đáp: "Được."

Thật sự quá ngoan.

Ngoan như vậy, hẳn là rất dễ lừa.

"Em.."

Lời còn chưa nói ra miệng thì anh lại ấp úng.

Quai hàm Chu Từ Phưởng ngậm mấy viên kẹo, mơ hồ nhìn anh: "Hửm?"

"Khụ." Anh làm bộ làm tịch mà ho một tiếng, ánh mắt từ trên mặt xuống tới ngón tay đang cầm kẹo của cô, hỏi cũng không được tự nhiên, "Em thấy anh đẹp không?" Ngượng ngùng xoắn xít, cũng thật cẩn thận.

Tiết Bảo Di thường nói, gương mặt này của anh nếu thật sự muốn dùng sắc đẹp mê hoặc người khác, phải nói là dễ như trở bàn tay.

Quả nhiên --

Cô tuy ngượng ngùng, nhưng vẫn gật đầu.

Cô luôn luôn thành thật.

Đuôi lông mày Giang Chức nháy mắt chứa đầy xuân sắc, ánh mắt cũng đầy nóng bỏng "Vậy em," hầu kết nhẹ nhàng lăn lộn, "Có muốn có được anh không?"

Trong mắt ánh như có phản chiếu nhàn nhạt tia sương mù màu lam, anh cố tình biểu hiện mềm mại thành dáng vẻ liễm diễm động lòng người, dụ dỗ câu người cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Chỉ cần cô nói muốn, anh liền cho, nhưng.. Chu Từ Phưởng nghĩ cũng chưa nghĩ đã nói: "Không muốn."

Giang Chức: "..."

Từng khóm hoa đào trong mắt bỗng chốc vỡ vụn, lúc này anh chỉ muốn mắng chửi người, cái gì sắc đẹp mê người, Tiết Bảo Di kia không đáng tin cậy, thật là vớ vẩn!

Đầy cõi lòng vui mừng rơi vào khoảng không, Giang Chức buồn bực mà nhìn cô: "Không phải em nói anh đẹp sao!"

Chu Từ Phưởng bị cảm xúc thay đổi nhanh như lật sách của anh làm cho ngơ ra một chút, trong mắt lộ ra mờ mịt. Anh hỏi tiếp: "Không thể nói sao?" Nhưng mọi người đều cảm thấy anh đẹp mà, cô không thể khen sao?

Tất cả tâm viên ý mã của Giang Chức bị tạt một chậu nước lạnh: "..."

Cô thật tình không ham sắc đẹp của anh một chút nào, không biết phong nguyệt, cũng không biết tình thú.. Giang Chức nhíu mi, được rồi, là do anh nóng vội.

Động tâm nhẫn tính, từ từ mưu tính.

Anh không dám dùng dáng vẻ cao cao tại thượng trước kia đối với cô, sợ là kiên nhẫn cả đời của anh đều phải thua ở nơi cô rồi.

Giang Chức hít sâu một hơi, một ngụm uống non nửa hộp sữa bò, giấu đi vẻ khó dằn trên mặt, dời mắt ho khan vài tiếng, trong mắt nổi lên hơi nước, ốm yếu vài phần: "Chúng ta có phải là bạn bè không?"

Anh biết Chu Từ Phưởng ăn mềm không ăn cứng.

Cô chần chờ một chút rồi gật đầu.

"Vậy tối mai mời anh ăn cơm đi." Sợ cô không đồng ý, Giang Chức đặc biệt chỉ ra, "Anh đưa đèn treo cho em."

Lần này cô đồng ý rất nhanh: "Được, em mời anh."

Lông mày Giang Chức lúc này mới giãn ra.

Lúc này, di động cô vang lên một tiếng, xem di động xong, cô hỏi Giang Chức: "Bây giờ anh có rảnh không?"

"Có." Không có cũng phải có.

"Em có thứ muốn tặng anh."

Sau đó Chu Từ Phưởng dẫn Giang Chức ra ngoài phim trường, mới ra Giang Chức đã nghe thấy đang có người cầm loa kêu tên anh.

"Giang Chức!"

"Giang Chức!"

Trước công chúng mà ồn ào như vậy, khiến cho Giang Chức rất không vui, ném cho A Vãn một ánh mắt.

A Vãn lập tức hiểu ý, định đi xem xem là ai dưới ban ngày ban mặt lại cầm cái loa lớn réo tên ông chủ đại nhân nhà anh.

"Giang Chức!"

"Vị nào là Giang Chức?"

A Vãn tập trung nhìn vào liền thấy một chiếc xe tải lớn đang đậu trên đường đối diện cửa tàu điện ngầm, tài xế xe tải bám vào cửa kính xe, cầm cái loa màu đỏ rực thét to, A Vãn đang định qua đi thăm dò tình huống --

Chu Từ Phưởng giơ tay lên vẫy vẫy: "Ở đây."

Bên đường đối diện, tài xế xe tải dùng loa nói từ xa: "Anh là Giang Chức?"

Chu Từ Phưởng đội mũ ngư dân gật đầu, Giang Chức nhắm mắt theo đuôi, anh đi theo sau cô mà hoàn toàn không hiểu ra sao.

Chỉ thấy tài xế xe tải đó xuống xe, ngày mùa đông chỉ mặc áo thun, bên ngoài khoác chiếc áo gile, cầm một tờ hóa đơn đi tới, nhìn Giang Chức đánh giá, cuối cùng ánh mắt dừng trên mái tóc anh, nói: "Trứng gà của anh đã giao tới đây, tổng cộng 3496 quả, xin mời ký nhận."

Giang Chức hoài nghi mình nghe lầm, hỏi Chu Từ Phưởng: "Đây là cái gì?"

"Anh thích trứng gà mà."

Giang Chức nhìn thoáng qua chiếc xe tải lớn cao hai mét màu xanh kia, 3496 quả.. Trứng?

Anh thích cái rắm!

Anh chọn thứ rẻ nhất, cô thì hay rồi, tặng anh một xe.

Anh không hề cân nhắc đã lập tức hỏi tài xế: "Có thể trả hàng được không?" Anh sống hơn hai mươi năm, chuyện vung tiền như rác như này cũng làm không thiếu, lúc này lại liên tục đau lòng túi tiền thay cô.

Tài xế xe tải dùng ánh mắt như nhìn tên vô lại mà nhìn anh, nghĩ thầm, đầu xanh lòe này chắc chắn là một tiểu thanh niên xã hội, ỷ vào cha mẹ cho một tướng mạo đẹp, làm trời làm đất không làm chuyện đứng đắn, quyết đoán cho một cái nhìn xem thường: "Tiền đã thanh toán, không được trả hàng!"

Tiểu thanh niên xã hội Giang – đầu tóc xanh - Chức: "..."

"Anh không thích sao?" Chu Từ Phưởng lại lần nữa lộ ra vẻ mặt mê mang, cô nhớ rõ Giang Chức từng nói anh thích trứng gà, cô không hiểu sao mình đã tặng thứ anh thích mà anh vẫn không vui.

Giang Chức giải thích: "Anhh không ăn hết nhiều như vậy."

Không phải không thích là tốt rồi.

Chu Từ Phưởng nhận đơn từ tài xế rồi ký tên, lại nói với Giang Chức: "Dưới xe tải có cám với vụn gỗ, anh chôn trứng gà trong đó thì mùa đông có thể để rất lâu, ăn không hết cũng không sao, anh có thể đem cho bạn bè thân thiết."

Giang Chức lại một lần nữa nhìn về phía xe tải đầy ắp trứng kia, tâm trạng rất mâu thuẫn, thỏa mãn thì thỏa mãn, nhưng cũng xót tiền cô: "Em tốn bao nhiêu tiền?"

"Không tốn mấy." Cô đột nhiên nhớ tới một chuyện rất vui vẻ, "Hôm qua Tiết Bảo Di tiên sinh đã đặt chỗ em rất nhiều ốp di động, một cái ốp di động lời tám đồng, em kiếm được rất nhiều."

Cô mặt không đổi sắc, thuận miệng nói: "Em không thiếu tiền."

Giang Chức lại một lần cạn lời cứng họng.

Bình luận

Truyện đang đọc