GIA NIÊN - TIỂU DÃ MIÊU CẦN LAO

“Đúng là anh ấy từng chịu phải kích thích khi còn nhỏ nên mới trở nên như bây giờ.”

Cùng Lãnh Nham trở lại trong nhà, hai người ngồi xuống sô pha, Mộ Gia Niên bình tĩnh kể lại. Với phản ứng vừa rồi của cô Lãnh Nham cũng đã đoán được có uẩn khúc nên chỉ yên lặng làm người lắng nghe.

“Nhưng là tại em mà anh ấy mới thành ra như vậy.”

Mộ Gia Niên nhìn Lãnh Nham, gặng cười: “Anh không biết đâu hồi con nhỏ em ngu ngốc cực kỳ. Em không biết phân biệt người xấu, lại còn ngây thơ bị người ta lừa, sau đó anh trai phải tới cứu em và cũng chính vì thế mà nhiến bản thân lâm vào nguy hiểm, bị bọn chúng bắt cóc về trại nô lệ tình dục.”

Lãnh Nham giật mình, cả người lạnh toát.

“Lúc ấy vụ án trẻ con mất tích đã gây chấn động xã hội, hầu hết trẻ em bị bắt là bé gái, rất nhiều bé gái sau khi được cứu ra nhưng thần kinh đã không còn được bình thường, nếu không có anh trai có lẽ em cũng không được như bây giờ.”

Dừng một chút, Gia Niên nói tiếp: “May là những kẻ đó không có sở thích luyến đồng với bé trai, trong những ngày anh ấy bị bắt cóc tuy thân thể không chịu tổn thương nhưng anh ấy lại chứng kiến tận mắt những hình ảnh mà đáng lẽ ở tuổi anh ấy không nên nhìn thấy, nhìn thấy rất nhiều bé gái trạc tuổi mình bị bọn chúng…”

“Chờ được cảnh sát cứu thoát thì anh ấy đã quên hết tất cả, nhưng tâm lý đã chịu đả kích, chứng sạch sẽ dần trở nên nghiêm trọng, cũng không muốn tiếp xúc với bất kỳ ai, ban đầu đến cả ông bà nội ngoại cũng đều bị anh bài xích ở ngoài, nên, anh đừng trách anh ấy lạnh nhạt với anh, anh ấy cũng không có ý đó.”

Lãnh Nham lắc đầu, kéo tay Mộ Gia Niên đặt vào lòng bàn tay mình, nắm thật chặt.

“Lãnh Nham, mấy điều anh nói ban nãy em hiểu, nhưng những năm này anh ấy vẫn luôn tiếp nhận điều trị. Chính mẹ em cũng vì anh ấy mà chuyển khoa, từ một bác sĩ ngoại khoa cố gắng theo học để trở thành một bác sỹ đủ tư cách, nhưng để trị liệu tận gốc thì không phải điều dễ dàng. Mấy năm nay tình trạng của anh ấy đã có tiến triển tốt hơn, nhưng chỉ có thể từ từ, từng bước một.”

“Anh hiểu được.” Lãnh Nham cầm tay cô chặt hơn, “Có phải vì thế mà mấy năm này em vẫn luôn áy náy, tự trách bản thân không?”

Mộ Gia Niên gật đầu.

“Em luyện quyền anh và các loại võ thuật khác là để chính mình không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn cũng là bởi vì muốn bảo vệ cả mình và anh trai, đúng không?”

Mộ Gia Niên tiếp tục gật đầu.

“Nhưng em có nghĩ tới, anh em cũng không muốn em sống với áy náy như vậy hay không?”

Lãnh Nham nhẹ nhàng ôm vai cô, kéo cô vào trong lồng ngực, “Anh cũng có em gái, cũng làm một người anh trai, anh rất hiểu cảm nhận của anh em. Đừng nhìn anh với em gái chí choé suốt ngày nhưng từ bé đến lớn chỉ cần có ai bắt nạt nó thì anh sẽ là người thứ nhất xông lên, dù phải liều mạng cũng muốn bảo vệ nó.

Khi còn bé rất nhiều lần vì nó mà anh bị người ta đánh cho mặt mũi bầm dập, nhưng anh không cảm thấy đau, điều khiến anh khó chịu nhất đó là cái bộ dạng nó vừa khóc nức nở vừa bôi thuốc cho anh, nhìn nó khóc, nhìn nó tự trách, anh cảm thấy còn đau hơn cả khi bị người ta đánh.

Cho nên em đừng cứ luôn treo chuyện này ở trong lòng, lúc trước anh em cứu được em chắc chắn sẽ rất vui, anh ấy sẽ không hối hận, bởi vì anh ấy cảm thấy may mắn, may mắn không để em trải qua những thứ đen tối kia. Chắc chắn anh ấy luôn hy vọng em có thể vui vẻ mỗi ngày mà không phải áy náy, tự trách, tra tấn bản thân mình.”

Mộ Gia Niên vẫn luôn dựa vào trong lòng ngực anh không lên tiếng, Lãnh Nham còn tưởng đống lời nói kia của anh lừa tình quá khiến cô khóc, không đoán được, vừa cúi đầu đã đón nhận ánh mắt cười rạng rỡ của cô.

“Em… em cười gì?”

“Em đang tự hỏi, trông bộ dáng anh bị đánh đến mặt mũi bầm dập ra sao, có phải cũng giống lần trước em thấy ở Thư Thấm Viên không.”

Lãnh Nham: “…”

Anh rốt cuộc cũng ý thức được, anh đã quá coi thường Mộ Gia Niên, dù có là nguyên nhân gì dẫn tới cô ép mình trở nên mạnh mẽ, nhưng cũng chính bởi ép mình mạnh mẽ nhiều năm như vậy nên giờ đây, từ trong ra ngoài cô đều mạnh, sao có thể vì mấy câu của anh mà khóc?

Lãnh Nham bất đắc dĩ nhìn cô: “Có thể buông tha điểm đen trong đời anh không?”

Mộ Gia Niên cười cười, “Anh xác định nó là điểm đen trong đời chứ? Sao em thấy thế nào cũng giống thời khắc huy hoàng trong đời anh?”

Lãnh Nham: “…”

Mộ Gia Niên ngồi dậy, ghé sát bên tai anh thủ thỉ: “Khi đó, em cảm thấy cực kỳ đẹp trai.”

Lãnh Nham chỉ cảm thấy lỗ tai tê rần, rất nhanh cái loại cảm giác tê dại này lan tràn ra khắp toàn thân, khiến nửa người anh đều mềm nhũn.

Sao anh thích nghe lời này thế chứ lại!

Sau đó anh lập tức phản ứng lại, cô nói anh đẹp trai hẳn nhiên không phải bộ dáng bị đánh đến mặt mũi bầm dập, mà là tinh thần không chút nào sợ hãi xông lên đánh nhau với người vì em gái.

Cô là khuynh hướng bênh vực người thân bởi vì khi còn nhỏ anh trai đã bảo vệ cô, giờ nhìn thấy Lãnh Nham yêu quý em gái như vậy nên mới có cảm tình với anh.

Cho nên sau hôm đó anh ngại không đi tìm cô nữa thì trái lại cô lại bắt đầu chủ động tiến tới gần anh. Nhìn lại một đường, anh chẳng phải nên đi cảm ơn đứa con em hâm dở kia?


“Vậy nếu khi ấy không xảy ra chuyện như vậy, em có phải… sẽ chỉ coi anh là “nhu cầu”?”

Mộ Gia Niên khẳng khái gật đầu.

Lãnh Nham lập tức có vẻ “nghĩ lại mà sợ.”

Xem ra, lần đó đúng thật là thời khắc huy hoàng đời anh.

Nhìn bộ dạng ngu đần này của anh, Mộ Gia Niên phì cười, ra vẻ bí hiểm, “Kỳ thật… Cũng không hẳn như vậy.”

“Sao cơ?”

Lần nữa cô áp sát lên lỗ tai anh, “Sau đó, cái lần gặp phải tên biến thái thích để lộ, em cảm thấy anh khi đó cũng rất đẹp trai, hôn anh khi ấy, em đều đã ướt.”

Như có thứ gì bỗng nhiên phá tan cơ thể mà ra, Lãnh Nham chỉ cảm thấy máu cả người anh đều đang sôi trào. Nhìn gương mặt gần trong gang tấc kia, anh không chút do dự hôn lấy đôi môi đỏ đầy quyến rũ ấy, lấy tư thái cường thế chưa bao giờ từng có đè cô dưới thân, hung hăng hôn môi cô, cần cổ, từng tấc da tấc thịt trên người cô.

….

Hôm sau khi Mộ Gia Niên tỉnh lại, Lãnh Nham đã không ở trên giường. Cô tưởng anh đang chuẩn bị bữa sáng nhưng lúc ra khỏi phòng ngủ lại nhìn thấy anh ngồi ở án thư, mắt nhìn màn hình máy tính còn tay hì hụi ghi chú, cũng không biết đang kỳ cụi viết cái gì.

Mộ Gia Niên đi dép lê trên sàn không phát ra tiếng động gì quá lớn, Lãnh Nham thì quá mức chuyên tâm nên không phát hiện ra cô, chờ đến khi cô tới gần mới thấy rõ, hoá ra anh đang tra tư liệu về tâm lý học và một số trường hợp liên quan.

Mộ Gia Niên ngẩn ra, ngay sau đó nở nụ cười, ồm chầm lấy anh từ sau lưng, “Sao dạy sớm vậy?”

Lãnh Nham giật mình, sau đó mới chỉ vào máy tính, “Có thời gian rảnh nên thử nghiên cứu một chút.”

Mộ Gia Niên áp mặt lên mặt anh, khẽ cọ, “Bệnh của anh em đã có chuyên gia tâm lý trị liệu, anh không cần tốn sức vào mấy thứ này nữa.”

“Anh biết mình không chuyên, cho nên sáng sớm anh đã liên hệ với bạn cùng lớp trước kia, anh có một người bạn cấp 3 học khoa tâm lý y học, thầy giáo cùa cậu ta là chuyên gia nổi danh thế giới, anh còn tra xét một chút, ông ấy rất giỏi, đăc biệt là…”

Lãnh Nham hào hứng nói, nhưng thấy ánh mắt Mộ Gia Niên chăm chú lên người mình thì bất giác dừng lại, cười cười xấu hổ: “Có phải anh có hơi… xen vào chuyện người khác không?”

Mộ Gia Niên cười lắc đầu, vòng tới phía trước ngồi lên đùi anh, khoanh tay ôm lấy cổ anh nhìn anh với vẻ nghiêm túc: “Cảm ơn.”

Lãnh Nham cười ngượng ngùng, “Sao tự dưng khách khí như thế? Anh có hơi không quen.”

“Vậy em đây không khách khí nữa?” Cô cười vẻ gian tà, không đợi anh phản ứng đã nhổn người hôn lên môi anh, câu lấy đầu lưỡi anh, làm loạn, dây dưa, luật động.

Chờ tới khi cô khơi mào dục hoả trong anh, khiến anh hô hấp nặng nhọc dưới thân cô thì cô nhìn anh với vẻ mặt đắc thắng: “Tối hôm qua anh cường thế còn rất kích thích, lại tới một lần.”

Lãnh Nham bóp mông cô, một tay bế bổng cô lên, bước về phòng ngủ ném cô lên giường, cơ thể vạm vỡ nhanh chóng áp lên, “Em đừng hối hận.”

Bình luận

Truyện đang đọc