GIA NIÊN - TIỂU DÃ MIÊU CẦN LAO

Trong căn phòng rộng rãi của khách sạn, rèm che kéo kín, ánh đèn mờ ảo, chốc chốc lại có tiếng thở dốc và tiếng va đập cơ thể truyền ra từ phòng tắm, làm cho cả không gian trở nên cực kỳ ái muội.

Vì vừa tắm xong nên cả người cô trơn và mượt mà, mái tóc ướt sũng, áp sát từ phía sau anh hung hãn trao cho cô những cú đâm sâu mạnh mẽ, kích thích những dải nước chảy nhỏ giọt trên người cô, theo động tác luật động càng ngày càng nhanh, bọt nước cũng chảy càng ngày càng cấp tốc, giọt nước lăn trên cơ thể, trượt qua đường cong khiêu gợi đầy nóng bỏng rồi mong manh đậu trên mặt sàn.

Thông qua ảnh phản chiếu trên gương ở đối diện, Lãnh Nham có thể nhìn rõ cặp tròn trịa tuyết trắng của cô đang không ngừng rung lắc, những trận sóng ngực nở nang rung nảy khiến người hoa cả mắt, hai núm hoa ửng hồng nở rộ dưới bàn tay anh, kiều diễm mê người.

Côn thịt thô tráng bị hoa huyệt nuốt chửng, bao bọc kín kẽ, nhục bích mấp máy liên miên hệt như một cái miệng nhỏ tham lam cắn mút chặt chẽ anh, mỗi lần tiến vào đều khiến anh sướng đến tê cả đầu, dục vọng bắn tinh cũng càng ngày càng cường liệt.

Không kiềm được đôi tay anh bất giác bóp manh hơn, khiến cho hai bầu ngực đầy đặn biến dạng dưới lòng bàn tay anh. Lãnh Nham cúi đầu gặm xuống làn da thịt trắng và nõn nà trên vai cô, mút lấy hương thơm trên người cô, liếm láp mùi vị của cơ thể cô.

Đôi tay chống trên bồn rửa mặt mất khống chế mà run lên, người con gái cong lưng, thét nhỏ một tiếng rồi cứ đứng như vậy hít thở nặng nhọc mà tiết ra tới.

Dù có cách lớp áo mưa thì anh cũng cảm nhận được dòng nước ấm nóng tiết ra từ huyệt thịt của cô, dương vật cương cứng vùi sâu trong dịch nước trơn nhầy, bị đường hang co rút gấp gáp xiết chặt vài lần, không kìm nổi nữa Lãnh Nham cũng lập tức gầm lên rồi bắn ra.

Ôm cô trong lòng, nơi kết nối hai cơ thể ở phía dưới cũng dần bình tĩnh lại, Lãnh Nham ghé gần bên tai cô, cất chất giọng khàn khàn hỏi cô:

“Hiện giờ thì sao, kỹ thuật của tôi được chưa?”

Người con gái ngoái đầu nhìn anh, khoé môi cong lên: “Miễn cưỡng đủ tư cách.”

Lãnh Nham hít sâu một hơi, vì vừa mới bắn, thứ giữa háng kia vẫn đang mềm trong cơ thể cô, nếu không phải như thế thì anh đã quả quyết bóp chặt eo cô, hung hăng đóng cô ngay tức khắc, thẳng cho đến khi cô khóc nức nở vài nỉ anh tha thì mới thôi.

Cô gái này ăn nói chẳng dễ nghe tí nào.

Vốn nghe cô tán thưởng thứ của anh hơn gã tóc vàng kia, anh còn vô cùng sung sướng.

Đàn ông mà, ai mà chả để bụng mấy thứ đó?

Nhưng đến khi bị cô kéo lên xe, nói đưa anh về khách sạn, anh bỗng vạ miệng hỏi: “Em mới vừa nói… Của tôi lớn hơn gã ta là cố ý kích thích hắn ta thôi phải không? Có thật là tôi lớn hơn gã ta không?”

Kỳ thật vừa buột miệng hỏi xong thì anh đã rất hối hận, có thằng đàn ông nào đi hỏi mấy vấn đề ngớ ngẩn như thế?

Hỏi thế rồi nhỡ cô trả lời phăng một câu “Đúng thế” thì sao? Anh phải úp mặt vào đâu cho đỡ nhục?

Anh vừa định biện giải cứu vãn pha vừa rồi thì đột nhiên thấy cô nhìn anh như nhìn một sinh vật ngoài hành tinh, nhưng may thay cô vẫn trả lời rằng: “Đúng là lớn hơn hắn ta.”

Rốt cuộc Lãnh Nham đã có thể thở ra một hơi.

Nhưng vừa ra vẻ đắc ý chưa được bao lâu thì giọng cô lại vang lên: “Kỹ thuật của hắn tốt hơn anh.”

Lãnh Nham suýt thì hộc máu.

Kỹ thuật của anh không tốt?

Không tốt?

Vào những lúc như này, theo cốt truyện của mấy bộ tiểu thuyết Lãnh Tuyết hay chia sẻ cho anh, có phải anh nên trực tiếp đè cô ra không, dùng hành động khiến cô khóc lóc phải thừa nhận kỹ thuật của anh thì mới buông tha?

Nhìn chằm chằm body nóng bỏng của cô hồi lâu, nhớ tới tình cảnh mãnh liệt và khiêu gợi đêm đó, Lãnh Nham khó nhịn nuốt nước bọt, tay trái vừa vươn ra, song, chậm rãi rụt về.

Muốn hôn cô.

Nhưng có chút không dám.

“Muốn ngủ tôi?”

Đột nhiên giọng cô vang lên, anh sửng sốt, chột dạ dịch người ra xa, ngồi nghiêm chỉnh: “Không… Không phải.”

“Vậy anh cửng làm gì?”

Nhìn theo tầm mắt cô, lúc này mới phát hiện dưới lớp quần jean thùng thình, nơi giữa hai chân đã dựng thành một túp lều cao.

Anh xấu hổ cười xoà với cô, vội vã khép chân lại, giơ tay che khuất nơi phồng lên: “Phản ứng sinh lý… bình thường.”

Người con gái cười khẽ, “Không muốn thì thôi vậy.”

“Ừ.” Lãnh Nham ngơ ngác gật đầu, hai giây sau mới phản ứng lại: “Em… Ý em là gì?”

Ý của người con gái, còn có gì không rõ nữa.

Thế là vừa về tới khách sạn, cô cũng đi theo anh lên phòng. Lần này cũng giống như lần trước, cô để Lãnh Nham đi vào phòng tắm trước.

Nhưng khác với lần trước, lần này dục vọng của anh hấp tấp hơn, cương lớn hơn, khó nhịn hơn, không đợi cô tắm xong ra ngoài, anh đã không cầm nổi lòng mà mở cửa xông vào phòng tắm, chặt đứt cương cho con ngựa giữa hai chân, côn thịt dựng đứng chen thẳng vào trong cơ thể cô.

Hơn nữa còn là tư thế vào từ phía sau mà anh hằng nhớ mong từ lần trước, đặt cô đứng tựa vào bồn rửa mặt trước gương, nhìn cô bị từng cú nện khiến hai vú nảy loạn, mặt mày ửng hồng.

Lúc này rốt cục là lấy lại tự tôn của đàn ông, bá đạo chiếm đoạt.

Lãnh Nham nghĩ, lần này hẳn là cô sẽ phục?

Kết quả, dù có khiến cô sướng tràn trề sau nhiều lần lên đỉnh thì cũng chỉ đổi lại một câu đánh giá của cô: “Miễn cưỡng đủ tư cách.”

Đáng giá này, ai nhịn được?

Lãnh Nham nhìn chằm chằm người con gái. Sau đó chợt tự nhủ: thôi bỏ đi, trông khí thế của cô cũng không phải dễ chọc, cho nên vẫn là nhẫn nhịn đi, nhỡ quá mức khiến cô nổi đoá thì phải biết làm sao bây giờ?

Đây là người con gái mà anh đã truy tìm suốt một tháng trời.

Lãnh Nham bất đắc dĩ thở dài trong lòng, ôm cô đi tới vòi hoa sen, nghiêm túc rửa sạch cho cả hai.

Chờ ra khỏi phòng tắm, ngồi trên sô pha tự pha cho mình một ly đồ uống lạnh lẽo, Lãnh Nham sực nhớ ra, dường như anh còn có rất nhiều điều muốn hỏi cô.

Đáng nhẽ anh đã phải hỏi rõ ràng rồi, nhưng bị một câu của cô “Dương vật của anh ấy lớn hơn anh” đánh bay hết suy nghĩ.

“Vậy là, ngày ấy chỉ là em muốn trả thù bạn trai nên mới lôi tôi thuê phòng?”

Cô gái cũng rót cho mình một ly rượu vang đỏ, ngồi xuống vị trí đối diện sô pha, chậm rãi nhâm nhi: “Không sai.”

Trả lời rất dứt khoát, không hề có ý dấu diếm. Lãnh Nham chợt cảm thấy thất bại.

Chẳng sợ người con gái này bỏ đi mà không nói lời nào, anh đã sớm đoán ra cô chỉ đem anh làm vật “xả”.

Lặng thinh một hồi, anh vẫn không cam lòng hỏi: “Vậy nếu khi ấy không có tôi, em cũng sẽ kéo một người đàn ông khác đi thuê phòng sao?”

“Không.”

Lãnh Nham rốt cục cũng được thở nhẹ nhàng.

“Không tuỳ tiện, ít nhất sẽ chọn lựa một chút, mặt và body.”

Vừa thở ra lại nghẹn trở về.

Lãnh Nham cười gượng: “Tôi có thể xem đây là lời khen cho mình không?”

“Tuỳ anh.”

Nhưng dù có khen anh đẹp trai thì đã sao?

Lãnh Nham vẫn cảm thấy thất bại như cũ.

Dương Tranh nói không sai, người ta đúng là không thích anh.

Nhưng nếu theo lời Dương Tranh, anh yêu cô từ cái nhìn đầu tiên chẳng qua là thấy sắc nảy lòng tham. Vậy cô nhìn trúng dáng người và khuôn mặt này của anh, có thể kết luận cô vừa gặp đã thích anh không?

Rốt cuộc, hành vi này của cô chính là thấy sắc nảy lòng tham.

Lãnh Nham đột nhiên cảm thấy đầu óc rối tung. Nhưng hình như logic này cũng đâu có sai.

Bình luận

Truyện đang đọc