GIẢ TRAI

Sau nửa đêm Lục Dao mới ngủ.

Tên Sở Khanh Lý Minh Châu chỉ lo ghẹo người ta mà không chịu giải quyết hậu quả, ghẹo xong thì cúp máy luôn, sáng hôm sau ngủ dậy lại coi như không có gì xảy ra.

Lý Minh Châu bình tĩnh ngồi ở nhà hàng chào hỏi, “Chào buổi sáng, đồ đạc có mang đủ không?”

Cô trông rạng rỡ sảng khoái, mặc bộ đồ thể thao màu đen khiến nước da càng trắng hơn.

Ngược lại, Lục Dao thức tới nửa đêm nên mắt có quầng thâm lờ mờ.

Sáng sớm Phương Thiên đã tới khách sạn, thấy Lục Dao như vậy thì gào lên rất khoa trương.

“Tối qua cậu đi ăn trộm à?” Phương thiên trêu cậu, “Trộm hương à?”

Lục Dao, “Cút!”

Phương Thiên kéo ghế ra, à một tiếng, “Ngủ không tốt à? Bây giờ vẫn cách lễ khai mạc mấy tiếng nữa, hay cậu ngủ thêm một lát đi?”

Lục Dao thầm nghĩ: Hiếm khi được ở cạnh cậu ấy thế này, chỉ có mấy thằng trai thẳng mới về phòng ngủ.

Lục Dao ngồi xuống, lấy muỗng khuấy chén cháo mấy cái rồi kén cá chọn canh chê bai.

“Không ăn nổi.”

Phương Thiên đã quen với chuyện này, “Không ăn được thì đổi…”

Lý Minh Châu ngắt lời anh ta, “Còn chưa ăn đã nói không ăn nổi cái gì.”

Lục Dao nói, “Cháo trắng làm gì có vị gì.”

“Cháo trắng còn đòi có vị gì?”

Tuy Lục Dao rất không tình nguyện nhưng lầm bầm một hồi vẫn thành thật húp hết chén cháo.

Phương Thiên: ……….

Ông nội này hôm nay bị ai nhập à?

Ăn sáng xong, Phương Thiên đưa họ ra xe.

“Tôi không đưa hai đứa đi được, chiến đội còn phải chuẩn bị cho lễ khai mạc giải đấu, lát nữa bác Lý sẽ chở các cậu sang.”

Lý Minh Châu nhìn sang, trừ tài xế còn có bốn người vệ sĩ hôm trước.

“Để bảo đảm an toàn.” Phương Thiên bất đắc dĩ, “Đây là ba tôi nói, không phải tôi.”

Bốn người vệ sĩ không ăn mặc hầm hố không khác gì phim ảnh, tuy không đeo kính râm nhưng mặc vest đen đứng trong đám đông cũng khiến người ta chú ý.

Lục Dao có vẻ như đã quen với chuyện này, cậu lo Lý Minh Châu thấy không quen nên cố ý hỏi, “Cậu thấy sao?”

Lý Minh Châu lắc đầu.

Lục Dao nói, “Tôi cũng không thấy có vấn đề gì.”

Ánh mắt Phương Thiên nhìn Lý Minh Châu càng ngày càng tò mò hơn.

“Hai đứa thân nhau ghê.” Phương Thiên làm ra vẻ hâm mộ, “Tôi chưa bao giờ thấy Dao Dao nghe lời ai vậy đâu đó.”

Hai chữ “Dao Dao” này chọc trúng điểm G của Lục Dao, khiến cậu nhớ tới hành động của gã Sở Khanh Lý Minh Châu, cậu mắng, “Giờ gặp rồi đó, mau cút đi!”

Phương Thiên hả hê cút ngay.

Tám giờ sáng.

Nhóm trưởng nhóm Thương Thủy tên là “Chi Phong Hoa” là một thanh niên ba mươi tuổi, đang làm nhân viên văn phòng.

Trông anh ta rất có khí thế đại ca, nên mọi người trong nhóm tới sau đều nghe theo lệnh anh ta tập hợp ở địa điểm gặp mặt.

Lúc Lam Thanh Thủy tới, sân khấu bên ngoài sân vận động đã dựng đâu ra đấy, lát nữa buổi gặp gỡ của các streamer sẽ cử hành ở đây.

Lam Thanh Thủy vừa tới, Chi Phong Hoa đã gọi ngay, “Thanh Thủy! Ở đây!”

Lam Thanh Thủy liếc về phía đó, thấy Chi Phong Hoa đang đứng vẫy tay với cậu ta.

Vì trước đó đã trao đổi ảnh nên không khó nhận ra nhau, Lam Thanh Thủy cười nói, “Tới liền!”

Sau khi gặp mặt, đùa giỡn một lát thì mọi người sôi nổi tự giới thiệu bản thân, Lam Thanh Thủy nhanh chóng nhận diện bọn họ.

Cô em tóc ngắn là Bí Đao Bị Sét Đánh, Thằng Nhóc Hay Quên là thanh niên da trắng như tuyết, Quần Ngủ Chấm Bi mặt rất nhọn…… Cậu ta nhìn một lượt, không thấy Lục Dao đâu.

Bí Đao nói, “Vẫn còn rất nhiều người chưa tới, mới chỉ có một nửa thôi.”

Nhóm Thương Thủy là một nhóm lớn, thành viên đông đúc, dù chỉ mới tới một nửa thì số lượng cũng rất lớn.

Trong nhóm có đủ mọi thành phần, từ người đã đi làm cho tới học sinh, có trạch nam và cả mấy cô em yếu đuối.

Đúng giờ hẹn, Lục Dao tới.

Lúc này mọi người đã vào bạt che nắng ngồi, bạt này phục vụ cho người đến xem giải đấu, mỗi dãy đều có, rất tiện cho mọi người nghỉ ngơi.

Chi Phong Hoa thấy hai chiếc xe xa xỉ đỗ bên đường thì kiếm chuyện nói, “Ôi đệt, đúng là nhà giàu.”

Lam Thanh Thủy nhìn theo mắt anh ta, cũng thấy hai chiếc xe đó.

Đề tài nói chuyện của đám đàn ông con trai không xe cộ thì chỉ có game, mà game đã nói xong thì bây giờ thấy xe, họ liền lôi ra thảo luận xem trong nước mới ra mắt loại xe thể thao nào.

Vệ sĩ ngồi sau xuống xe trước, mở cửa cho Lục Dao.

Sau khi Lục Dao xuống xe thì tiếng trầm trồ vang lên bên khu nghỉ ngơi.

Rõ ràng là không phải chỉ có mấy người trong nhóm bọn họ rảnh quá mới quan sát siêu xe nhà người ta mà những người khác cũng chú ý tới hai chiếc siêu xe này.

Khiến người ta thấy sướng rơn là, còn có một anh chàng đẹp trai bước xuống siêu xe, trông như một cảnh phim thần tượng khiến mấy chị em trong nhóm rục rịch động lòng xuân.

“Trời má! Dạo này mấy anh trai lắm tiền bảnh bao vậy luôn hả!”

“Tên nhóc đẹp trai này tới coi đấu giải? Tôi lại tin vào tình yêu rồi!”

“Cậu đủ rồi đó, biết đâu người ta đi coi với bạn gái thì sao!”

Bọn họ đang bàn tán say mê thì Lý Minh Châu cũng xuống xe.

Khu nghỉ ngơi lại thở hắt ra vì kinh ngạc.

“Ôi mẹ! Hôm nay gặp vận may gì thế không biết, lại thêm một người nữa.”

“Tôi tuyệt vọng với cái thế giới chỉ xem mặt mà bắt hình dong này rồi, sao mấy anh đẹp trai toàn chơi với nhau thế?”

“Tôi tin esport vẫn có tình yêu! Tôi tin mấy anh đẹp trai cũng chơi game!”

Lam Thanh Thủy càng nhìn càng thấy người kia quen quen, khẽ cau mày nói, “Sao tôi nhìn quen quá vậy ta?”

“Ây da, thấy người sang bắt quàng làm họ hả ba?” Quần Ngủ Chấm Bi làm mặt quỷ.

Điện thoại Lam Thanh Thủy reo lên, người gọi đến là Lộ Dao.

Cậu ta nghe máy, Lục Dao ở đầu dây bên kia hỏi, “Mọi người đang ở đâu vậy?”

Lam Thanh Thủy do dự nhìn thiếu niên mới xuống xe, vừa cầm điện thoại gọi cho ai đó vừa ngó đông ngó tây.

Người trong nhóm vì muốn nghỉ ngơi nên đã đi khỏi vị trí hẹn gặp, Lục Dao xuống xe không tìm được đành gọi điện thoại hỏi Lam Thanh Thủy.

Lam Thanh Thủy không chắc lắm, cậu ta hỏi, “Anh Lộ, có phải anh đang đứng cạnh cột điện không?”

Quả nhiên thiếu niên kia quay đầu nhìn sang cột điện, đáp, “Đúng thế, cậu đang ở đâu?”

Lam Thanh Thủy đã chắc chắn…..

Thiếu niên sang chảnh vừa rồi mới được vệ sĩ mở cửa xe bước xuống, bây giờ đang gọi điện cho cậu ta chính là Lục Dao.

Lam Thanh Thủy đã biết chắc, hâm mộ nghĩ: Ôi đệt! Lộ Dao quá sức khiêm tốn! Đã đẹp trai không nói mà mẹ nó còn giàu nữa! Có cho bọn tôi đường sống không vậy!

Cậu ta bất đắc dĩ mở miệng, “Bọn em đang ở dưới cái bạt đỏ, đúng thế, bên khu nghỉ ngơi ấy, anh tới là thấy liền.”

Lục Dao cúp máy, Lý Minh Châu đứng cạnh cậu.

“Tìm thấy rồi hả?”

“Thấy rồi, bạt đỏ.”

Hai người tìm được vị trí thì đi về phía khu nghỉ ngơi.

Bí Đao hỏi, “Có phải tôi gặp ảo giác không? Sao tôi cảm thấy bọn họ đang cách chúng ta mỗi lúc một gần hơn vậy?”

Thằng Nhóc Hay Quên: “Hình như tôi cũng bị ảo giác y chang cô, có vẻ họ đang đi tới chỗ chúng ta?”

Lam Thanh Thủy nói với vẻ bí hiểm, “Mấy cậu không gặp ảo giác đâu, đúng là họ đi tới chỗ bọn mình đấy.”

Lục Dao luôn là tiêu điểm đám đông, dọc đường đi thu hút biết bao ánh nhìn của người qua đường.

Lục Dao lại gần Lam Thanh Thủy, nói năng như thể đang trao đổi ám hiệu.

“Lam Thanh Thủy?”

“Lộ Dao?”

Lục Dao gật đầu.

Quần chúng hóng hớt đứng sau Lam Thanh Thủy:………………………………………………………… WTF?????!!!

Người lấy lại tỉnh táo đầu tiên là Chi Phong Hoa, dù sao thì anh ta cũng là thanh niên ba mươi tuổi thành công trên đường đời, không bị sắc đẹp mê hoặc như mấy cô nhóc.

“Chi Phong Hoa.”

Lục Dao bắt tay anh ta, “Chào nhóm trưởng.”

Chi Phong Hoa máy móc khen ngợi, “Tôi không ngờ cậu lại… trẻ dữ vậy!”

Lam Thanh Thủy tuần tự giới thiệu bạn bè trong nhóm với Lục Dao, bạn cùng nhóm vô cùng nhiệt tình, đặc biệt là đám con gái càng nhiệt tình hơn bao giờ hết!

Lam Thanh Thủy cười nói, “Này này này, làm như tám trăm năm chưa gặp trai không bằng, người ta còn học cấp Ba đó, mấy thím tém tém lại chút đi!”

Đám con gái không phục, phản bác, “Tôi mới đi làm có ba năm được chưa, làm gì mà gọi thím này thím nọ chứ! Cậu hỏi Lộ Dao xem, Lộ Dao, cậu có coi tôi là thím không?”

Cô nàng cố ý bắt chuyện với Lục Dao, khổ nỗi xưa giờ Lục Dao chẳng bao giờ hiểu mấy trò đong đưa kiểu này.

Cậu gật đầu chiếu lệ, ai có mắt đều nhìn ra cậu rất thờ ơ.

Mọi người cũng không thấy lạ, dù sao từ lúc Lục Dao bước xuống xe thì họ đã câuj bảnh bao giàu có ra sao, những người như thế tính cách thường không giống người bình thường.

Mấy cô nàng vồn vã bắt chuyện rất nhanh bị Lục Dao gạt bay hết, sau đó dù họ rất thích Lục Dao cũng không dám lại bắt chuyện nữa. Đoàn người chia nhau vé xem giải đấu, một anh chàng trong nhóm mở miệng.

“Này, mọi người có tham gia buổi gặp gỡ streamer không? Phải báo danh đó, ai không đi thì giơ tay để tôi xin chữ ký giùm cho!”

Có người nhìn Lục Dao, nói giỡn, “Lộ Dao, cậu không đi gặp Tiên Tiên à?”

Lam Thanh Thủy cạn lời: Đúng là cái đồ nhiều chuyện vô duyên, cái hay không nói toàn nói cái dở!

“Tiên Tiên liên quan gì với anh ấy chứ, cậu đừng nói nhảm!”

Người nọ nói, “Tôi tức giùm anh Lộ chứ sao, con nhỏ Tiên Tiên kia ở trên mạng bôi xấu anh Lộ cỡ nào, ỷ vào cái bàn phím mà tùy tiện ngậm máu phun người! Mấy người thấy đúng không, nếu hôm nay không gặp anh Lộ bằng xương bằng thịt thì tôi cũng tưởng anh ấy giống như những gì Tiên Tiên tả ấy chứ, là đồ vô dụng béo lười!”

Lam Thanh Thủy nói, “Người ta nói gì cũng đúng chắc, nói cậu lười thì cậu lười thật sao? Lộ Dao mắc gì phải so đo với cô ta!”

Nói tới đây, thiện cảm mọi người dành cho Lục Dao lại tăng lên không ít.

Nửa tháng nay, Tiên Tiên Tư Ngôn liên tục bôi xấu cậu trên mạng, nhưng Lục Dao chưa từng phản bác, khiến tất cả mọi người đều tin những gì Tiên Tiên nói là thật.

Ai ngờ hôm nay vừa nhìn thấy Lục Dao thì mới biết mọi chuyện là ngược lại, với nhan sắc này thì sao Lục Dao thèm để ý tới loại con gái như Tiên tiên chứ! Cậu bị bôi đen thảm cỡ đó mà vẫn im lặng khiến mọi người rất có cảm tình.

Dọc đường đi, Lục Dao luôn chú ý tới Lý Minh Châu. Lúc đầu, trong nhóm cũng có mấy người động tâm, tỏ ý với Lý Minh Châu.

Tiếc là Lý Minh Châu vốn là một đóa hoa kiêu kỳ lạnh lùng, trông có vẻ khó tiếp cận, dù cô nàng nào to gan đến mấy mà bị cô lạnh lùng liếc một cái thì cũng chùn bước.

Lục Dao nói, “Lễ khai mạc sắp bắt đầu.”

Lý Minh Châu nói, “Vé vào cổng có ghi giờ, tôi không mù.”

Lục Dao cố kiếm chuyện để nói, “Cậu đói không?”

Lý Minh Châu hỏi lại, “Cậu không đi gặp Tiên Tiên à?”

Ý trêu chọc rất rõ ràng.

Lục Dao:……..

Cái người vừa nhắc tới Tiên Tiên thấy Lục Dao không tỏ thái độ gì thì thức thời im miệng, không ngờ Lý Minh Châu lại hẹp hòi tính nợ lên đầu cậu.

Lục Dao âm thầm kêu oan.

Mọi người bắt đầu bàn luận về game, cũng có mấy nhóm túm năm tụm ba kéo nhau đi tham dự buổi gặp gỡ streamer mình thích.

Lục Dao không thích streamer nào, vì thế ở lại. Lý Minh Châu quan sát cách bố trí mọi thứ ở đây, âm thầm ghi nhớ những điều hữu ích.

Có một nhóm con gái trẻ tuổi trông có vẻ như có ý đồ với Lục Dao, luôn ngồi cách cậu không xa, muốn tìm cơ hội bắt chuyện.

Buổi gặp gỡ streamer sắp sửa bắt đầu, trước sân khấu vốn yên tĩnh giờ đã đầy người.

Lục Dao ngồi chờ đến lễ khai mạc thấy hơi chán, nghiêng đầu sang nghiên cứu lông mi Lý Minh Châu.

Cậu lấy tay chọc hai cái lên mắt cô, Lý Minh Châu gạt tay cậu ra, cậu không bỏ cuộc tóm lấy tay cô rồi chọc tiếp.

Cô nàng ngồi sau hưng phấn hét lên.

Lục Dao: Sao mấy cô nàng này có vẻ là lạ thế nào vậy ta?

Trước sân khấu đông nghịt người. Vì không đủ chỗ ngồi nên mấy người ở sau phải đứng lên, đứng trước khi nghỉ ngơi.

Có không ít người đứng mỏi quá ngồi vào khu nghỉ ngơi luôn.

Đợi tầm mười phút, sau khi nhạc nhẽo ầm ĩ chấm dứt, MC đọc xong bài giới thiệu, cuối cùng streamer cũng lên sân khấu.

Mấy người đi ra đầu Lục Dao đều không quen, mãi tới người thứ sáu, giọng nói quen thuộc trong game của Tiên Tiên Tư Ngôn trong game vang lên.

“Chào mọi người, tôi là streamer Tiên Tiên Tư Ngôn.”

Bình luận

Truyện đang đọc