GIẢ TRAI

Buổi chiều Tiên Tiên không tìm thấy Lục Dao nhưng lại đụng phải bạn trai chính thức của cô ta.

Trịnh Hoa cứ tưởng tiểu biệt thắng tân hôn, sau khi Tiên Tiên nhìn thấy mình thì chắc vui lắm, hơn nữa hôm nay Trịnh Hoa còn muốn dẫn cô ta đi tụ tập với chiến đội, Tiên Tiên vẫn luôn mong có dịp được ngồi ăn chung với tuyển thủ chuyên nghiệp.

Nào ngờ, từ lúc bọn họ gặp nhau, Trịnh Hoa đã thấy tâm trạng Tiên Tiên không vui.

Hỏi cô ta có chỗ nào không ổn không, cô ta cũng không thèm nói, cuối cùng thành ra gây gổ khiến cả hai đều thấy không thoải mái.

Vì đang buồn bực nên Tiên Tiên đi hát với người trong chiến đội được một lát đã chạy khỏi phòng.

Hành lang khá dài, hai phòng lại cách nhau không xa nên Tiên Tiên vừa ra khỏi cửa đã đụng phải Lục Dao và Lý Minh Châu.

Vài giây đầu, thật ra Tiên Tiên không nhận ra Lục Dao.

Lục Dao đã say khướt, còn cúi đầu xuống, đèn đóm lại mù mờ, cô ta muốn nhận ra cậu cũng không dễ.

Nhưng khi Lý Minh Châu mở miệng gọi mấy tiếng Lục Dao thì Tiên Tiên chợt ngờ ngợ.

“….Lộ Dao?”

Cô ta không chắc chắn gọi lại.

Lúc này Lý Minh Châu mới ngẩng đầu, đánh giá Tiên Tiên.

Cô chỉ nghe qua giọng Tiên Tiên một lần chứ không biết Tiên Tiên tròn méo thế nào, bây giờ thấy một cô nàng trang điểm đậm kêu tên Lục Dao, cô dừng lại.

Tiên Tiên hỏi, “Anh ấy là Lộ Dao à?”

Tiên Tiên tiến thêm mấy bước kéo gần khoảng cách giữa bọn họ, mặt Lý Minh Châu không tỏ vẻ gì, mãi đến khi Tiên Tiên đứng trước mặt bọn họ, nhờ ánh đèn tường mờ mờ nhìn rõ dáng vẻ Lục Dao thì mới khẽ kêu lên.

“Ôi… Đúng là anh Lộ rồi! Anh ấy sao thế? Uống say à?”

Tiên Tiên làm bộ muốn đỡ Lục Dao, ai ngờ Lục Dao say bí tỉ như thế mà ý thức vẫn còn đôi chút tỉnh táo.

… Trên người Tiên Tiên nồng nặc mùi nước hoa, cô ta vừa tới gần cậu đã thấy khó chịu, Lục Dao thò tay đẩy Tiên Tiên ra.

Tiên Tiên bị cự tuyệt thẳng thừng như vậy thì mặt lộ vẻ xấu hổ.

Lý Minh Châu hỏi, “Cô là ai?”

Tiên Tiên đột nhiên nhớ ra mình vẫn chưa tự giới thiệu, bấy giờ mới nhìn Lý Minh Châu.

Mặt mày Lý Minh Châu cũng sáng láng đẹp trai, Tiên Tiên thầm kinh ngạc, vừa thấy trai đẹp thì lập tức nở một nụ cười tiêu chuẩn nữ thần.

“Tôi là bạn của anh Lộ trong game.” Cô ta cười nói, “Hôm nay anh Lộ tới xem giải đấu đúng không? Sáng nay bọn tôi tình cờ gặp nhau, đúng là có duyên.”

Tiên Tiên tinh nghịch nói, “Anh cũng là bạn trong game của anh Lộ sao? Tôi không nghe anh ấy nhắc tới có người bạn thân trong game nào, anh là người mới tham gia nhóm Thương Thủy à?”

Lý Minh Châu thản nhiên đáp, “Không phải.”

Tiên Tiên mở miệng, “Trong game tôi tên là Tiên Tiên Tư Ngôn, anh cứ gọi tôi là Tiên Tiên được rồi.”

Lý Minh Châu:……….

Tiên Tiên không chú ý tới vẻ mặt biến hóa của Lý Minh Châu, chỉ lo nói, “Anh Lộ thoạt trông có vẻ say lắm, tôi biết một khách sạn có canh giải rượu, để tôi dẫn anh ấy tới đó cho tỉnh rượu.”

Cô ta nói rồi nhìn Lý Minh Châu, “Anh Lộ không cần phiền anh nữa, để tôi đưa anh ấy đi là được.”

Tiên Tiên nói với giọng tuyên bố chủ quyền, như thể Lý Minh Châu là người ngoài còn Tiên Tiên với Lục Dao mới là bạn bè.

Nếu Lý Minh Châu chỉ là một người bạn qua mạng bình thường thì thấy Tiên Tiên nói năng như vậy có khả năng sẽ tin mấy câu dối trá của cô ta rồi giao Lục Dao cho cô ta.

Tiếc là Lý Minh Châu và Lục Dao không những không phải bạn qua mạng mà còn có tình cảm phức tạp với nhau.

“Thôi khỏi.” Lý Minh Châu mở miệng từ chối.

“Sao thế? Anh không tin tôi à?” Tiên Tiên cười nói, trông cô ta có vẻ bất đắc dĩ, “Tôi chỉ là một cô gái, anh sợ tôi ôm Lục Dao chạy mất sao?”

Tiên Tiên nói với giọng nhõng nhẽo, “Nếu anh không tin thì có thể lên mạng kiếm thử tên tôi đi, tôi là một streamer, không thể nào làm chuyện kỳ cục gì.”

Lý Minh Châu không nghe theo cô ta, cô nói, “Tránh đường giùm cái.”

Cô cứng mềm đều không ăn, dù Tiên Tiên làm nũng cũng thế mà nói nhảm cũng vậy, mặt mày Lý Minh Châu vẫn lạnh lùng trước sau như một.

Tiên Tiên chưa từng gặp tên con trai nào thờ ơ với mình như vậy, cô ta tự thấy cô ta trông không tồi, chỉ cần ra vẻ yếu đuối hoặc đáng yêu thì chẳng có mấy tên là không nghe lời cô ta răm rắp. Tiếc là Lý Minh Châu rất kỳ quái, Tiên Tiên làm nũng cỡ nào cũng vô dụng.

Cô thấy Lý Minh Châu muốn đi thật thì mặc kệ mọi thứ mà nói toẹt ra.

“Này, anh trai à, thật ra tôi và Lộ Dao có chút việc riêng muốn giải quyết, trước kia giữa tôi và anh ấy có chút hiểu lầm, bây giờ anh ấy đang giận tôi…”

Giọng Tiên Tiên đượm vẻ sốt ruột và tủi thân, cố tình thể hiện ý “tôi và Lục Dao có quan hệ mờ ám”.

Lý Minh Châu nhướng mày, một lát sau mới hờ hững hỏi, “Tiên Tiên Tư Ngôn?”

Tiên Tiên nghe cô gọi tên trong game của cô ta bèn gật đầu.

“Tôi nhớ cô và Trịnh Hoa chiến đội Diệu Linh đang yêu nhau.”

Tiên Tiên:……..

Miệng lưỡi Lý Minh Châu không tha, “Cô muốn live stream cảnh cô ngoại tình ở đây cho tôi xem à?” Mặt cô đầy vẻ châm chọc, “Phải không? Nữ streamer.”

Lý Minh Châu nói, “Muốn tôi tặng quà cho cô sao?”

Tiên Tiên chưa gặp ai nói năng cay nghiệt độc địa như Lý Minh Châu, mặt cô ta đỏ bừng lên, vẻ dễ thương lúc trước biến mất hoàn toàn.

“Anh nói gì đó? Đừng có ngậm máu phun người!” Tiên Tiên nổi giận.

“Cô chưa từng nghe qua câu ngạn ngữ Trung Quốc: Gieo nhân nào, gặt quả nấy sao?” Lý Minh Châu lạnh lùng nói, “Bôi xấu người khác, mua thủy quân lăng xê kiếm fame, showbiz mất đi cô đúng là mất nửa giang sơn.”

Tiên Tiên bị Lý Minh Châu bắn súng liên thanh những lời cay nghiệt thì mắt nổ đom đóm, nhớ lại những chuyện thiếu đạo đức cô ta từng làm lúc trước.

Sáng nay cô ta vội vã đi tìm Lục Dao là để giải thích những chuyện này cho cậu hay.

“Chuyện đó không phải tôi làm…” Tiên Tiên chột dạ nói, “Tôi định giải thích những việc này cho anh Lộ nghe, anh đừng nhúng tay vào chuyện giữa chúng tôi được không vậy?”

Lý Minh Châu gật đầu, “Thủy quân là công ty mua, fame là công ty muốn kiếm, live stream là công ty kề dao vào cổ bắt cô nói.”

Cô bật cười, “Xem ra thứ cô am hiểu nhất không phải là live stream mà là đổ thừa, tôi đã trách oan cô.”

Tiên Tiên trợn mắt lên, cô không ngờ Lý Minh Châu lại biết rõ như thế: “…….Anh! Anh đừng khinh người quá đáng!”

“Ồ, tôi có à?” Lý Minh Châu nói, “Nói sự thật cũng bị xem là khinh cô sao?”

Tiên Tiên bị mấy câu cô nói chọc điên suýt nữa thì hôn mê.

Nếu bây giờ Lục Dao còn tỉnh táo, cậu có thể biết độ độc miệng của Lý Minh Châu rốt cuộc có lực sát thương mạnh cỡ nào, quả thật chẳng thua lưỡi dao là bao!

Trước kia cô đối phó với Lục Dao hoàn toàn không dùng tới một phần ngàn độ cay nghiệt, nhiều lắm chỉ đủ gãi ngứa. Tuy Lục Dao sớm biết Lý Minh Châu rất giỏi ăn nói nhưng với tình hình bây giờ mà nói thì đúng là thiên tài.

Trách không được năm đó bà cụ Vương lại bị cô lừa mà tin một đứa học sinh vừa tốt nghiệp cấp Hai là sinh viên đại học Thanh Hoa. Với tài ăn nói này thì dù là Lục Dao cũng tin sái cổ.

Tiên Tiên rõ ràng không ngờ cái tên nom nhã nhặn lịch sự là thế lại nói năng chẳng nể mặt như vậy.

Dù sao cô ta cũng chỉ là sinh viên, học hành chẳng ra sao, chỉ dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm, sự thật rành rành trước mắt… cô ta chỉ là bình hoa hàng thật giá thật.

Lý Minh Châu đối phó với cô ta còn chẳng cần viết kịch bản.

Chuyện đã đến nước này, Tiên Tiên nghĩ tới nghĩ lui chỉ biết cãi cùn, “Tôi và Lục Dao có chuyện riêng cần giải quyết, không liên quan tới anh.”

Lục Dao đã say, Tiên Tiên chẳng thèm đeo mặt nạ thảo mai nữa, nói thẳng với Lý Minh Châu, “Tôi thật sự có chuyện muốn nói với Lộ Dao, phiền anh có thể tránh đi một lát được không?”

Lý Minh Châu, “Cô cảm thấy vấn đề là do tôi sao?”

Tiên Tiên đưa mắt nhìn Lục Dao.

Lục Dao y hệt bạch tuộc, tay chân bám chặt lấy người Lý Minh Châu, trông có vẻ như nếu không chém đứt chân tay cậu thì không thể tách cậu ra được.

Tiên Tiên:……

Lý Minh Châu lại lặp lại một lần nữa: “Tránh ra.”

Tiên Tiên không cam lòng, trong vòng một ngày cô ta tình cờ gặp Lục Dao đến hai lần, đều không phải do cô ta đi tìm mà do Lục Dao tự xuất hiện, đây không phải định mệnh thì là gì!

Tiên Tiên nhớ tới chuyện trước kia mình đã hành động theo cảm tính mà nhận lời quen Trịnh Hoa, chuyện này cô ta càng nghĩ càng thấy hối hận, nếu như trước kia cô ta không đồng ý thì tốt rồi, nếu như trước kia kiên trì hơn một chút thì tốt….

Đáng tiếc không có “nếu như”.

Tiên Tiên chặn đường Lý Minh Châu, cắn răng bất chấp tất cả, “Nếu anh đã biết tôi là Tiên Tiên thì chắc anh cũng biết chuyện của tôi và Lộ Dao chứ.”

Lý Minh Châu vô cùng thờ ơ, rõ là không muốn nói chuyện.

Tiên Tiên nói, “Tôi và Lộ Dao vì hiểu lầm mới chia tay, tôi và anh ấy đều thích nhau, bây giờ chỉ cần có cơ hội giải thích cho nhau hiểu là được.”

Lý Minh Châu:……..

“Vậy sao? Tôi không biết.”

“Giờ tôi đã nói cho anh, anh biết rồi đó!” Tiên Tiên bực bội.

Lý Minh Châu hỏi, “Trịnh Hoa biết không?”

Tiên Tiên thoáng nghẹn lời, lẩm bẩm, “Tôi sẽ nhanh chóng chia tay anh ta….”

“Ồ, vậy giờ vẫn chưa chia tay.” Lý Minh Châu nói, “Cô đã chứng thực suy đoán của tôi, tính live stream cảnh ngoại tình cho tôi xem?”

Cô nói, “Trước đó tôi đã nói rồi, tôi sẽ không tặng quà cho cô đâu.”

Mặt Tiên Tiên đỏ lên, “Anh có bệnh à?! Tôi đã nói rõ ràng với anh rồi còn gì! Anh giao Lộ Dao cho tôi, anh để tôi nói rõ với Lộ Dao không được chắc!”

Lý Minh Châu thản nhiên nói, “Tôi không nghĩ bây giờ cậu ta nghe hiểu đâu.”

Tiên Tiên:……..

Lý Minh Châu tiếp tục nói, “Với lại cô là ai chứ, sao tôi phải giao Lục Dao cho cô.”

Tiên Tiên hàm hồ nói, “…….Tôi là bạn gái tương lai của anh ấy.”

Lý Minh Châu rất bình tĩnh đáp, “Ờ.”

Trong lúc Tiên Tiên trợn mắt há miệng kinh hãi, cô hôn lên môi Lục Dao một cái, để chứng minh cái hôn này không giống như “bạn bè”, trước khi rời đi cô thậm chí còn học theo kiểu Lục Dao hay làm, liếm liếm môi dưới của Lục Dao.

Lý Minh Châu nhìn Tiên Tiên đã hóa đá, mở miệng, “Tôi là bạn trai hiện tại của cậu ấy.”

Cô làm tư thế “Mời”, “Này thì tương lai, cô cút được rồi.”

Trước khi Tiên Tiên cút, vị “bạn trai thì hiện tại” còn không quên chém thêm một nhát dao, “Phải rồi, tôi live stream không cần cô tặng quà đâu.”

“Dù sao tôi cũng không ngoại tình.”

Tiên Tiên hoảng hốt một lát mới tỉnh táo lại, khiếp sợ tới mức run rẩy toàn thân.

Có lẽ cả đời cô ta chưa từng thấy nhục nhã như vậy. Dưới sự công kích của miệng lưỡi Lý Minh Châu mà còn có thể chống chọi được khi sắp ngất đến nơi như thế thật sự đáng để quảng đại quần chúng vỗ tay cổ động.

Khi Tiên Tiên xẩu hổ tới mức mặt muốn xuất huyết thì sau lưng đột nhiên có người gọi cô.

“Tiên Tiên?”

Người tới chính là Trịnh Hoa.

“Sao lâu vậy mà em chưa quay lại?”

Trịnh Hoa là một tên đen nhẻm gầy nhom, trông giống hệt con khỉ, phải mang giày độn chiều cao mới miễn cưỡng đứng xấp xỉ Tiên Tiên.

Khi Tiên Tiên đi với anh ta chẳng dám mang giày cao gót.

Trịnh Dao lại gần. Tiên Tiên nhìn anh ta, rồi nhìn Lục Dao, cảm giác không cam tâm càng mãnh liệt hơn.

“Anh nhiều chuyện quá đấy!” Tiên Tiên lớn tiếng, giọng chất đầy sự tức giận.

Cô ta không cãi lại Lý Minh Châu nên giận cá chém thớt lên người bạn trai.

Trịnh Hoa bị quát thì chẳng hiểu mô tê gì, vừa ngẩng đầu liền thấy trước mặt trừ bạn gái mình ra còn có hai tên con trai lạ mặt.

Trịnh Hoa rất biết thân biết phận, biết mình trông không đẹp, Tiên Tiên coi trọng mình hoàn toàn là vì tài năng, rất giống cái meme: Đàn ông đều là công cụ để thăng tiến.

Anh ta biết Tiên Tiên rất ham hư vinh, nhưng anh ta cũng chẳng để tâm chuyện đó, hai người bọn họ đều có ý xấu, mang tình cảm đầy tạp chất để đến với nhau.

Bây giờ, Trịnh Hoa nhìn hai thanh niên có vẻ ngoài xuất chúng trước mặt thì lập tức cảnh giác.

“Bạn em à?”

Tiên Tiên:……..

Sao cô ta lại có loại bạn độc mồm độc miệng thế được! Quen bạn kiểu đó để giảm thọ mười năm à!!!

Lý Minh Châu có vẻ như cũng chẳng muốn liên quan gì tới cô ta, đỡ Lục Dao, làm ra vẻ “bọn tôi chỉ là người qua đường”.

Từ nhỏ, kỹ thuật diễn của cô đã rất xuất sắc, có thể đổi trắng thay đen, đẳng cấp của Trịnh Hoa hoàn toàn không phải đối thủ của Lý Minh Châu, ngay cả người có chỉ số thông minh nhỉnh hơn là Tiên Tiên cũng thảm bại.

Còn Tiên Tiên vừa rồi thấy được cảnh tượng khiến thế giới quan của cô ta vỡ nát thì giờ vẫn chưa hoàn hồn, dường như không thế tiếp thu đòn trí mạng rằng nam thần mình yêu thầm lâu như thế lại là gay!

Trịnh Hoa đứng cạnh cô ta hỏi này hỏi kia nhưng Tiên Tiên không hề nghe thấy gì, trong lòng cô ta tựa như bị sóng thần đánh úp, cả tâm trí đều là “không phải đâu”, “không thể nào”, “không có khả năng”, “mình không tin” bủa vây tứ phía.

Tiên Tiên ép bản thân bình tĩnh lại, thầm nghĩ: Anh ta chỉ thừa dịp Lục Dao uống say để lợi dụng Lục Dao thôi, nói không chừng Lục Dao còn không biết anh ta là ai, mình phải bình tĩnh, bình tĩnh, Lục Dao không chính miệng thừa nhận chuyện này thì không thể coi là thật.

Trịnh Hoa nói, “Tiên Tiên? Em làm sao thế?”

Tiên Tiên lấy lại tinh thần, “Không sao cả…”

Trịnh Hoa nhìn theo hướng Lý Minh Châu rời đi với ánh mắt khó hiểu, tuy trong lòng anh ta thấy lạ nhưng vừa quay đầu lại nhìn bạn gái mình thì lại vui vẻ trở lại.

Trịnh Hoa nói, “Được rồi, hôm nay dắt em tới để em giúp anh nở mày nở mặt, lại đây, đừng ỉu xìu thế, hôn cái nào.”

Tiên Tiên thất thần, chỉ cảm thấy khi khuôn mặt đen nhẻm của Trịnh Hoa sáp lại, chạm vào khuôn mặt cô ta khiến cô ta hết chịu nổi.

Nếu đổi lại là Lục Dao…

Tiếc là không có “nếu”.

Bên này Lục Dao đã tới cửa nhà vệ sinh thì đột nhiên đổi ý, ầm ĩ đòi về khách sạn ngủ.

Lý Minh Châu chịu đựng sự đồng bóng làm xằng làm bậy của cậu, lòng tan thành nước.

Lý Minh Châu quay lại phòng hát, chào tạm biệt đám Lam Thanh Thủy, giải thích tình trạng của Lục Dao: Có lẽ cậu cũng chẳng hát hò gì nổi nữa, nên muốn về trước.

Đám Lam Thanh Thủy tỏ vẻ thông cảm.

Lý Minh Châu đỡ cậu xuống lầu, lấy điện thoại của Lục Dao ra, mở ra mới biết ảnh khóa màn hình đã đổi thành hình Lý Minh Châu, đó là một bức do Lục Dao chụp lén.

Cô nhíu mày, rõ ràng không biết tên nhãi Lục Dao này đổi ảnh khóa màn hình bao giờ, sau khi mở khóa xong thì thấy ảnh nền màn hình cũng đổi thành một bức ảnh khác của cô.

Lý Minh Châu nghĩ bụng: Làm bộ làm tịch.

Cô kiềm lòng không đặng mà nhếch môi cười.

Taxi gọi tầm mười phút mới tới cửa khách sạn.

Lúc Lý Minh Châu đứng đợi, cô đỡ Lục Dao phải gắng hết sức, dù sao Lục Dao cũng không phải tờ giấy, cũng nặng kha khá, cô gian nan dìu cậu tới ngồi lên sô pha trong sảnh lớn khách sạn, chỗ này ấm áp, lại còn có nước nóng để uống.

Lục Dao vừa ngã xuống sô pha để nói khát, Lý Minh Châu đứng dậy đi rót cho cậu một ly nước ấm.

Nước rót mãi mới đầy, cô ngẩng đầu, vô cùng trùng hợp mà thấy một người quen.

Người nọ mặc đồ Tây xa xỉ, đầu tóc chải chuốt nghiêm chỉnh, vẻ mặt bình tĩnh hiện chút bất ngờ, anh ta nhìn Lý Minh Châu, chần chờ một lúc mới gọi, “…… Minh Châu?”

Lý Minh Châu trượt tay, ly nước ấm kia bất thình lình rơi xuống đất.

Bình luận

Truyện đang đọc