*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thời gian trước Mã Vệ Quân bận việc, Đại Vị Hi thì ngồi ở một bên đợi.
“Cắt, làm lại, chỗ này chưa được.” Mã Vệ Quân hét với diễn viên.
Có thể là do làm lại quá nhiều lần, nhiều diễn viên đã diễn đến không còn kiên nhẫn nữa rồi, nhưng phần này vẫn không được cho qua.
“Dừng!” Mã Vệ Quân đứng dậy, hiển nhiên là đã có chút tức giận rồi: “Cô bị làm sao thế, cô phải diễn biểu cảm mến mộ, kích động chứ, thế mà cô đang diễn cái gì đấy? Lôi kéo 258 ngàn lần để cho ai xem đây? Là hắn thích cô hay là cô thích hắn?”
Diễn viên bị giáo huấn chỉ cúi đầu không dám nói, yên lặng lắng nghe đạo diễn dạy bảo, những giọt nước mắt đã bắt đầu rơi.
Mã Vệ Quân vô cùng tức giận, nếu như không phải vì quan hệ giữa ông với ba của cô gái này thì ông nhất định sẽ không chọn Tô Giai Giai diễn vai nhân vật nữ ba này, kỹ thuật đã không có mà còn làm ra vẻ.
“Được rồi, mọi người nghỉ ngơi một chút, lát nữa lại tiếp tục.” Mã Vệ Quân nói, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu thoải mái xuống.
Mã Vệ Quân quay đầu thì thấy Đại Vị Hi đang đứng bên cạnh, mở miệng hỏi: “Vị Hi? Đứng đây lâu chưa?”
“Không lâu ạ, cháu mới tới một lát thôi.” Đại Vị Hi trả lời.
“Vừa rồi bác mới khuyên bảo diễn viên một chút, không dọa cháu chứ?”
“Không đâu.” Đại Vị Hi lắc đầu, “Chỉ là cháu có chút không hiểu, sao đạo diễn Mã lại chọn diễn viên hồi nãy diễn vai Thẩm Ngôn Hân.”
Đại Vị Hi không nói Tô Giai Giai không tốt, chỉ là lúc nãy nhìn thấy biểu hiện của Tô Giai Giai, cô ấy đúng thật là không hợp để diễn vai nữ ba. Thẩm Ngôn Hân có tính cách hoạt bát với hình tượng của một cô gái bình thường theo đuổi minh tinh, nhưng mà tính cách của Tô Giai Giai lại hoàn toàn không giống.
“Cô gái đó là con gái của bạn bác, muốn để cô ấy rèn luyện, kiếm chút kinh nghiệm. Nhưng mà cô nương này từ nhỏ đã đỏng đảnh rồi, tính cách kiêu ngạo từ trong trứng, xem thường cái vai nữ ba này lắm.” Mã Vệ Quân nói: “Vị Hi, chi bằng cháu đi khai sáng cho cô ấy đi, hai người đều trạc tuổi nhau dễ nói hơn, có khi thế lại hay.”
“Hả? Cháu… tôi không được…” Đại Vị Hi lắc đầu, muốn cô đi tìm một người không thân thiết bắt chuyện, có chút khó đó.
“Không sao đâu, cứ thử đi, con người của Tô Giai Giai cũng không xấu, chỉ là tính khí của cô ấy hơi đỏng đảnh giống mấy cô công chúa thôi.”
“Nhưng mà cháu…”
“Thì cứ coi như là cháu giúp bác một việc đi.” Mã Vệ Quân nói.
“Được rồi.” Đại Vị Hi gật đầu, đi đến chỗ Tô Giai Giai đang nghỉ ngơi.
Lúc Đại Vị Hi đi qua bên đó, trợ lý của Tô Giai Giai đang đứng ở ngoài xe. Chỉ mới đứng ngoài xe mà Đại Vị Hi đã có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng nức nở của Tô Giai Giai. Đại Vị Hi hít sâu một hơi, đi qua chào hỏi trợ lý của Tô Giai Giai: “Chào, tôi là Đại Vị Hi, tác giả của cuốn “Falling”, tôi có thể nói chuyện với cô Tô vài câu không?”
Trợ lý đang cúi thấp đầu bấm điện thoại bỗng nghiêng đầu, không chắc chắn hỏi: “Đại Vị Hi?”
Đại Vị Hi gật đầu, hơi sợ trợ lý sẽ không đồng ý.
“Tất nhiên là được rồi! Giai Giai đang ở trong xe.” Trợ lý có chút kích động nhẹ, mở cửa dẫn Đại Vị Hi lên xe bảo mẫu*Nên biết rằng Đại Vị Hi chính là thần tượng của Tô Giai Giai. Giai Giai luôn theo dõi truyện mà Vị Hi viết.
*Chú thích hình ảnh: xe bảo mẫu của nghệ sĩ“Giai Giai, em xem ai đến này.” Trợ lý nói với Tô Giai Giai.
Tô Giai Giai đang vừa khóc vừa cầm kịch bản từ từ quay đầu lại, vừa nhìn thấy có một người đứng bên cạnh trợ lý của mình thì hết hồn. Côđứng phắt dậy, nhanh chóng lấy tay lau nước mắt, đứng ngơ ngác không biết nói gì.
Đại Vị Hi có chút ngại, cô nghĩ có phải là mình đã đến không đúng lúc rồi khôngDù sao thì nghệ sĩ nào cũng sợ bị ảnh hưởng đến hình tượng không nhiều thì ít, thế mà cô lại đến đúng lúc nhìn thấy người ta đang khóc nữa.
“Cô không cần căng thẳng đâu, Giai Giai là fan của cô đó, có thể là cô ấy đang có chút kích động.” Trợ lý đứng một bên nói.
Nghe quản lý vừa nói dứt câu thì Tô Giai Giai liền hoàn hồn, má hơi nóng, lắp bắp nói: “Vị…Vị Hi, xin chào, em tên là Tô Giai Giai, chị có thể ký tên cho em được không ạ? Em, em rất yêu thích chị.”
“Hở?” Đại Vị Hi kinh ngạc: “À, được chứ.” Đại Vị Hi gật đầu, hơihoảng, vì đây là lần đầu có fan muốn cô ký tên cho.
“Vậy, Vị Hi chị mau ngồi đi, em đi lấy bút.” Tô Giai Giai nhanh chóng lấy một bút trong hành lý ra.
Đại Vị Hi ngồi xuống, khá là khó hiểu, không phải trên bàn có bút sao?
Không lâu sau, Tô Giai Giai liền lấy ra một cuốn sách rồi tiến lên ngồi phía đối diện cô, để sách trước mặt Đại Vị Hi, nói: “Có thể ký lên đây không ạ?”
Đại Vị Hi gật đầu. Khi đọc tiêu đề của cuốn sách này, cô thực sự rất ngạc nhiên. Đây chính là quyển sách đầu tiên mà cô xuất bản từ khi viết sách, lúc đó cô chỉ mới học năm nhất. Những trang của cuốn sách này đã hơi ố vàng, chứng tỏ rằng nó đã được mua cách đây lâu lắm rồi.
Đại Vị Hi lật sách ra, nghiêm túc ký tên mình lên quyển sách. Sau khi ký xong thì gửi lại cho Tô Giai Giai.
Tô Giai Giai đưa hai tay ra nhận sách, hốc mắt có chút đỏ rồi.
Đại Vị Hi nghĩ là vì khi nãy cô ấy bị đạo diễn Mã giáo huấn vài câu nên bị tổn thương, cô bèn an ủi nói: “Đừng đau lòng nữa, thực ra con người của đạo diễn Mã cũng tốt lắm, chỉ là ông ấy cảm thấy cô có thể diễn tốt hơn mà thôi.”
“Không phải em buồn đâu, chỉ em đang kích động thôi. Vị Hi chị biết không, em thích chị đã được nhiều năm rồi! Ngày hôm đó khi ở buổi lễ khai máy của ”Falling”, lúc nghe chú Mã nói chị là Vị Hi, em đã kích động đến nỗi không ngủ được. Em rất muốn được nói chuyện với chị, nhưng lại sợ chị không thèm để ý đến em.”
“Sau này chị luôn ở phim trường, nếu em muốn nói chuyện với chị thì cứ đến tìm chị, lúc nào cũng được.” Đại Vị Hi nói.
“Vâng.” Tô Giai Giai gật đầu: “Đúng rồi, Vị Hi chị tìm em có việc gì hả?”
Đại Vị Hi đột nhiên nhớ đến việc đạo diễn Mã nhờ mình, nếu như không phải Tô Giai Giai nhắc thì cô cũng quên mất.
“Đạo diễn Mã muốn chị đến nói chuyện với em thôi.”
Tô Giai Giai ngại ngùng cười trừ, một niềm vui nho nhỏ khẽ nở rộ.
“Đúng rồi, em đọc qua quyển ”Falling” chưa?” Đại Vị Hi hỏi.
Tô Giai Giai gật đầu: “Tất nhiên là rồi.”
“Vậy tại sao em không tìm được cảm xúc của nhân vật Thẩm Ngôn Hân?” Đại Vị Hi nghi hoặc, nếu như Tô Giai Giai là fan của cô vậy thì vai Thẩm Ngôn Hân – kiểu cô gái theo đuổi thần tượng thế này phải là rất dễ dàng để diễn mới phải chứ.
“Em, thật ra em chỉ thích vai nữ chính. Em không muốn diễn nữ ba, nữ ba thì phải ngậm ngùi thích thầm nam chính mà thôi.” Tô Giai Giai nói, nhưng đạo diễn Mã lại chỉ đồng ý cho cô diễn vai nữ ba, cô còn phải xin ba mình rất nhiều lần thì đạo diễn mới đồng ý.
Đại Vị Hi hơi không thích được ý kiến của Tô Giai Giai, cônói: “Nhưng nữ ba cũng đâu có gì là xấu đâu. Bản thân em là một diễn viên, thì nhân vật nào em cũng nên diễn thật tốt mới phải chứ. Trong giới giải trí, không phải em cứ muốn là được. Hơn nữa,mỗi nhân vật đều có đặc điểm riêng, không phải cứ là nữ chính là tốt nhất.”
“Tất cả những gì chị nói em đều hiểu tất, nhưng mà em vẫn cứ thích nữ chính, em cảm thấy em có thể diễn tốt vai nữ chính, nhưng mà chú Mã với bọn họ không ai tin em cả.” Tô Giai Giai nói.
“Giai Giai, không nhất định là em thích nữ chính thì phải trở thành cô ấy đâu. Nếu em cảm thấy em có thể diễn tốt, thì người khác cũng có thể diễn tốt, người đó không nhất thiết là em.
Hơn nữa Giai Giai à, chị nói thật lòng, bây giờ ngay cả vai nữ ba em cũng làm không tốt. Vả lại vai này là nhờ ba em giành cho em. Nếu dựa vào thực lực, thì vai nữ ba này chắn chắn em không thể nào có được vai này đâu.Nếu như sau này em muốn được diễn vai mà em muốn, thì em phải trở nên ưu tú hơn, không thể dựa vào quan hệ như thế được. Thực lực mới làm nên tất cả.”
“Em có thể diễn tốt vai nữ ba. Sau này em sẽ dựa vào thực lực của chính mình để lấy được kịch bản mà em thích, em sẽ dùng thực lực để nói với mọi người, em không phải là người dựa vào quan hệ.” Tô Giai Giai bị Đại Vị Hi nói thì có chút hổ thẹn, nhưng trong tâmthì lại không cho phép bản thân cúi đầu nhận sai.
“Vậy Giai Giai cố lên nhé. Tương lai vẫn còn các vai tốt đang chờ em, không chỉ dừng lại tại “Falling”.”
“Được, Vị Hi, nếu như sau này tác phẩm của chị lại chuyển thể thành phim tiếp, em nhất định sẽ lấy được vai nữ chính!”
Đại Vị Hi cười cười, nói: “Cố lên, chị là người rất nghiêm khắc đấy nhé, em phải có thực lực thì mới giành được.”
“Vâng, vâng.” Tô Giai Giai gật đầu, cô tin rằng sau này mình có thể giành được.
“Giai Giai, đạo diễn Mã nói chuẩn bị quay rồi.” Trợ lý đi vào nói.
“Được rồi, nếu đã đến rồi, Vị Hi chị có muốn đi không?” Tô Giai Giai hỏi.
Hai người cùng nhau đi đến phim trường.
…
“Cắt, không tồi, diễn rất tốt!” Mã Vệ Quân không khỏi khen vài câu, so với khi nãy, Tô Giai Giai diễn tiến bộ hơn rồi.
Tô Giai Giai mau chóng chạy lại, có chút kiêu ngạo hỏi: “Vị Hi, em diễn tốt lắm đúng không?”
“Rất tốt.” Đại Vị Hi khen.
“Vị Hi, cháu dùng cách gì để khai sáng cho cô ấy vậy, trước đây bác có nói thế nào cũng không thèm nghe.” Mã Vệ Quân cười nói.
“Chú Mã, chị Vị Hi là thần tượng của con, người ta có lòng nói chuyện với con, làm gì giống người chỉ biết mắng con đâu chứ, cái này có thể so bì được sao?” Tô Giai Giai nói đùa: “Với lại nếu con không nỗ lực thì vai nữ chính trong kịch bản tiếp theo của thần tượng sẽ bị cướp mất.”
Mã Vệ Quân muốn nói, nhưng lại bị Tô Giai Giai cướp lời: “Chú, chú quay tiếp đi, con với chị Vị Hi đi ăn cơm đây, goodbye~!”
Mã Vệ Quân đứng tại chỗ dở khóc dở cười, nhưng mà vẫn rất vui, lúc trước ông còn sợ Vị Hi ở trường quay vô vị, có khi còn chịu ức hiếp, nhưng bây giờ đã có Tô Giai Giai rồi. Giờ chỉ có Tô Giai Giai dẫn theo cô ấy đi ức hiếp người khác thôi.
Hết chương 5.