GIẤC MƠ NGỌT NGÀO

Kể từ khi trở thành bạn với Tô Giai Giai, việc sinh hoạt ở đoàn làm phim cũng không nhàm chán như Đại Vi Hi đã nghĩ, cùng lắm chỉ là hầu hết thời gian cô đều rảnh rỗi, thỉnh thoảng có theo Mã Vệ Quân hướng dẫn cho diễn viên một chút.

“Vị Hi, em cảm giác chị giống như là con gái của chú Mã.” Tô Giai Giai vừa ăn cơm hộp vừa nhìn Đại Vị Hi ở phía đối diện mà nói.

“Hả? Tại sao?” Đại Vị Hi hỏi.

“Chị không phát hiện chú Mã đối xử với chị đặc biệt tốt sao? Em còn chưa có được đãi ngộ như vậy, đã thế mỗi ngày đều bị chú mắng.” Tô Giai Giai bĩu môi, lên án Mã Vệ Quân không công bằng.

Đại Vị Hi không biết nên trả lời như thế nào, chính cô cũng cảm giác Mã Vệ Quân như đem cô trở thành con gái của ông.

Tô Giai Giai và cô đang ăn cơm trong xe bảo mẫu, thì bên ngoài đột nhiên xuất hiện rất nhiều tiếng thét chói tai.

“Y Y, bên ngoài có chuyện gì vậy?” Tô Giai Giai hỏi trợ lý đang đứng bên ngoài xe.

“Hình như là thành viên của Mã ca đến thăm đoàn phim, rất nhiều diễn viên quần chúng là fan của bọn họ nên đều chạy tới xin chữ ký.” Đường Y Y đáp.

Nghe câu trả lời của Đường Y Y, động tác ăn cơm của Đại Vị Hi dừng lại, thành viên cùng nhóm của Mã Kỳ Nhuận tới thăm đoàn phim, vậy thì cũng có Tống Tinh Trần sao?

Tô Giai Giai liếc mắt một cái liền nhìn ra Đại Vị Hi trong lòng suy nghĩ cái gì. Cô thích Đại Vị Hi lâu như vậy, đương nhiên cũng biết Đại Vị Hi là fan của Tống Tinh Trần.

“Chị muốn chữ ký của Tống Tinh Trần sao?”

Đại Vị Hi khôi phục lại tinh thần, tiếp tục cúi đầu ăn cơm: “Chị có.”

“Dạ?” Tô Giai Giai không nghe rõ.

“Lúc trước chị đến concert của anh ấy nên có được.” Đại Vị Hi giải thích. 

“Vậy thì lần này đâu có giống, đây là gặp mặt trực tiếp, có thể ở một khoảng cách gần như thế mà gặp thần tượng.” 

Đại Vị Hi nghe Tô Giai Giai nói, có chút dao động, nhưng vẫn còn lúng túng.

“Đi, em mang chị đi, đảm bảo có thể lấy được chữ ký, còn có thể nói chuyện với anh ấy.” Tô Giai Giai nói xong đứng lên kéo lấy tay Đại Vị Hi đi.

“Chờ một chút, vừa rồi hẳn là có rất nhiều người, chúng ta ăn cơm rồi đi được không?” Cô hỏi.

Tô giai giai: “…”

“Người thích Tống Tinh Trần là chị hay là em? Sao nhìn chị không có vẻ nào là khẩn trương vậy.” Tô Giai Giai hơi mơ hồ, thần tượng ở gần như vậy mà còn có thể bình tĩnh nghĩ tới việc ăn no thì thật là có một không hai.

“Hiện tại có sốt ruột mà đi cũng không gặp được anh ấy.” Đại Vị Hi nói.

Tô Giai Giai cũng cảm thấy nếu bây giờ mà đi thì chắc chắn người sẽ rất nhiều, nên thay vì chen lấn ở đó thì chi bằng lấp đầy bụng trước. 

Chị nói cũng đúng, ăn no rồi mới có sức, quay phim cả ngày, em đói chết đi được.” Tô Giai Giai nói xong lại ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.



Khi Tô Giai Giai dẫn Đại Vị Hi đến thì đám đông đã giải tán, chỉ còn vài người đang xếp hàng chờ xin chữ ký.

Tô Giai Giai ôm trán, haizz… Ký tên đều phải xếp hàng, phải theo trật tự… Tuyệt vời.

Cô kéo Đại Vị Hi đến xếp hàng, có lẽ họ tới trễ nên ở đằng sau cũng không có ai, Đại Vị Hi xếp ở phía cuối, chỉ còn một lát nữa sẽ tới lượt cô.

Đại Vị Hi đem tờ giấy đang nắm chặt trong tay đưa cho Tống Tinh Trần. Tống Tinh Trần ngẩng đầu lên nhìn mắt cô, tay anh dừng lại, nhưng rất nhanh đã thu hồi lại tinh thần rồi nhận tờ giấy ký tên vào.

“Chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi phải không?” Tống Tinh Trần đưa tờ giấy đã ký tên đưa cho cô, nhìn vào mắt cô hỏi, vừa rồi khi thấy Đại Vị Hi anh liền cảm thấy có chút quen mắt.

Đại Vị Hi vội vàng cúi đầu, không dám đối diện với anh, đỏ mặt nói: “Chưa từng gặp qua.” Nhịp tim của cô đập có chút nhanh, cô nghĩ sau khi lấy được chữ ký sẽ liền cùng Giai Giai rời đi, nhưng không nghĩ tới Tống Tinh Trần lại nói chuyện với cô.

Tống Tinh Trần nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, khoé miệng không nhịn được nhếch lên, nói: “Tôi có cảm giác chúng ta quen biết nhau.”

“Đại biên kịch? Cô là fan của Tinh Trần sao?” Mã Kỳ Nhuận bước đến hỏi, hơi sốc khi một người thường ngày ít nói, luôn an tĩnh như Đại Vị Hi lại là fan của người anh em của mình. 

Đại Vị Hi mỉm cười gật đầu, sắc hồng trên mặt cô không hề giảm đi mà càng lúc càng đỏ hơn.

“Biên kịch?” Tống Tinh Trần hỏi.

“Không phải, chỉ là một tác giả trên mạng mà thôi.” Đại Vị Hi giải thích, có lẽ vì thường ngày cô đều đi theo Mã Vệ Quân cùng ông ấy chỉ đạo, cho nên mọi người đều gọi cô là biên kịch.

“Tác giả của “Falling” sao?” Tống Tinh Trần hỏi, anh dừng một lúc rồi vừa cười vừa khen: “Rất lợi hại nha, Đại biên kịch!”

Mặt Đại Vị Hi ửng hồng, không biết nên trả lời thế nào.

“Vị Hi, mọi người đang nói chuyện gì mà vui vậy?” Tô Giai Giai đi tới. Vừa rồi cô ấy đi vệ sinh, quay lại liền nhìn thấy Tống Tinh Trần đang cười với Đại Vị Hi, nét cười ấy có chút quyến rũ.

Nghe được giọng nói của Tô Giai Giai, Đại Vị Hi như vớ được cái phao cứu mạng, “Không có nói gì cả. Giai Giai sắp đến vai diễn của em rồi, chúng ta mau đi thôi. Hẹn gặp lại!” Đại Vị Hi nói với Mã Kỳ Nhuận và Tống Tinh Trần xong liền kéo Tô Giai Giai đi.

Tô Giai Giai vô thức bị Đại Vị Hi lôi đi, khi ý thức được cô mới nói: “Không đúng a! Em đã quay xong hết phân cảnh hôm nay rồi.”

“Xong rồi sao? Chắc là chị nhớ nhầm.” Đại Vị Hi nói.

“Vậy sao chị không nói chuyện với thần tượng them một lát?” Tô Giai Giai hỏi.

“Đã nói xong rồi.”

“Bọn chị nói chuyện gì?”

“Không có nói gì cả.”

Tô giai giai: “…” cảm thấy bất lực



Đại Vị Hi đi rồi, nét cười trên mặt Tống Tinh Trần vẫn còn, Mã Kỳ Nhuận nhìn hỏi: “Cậu cười ngây ngô cái gì thế?”

“Mã ca, anh không phát hiện lúc Đại lão sư ngại ngùng đặc biệt đáng yêu sao?”

Mã Kỳ Nhuận nhớ lại bộ dạng Đại Vị Hi với khuôn mặt đỏ bừng vừa rồi, gật đầu tán đồng: “Đúng là rất đáng yêu.”

Tống Tinh Trần quay đầu hỏi: “Đúng rồi anh Mã, anh tìm em có chuyện gì?”

“Cậu không nhắc anh cũng quên mất, bọn Dật Văn ngày mai đi rồi, nghe bảo công ty cho cậu nghỉ ngơi hai tuần, vậy khi nào cậu rời đoàn phim?”

“Phi tổng nói dù gì em cũng nhàn rỗi, nên thương lượng với đạo diễn Mã cho em làm khách mời, diễn một nhân vật nhỏ, cho em tuyên truyền phim mới.”

“Tiểu Mã Ca, lại đây ăn cơm.” Giọng Lưu Dật Văn truyền tới.

“Đi ăn cơm thôi, lát nữa anh còn phải tiếp tục quay.” Mã Kỳ Nhuận vỗ vai Tống Tinh Trần, cùng nhau đi về hướng Lưu Dật Văn.

Sau khi Đại Vị Hi cùng Tô Giai Giai trở về, Tô Giai Giai hơi mệt vì quay phim cả ngày nên đã sớm nghỉ ngơi. Còn cô ở phim trường cũng không có việc gì làm, báo với Mã Vệ Quân một tiếng liền trở về khách sạn.

Đại Vị Hi về khách sạn, tắm rửa xong thì nằm trên giường viết bản thảo, được một lúc thì điện thoại bên cạnh reo lên. 

Đại Vị Hi cầm lấy di động, là tin nhắn của Cố Yên Nhi.[Vị Hi cậu có đó không? Tớ nói với cậu chuyện này.]

Đại Vị Hi trả lời có.

Cố Yên Nhi ngay lập tức gửi tin nhắn tới

[Tháng sau tớ kết hôn rồi, cậu tới không?]

Đại Vị Hi có chút ngạc nhiên, Cố Yên Nhi nhanh như vậy đã kết hôn sao, cô hỏi:

[Ở đâu? Thành phố D sao?]

[Đúng vậy.]

Đại Vị Hi nghĩ nghĩ, tháng sau, “Falling” có lẽ cũng sắp đóng máy.

[Được, tháng sau tớ sẽ về thành phố D.]

[Vậy cậu nhớ nha, nhất định phải tới làm phù dâu cho tớ đó, người ta lâu rồi không gặp cậu, nhớ muốn chết.]

Đại Vị Hi trả lời được, sau đó tắt đi di động lên giường nghỉ ngơi.

Bình luận

Truyện đang đọc