GIANG NGUYÊN

Tưởng Dương Đào hỏi:

– Trông thế nào?

– Chắc chắn chẳng xinh rồi, không thì tại sao Giang Nguyên lại có vẻ mặt này chứ?

Đổng Nguyên Chương – người duy nhất từng gặp Phùng Sướng nhìn vẻ mặt như bài poker của Giang Nguyên, cười lắc đầu, anh ta đang muốn nói chuyện thì có người ở sân bóng gọi anh ta, anh ta chạy vào sân.

Mà nhắc đến Tào Tháo quả nhiên Tào Tháo đến.

Khi Phùng Sướng đi về phía Giang Nguyên, cô cảm nhận rõ trong một đám nam sinh viên ngoài chính chủ ra, còn lại thì toàn bộ ánh mắt đều không hề che giấu mà nhìn chằm chằm vào cô.

Phùng Sứng cúi đầu nhìn thoáng qua, hôm nay gặp phải Giang Nguyên là chuyện ngoài ý muốn, trên người cô chỉ mặc áo sơ mi thuần sắc đơn giản, quần dài bó sát. Nhưng dù sao cô cũng chán chơi trò đa dạng hoa hòe hoa sói rồi, mặc gì cũng không quan trọng.

Khi cô đến gần, tất cả các chàng trai đều giả vờ nhìn đi chỗ khác một cách tự nhiên, thậm chí vị trí trống bên cạnh Giang Nguyên cũng có người rất tỉnh bơ mà nhường ra.

Phùng Sướng không ngồi xuống, cô nửa ngồi xổm trước mặt Giang Nguyên.

– Trùng hợp thật, Giang Nguyên.

Giang Nguyên nhìn thẳng vào cô.

– Trùng hợp thật à?

– Đương nhiên rồi. – Phùng Sướng hếch cằm lên, ra hiệu một đám nam nữ trên đường băng đang nhìn về bên này, – Em cũng có việc mà. Vô tình thấy anh nên tới đây đưa chai nước.

Cô đặt chai nước trước mặt anh, đứng lên.

– Đi đây.

Người đi xa rồi, Tưởng Dương Đào hãy còn nhìn theo không rời mắt, anh ta vẫn không tin nổi hỏi Giang Nguyên.

– Đây là cô gái theo đuổi cậu đấy à?

Giang Nguyên lạnh nhạt hỏi:

– Làm sao?

– Không phải chứ Giang Nguyên, thật là cô ấy à? Thế này mà cậu không động lòng à?

Giang Nguyên sựng một chút, anh nhìn Tưởng Dương Đào,

– Cậu nông cạn như vậy à?

– Tôi nông cạn như thế đó. – Tưởng Dương Đào hai mắt sáng lên, – Giang Nguyên, này người anh em, cho tôi hỏi thẳng trước nhé, cậu thật sự không có ý gì với cô ấy đúng không đó?

Giang Nguyên làm sao mà không hiểu ám chỉ trong lời nói của anh ta, anh không nói gì, dời ánh mắt đi:

– Cậu cứ tự nhiên.

– Nói đấy nhé! – Tưởng Dương Đào chắp hai tay, – Vậy thì tôi theo đuổi đấy, tôi thấy em ấy rất thú vị.

– Không phải chứ Tưởng Dương Đào!- Bên cạnh có người kêu lên. – Cứ thế mà theo đuổi á? Vừa gặp đã thích á?

Tưởng Dương Đào thẳng thắn thừa nhận.

– Đúng vậy, thích, vừa gặp đã thích. Cậu biết cái gì, cô ấy chính là người tình trong mộng của tôi đấy.

Giang Nguyên:

– Chúc cậu may mắn.

– Ấy, Giang Nguyên, bạn gái tôi tên gì nhỉ?

Giang Nguyên:

– Tự đi mà hỏi.

– Tự hỏi thì tự hỏi. – Tưởng Dương Đào không chút khách sáo lấy luôn chai nước trước mặt Giang Nguyên, – Vậy tôi lấy nước của bạn gái tôi nhá.

Tưởng Dương Đào ăn nói có vẻ rất mạnh miệng, nhưng lúc thật sự theo đuổi mới nhận ra rằng tìm kiếm một ai đó trong khuôn viên trường rộng lớn chẳng khác gì mò kim đáy bể. Anh ta hậm hực nói với Giang Nguyên.

– Sao mà cô ấy tìm cậu thì chuẩn thế, mà tôi muốn tìm cô ấy thì chẳng thể thấy bóng dáng đâu.

Phùng Sướng có thể tìm được Giang Nguyên là bởi vì trong tay cô có thời khóa biểu của anh.

Biết tên biết chuyên ngành, lấy được thời khóa biểu không phải là chuyện khó khăn gì. Nhưng Giang Nguyên lại không nói cho Tưởng Dương Đào về Phùng Sướng. Nam nữ yêu nhau thành hay không thành đều là chuyện rắc rối, anh cần gì phải xen vào.

Trong ba ngày Tưởng Dương Đào ôm hy vọng tới tìm Giang Nguyên, muốn ôm cây đợi thỏ. Nhưng mà chẳng biết tại sao trong khoảng thời gian này Phùng Sướng lại không hề xuất hiện.

Ngày cuối cùng của tháng Mười vừa hay là ngày thứ Sáu, Giang Nguyên đi ra khỏi phòng thí nghiệm, sắc trời đã tối, anh nhớ có sách vẫn để ở trong phòng tự học, thế là thay đổi tuyến đường đi lấy.

Gần cuối tuần, khu giảng đường rất yên tĩnh, thế cho nên khi Giang Nguyên đi lên tầng ba liền nghe được giọng của Phùng Sướng ở phòng học bên cạnh vang ra ngoài rất rõ.

Bước chân của Giang Nguyên bất giác đi chậm lại, anh đi ra hành lang, khi đi qua phòng học nhỏ, từ cửa sau liếc nhìn vào bên trong.

Trong lớp học nhỏ gần bục giảng, có năm hoặc sáu nam nữ đang ngồi hoặc đứng, tất cả đều cầm trên tay giấy và bút.

Phùng Sướng đưa lưng về phía anh, ngồi trên chiếc bàn dài có vân gỗ sáng màu, mái tóc dài được buộc lại một cách hờ hững, cô đang ngước lên để lắng nghe bài phát biểu của cô gái trước mặt.

Giang Nguyên chậm rãi lui trở về, khoanh tay dựa ở cạnh cửa.

Thư Đồng trình bày xong, Phùng Sướng cầm bản thảo của cô ấy lật lật xem.

Thư Đồng hỏi:

– Có vấn đề gì không?

– Có. – Phùng Sướng trả lại cho cô ấy, – Hiện tại tôi mô phỏng bên phản bác, cậu thì tìm sơ hở của tôi.

Giang Nguyên buộc phải thừa nhận, rằng trước khi Phùng Sướng mở miệng, đích thực là anh còn tồn tâm tư xem thường cô. Loại cuộc thi kiểm tra tư duy logic này phụ thuộc vào cả tài năng và sự tích lũy, nó không thể được hoàn thành bởi một hứng thú nhất thời và học cấp tốc được. Đặc biệt là đối với một nhà tranh luận tân binh vẫn đang trong thời kỳ mò mẫm, cho dù bản thảo có viết hay đến đâu đi chăng nữa, chuẩn bị trước kỹ càng đến đâu thì việc lên sân khấu cũng không dễ dàng như vậy.

Nhưng mà Phùng Sướng hoàn toàn không giống tay mới. Giang Nguyên càng nghe càng thấy bất ngờ đến khó tin.

Giọng cô chậm rãi và từ tốn, nhưng lời nói của cô sắc bén và không khoan nhượng. Luận điểm của người bạn gái kia đã bị cô bác bỏ từng cái một, nó giống như một ngôi nhà cũ nát, mái và tường bị phá bỏ, và người ta nhìn thấy nó đang dần dần sụp đổ.

Hai ba viên gạch nằm rải rác lên và diễn giải một cách mơ hồ được Phùng Sướng nhặt lên, chúng ngay lập tức được sử dụng cho mục đích riêng của mình. Cô đã thiết lập nền móng, trích dẫn kinh sách và xây dựng tòa dinh thự lý thuyết của riêng mình bằng những bức tường sắt chỉ trong nháy mắt.

Bao gồm cả Giang Nguyên, tất cả mọi người đều nhìn Phùng Sướng đầy chăm chú, thậm chí cả ánh chiều tà của ngày mùa thu cũng lặng lẽ bò lên trên đầu vai cô.

Phùng Sướng nói xong, mọi người đều lặng tĩnh như tờ. Cô cầm nước lên, uống một hơi hết non nửa bình.

Giang Nguyên thu ánh mắt về, xoay người rời đi.

Trong phòng học, một nữ sinh tóc ngắn nắm tóc ngồi xuống, vừa viết viết nghệch ngoạc trên bản thảo vừa ấm ức:

– Hết nói nổi rồi, thật sự là cạn lời rồi. Phùng Sướng ơi, sao lần nào cậu cũng trâu bò vậy thế.

Nam sinh cao gầy bên cạnh cô ấy cũng theo sau ngồi xuống xem xem bản thảo, ngoài miệng không quên khen ngợi:

– “Cô giáo Phùng” hùng biện vô song, hôm nay cậu mới biết à? Viện ta nếu mà không có “cô Phùng” thì làm sao đi đến vòng bán kết được chứ?

– Ngô Du Lượng, bớt nói lời vô nghĩa, tiếp theo đến lượt cậu đấy.

Phùng Sướng lại quay sang hỏi Thư Đồng trước,

– Cậu tìm được sơ hở chưa?

Thư Đồng ủ rũ:

– Hic, không tìm được, nào có sơ hở gì chứ.

– Sao lại không có được?

Phùng Sướng cầm tờ giấy trắng, sau khi xem lại những gì mình vừa nói, kiên nhẫn hướng dẫn Thư Đồng làm thế nào để phá vỡ cách nhìn cũng như chuỗi liên kết logic nhìn có vẻ rất chặt chẽ, làm thế nào để cạy mở những luận cứ vững chắc như núi.

Ngô Du Lương chậc lưỡi kích động khen:

– Trợ thủ đắc lực hỗ trợ lẫn nhau mà nói chính là cô Phùng của chúng ta đây.

Thư Đồng bổ sung chỉnh sửa bản thảo lại xong, tâm tình mới thả lỏng hơn, cô ấy không kìm nổi nói với Phùng Sướng:

– Cậu biết không, vừa rồi Giang Nguyên đứng phía sau nhìn chúng ta khá lâu đấy.

– Tôi biết. – Phùng Sướng nhận lấy bản thảo từ tay Ngô Du Lượng, vung bút chỉnh sửa một cách triệt để.

Ngô Du Lương la oai oái,

– Áu áu áu, làm gì vậy làm gì vậy, chỗ này sao sửa vậy…

Phùng Sướng rất không hài lòng nói:

– Bản thân có điểm yếu, không dễ đánh, cậu còn viện ra nhiều ví dụ chả đâu vào đâu như thế, là muốn tặng đao cho đối phương à?

Khi Giang Nguyên về đến nhà, trời đã tối hẳn.

Ông Giang đang ngồi trên một cái ghế gấp nhỏ bên sân, trước mặt ông là một con gà đang được nhúng trong nước nóng, tay nhổ lông gà nhoay nhoáy.

– Bố, con về rồi ạ.

Giang Nguyên đi đến, sắn tay áo định giúp ông thì lại bị ông ngăn lại:

– Bố làm sắp xong rồi, con vào nhà hầu chuyện với ông ngoại đi, chiều nay bố vừa đón ông đến đấy.

Giang Nguyên sải bước vào trong nhà, ông ngoại mặc đường trang, ngồi ở bàn sách.

– Giáo sư Hạ, đọc gì mà tập trung vậy ạ?

– Không lớn không nhỏ. – Ông ngoại đặt sách sang một bên, cẩn thận gỡ kính viễn thị xuống.

– Ông vừa gọi điện trò chuyện với thầy Lương của con, thầy con tố cáo với ông, nói con coi phòng thí nghiệm nát như nhà của mình, không chịu ra ngoài giao lưu gì, đuổi cũng không đuổi đi, có phải không?

– Gì mà “nát” ạ? Trong hai ngày qua, một số dữ liệu kém quá xa so với dự đoán, vì vậy cháu ở lại lâu hơn một chút thôi.

Hơn nữa giáo sư Lương cũng không đuổi anh đi, lần nào thầy Lương Vĩnh cũng mỉm cười, ước gì anh canh suốt đêm ở đấy.

– Làm thí nghiệm gì đấy? – Ông ngoại lại mang kính viễn thị lên, – Đưa cho ông xem xem.

Giang Nguyên đã có chuẩn bị, anh bật đèn bàn lên, lấy bản báo cáo phòng thí nghiệm đã hoàn thành hơn phân nửa từ balo của mình ra, đặt ở trước mặt ông ngoại.

Hết chương 12

Bình luận

Truyện đang đọc