GIÁO CHỦ KHÔNG PHẢI LÀ KẺ VÔ TÌNH

Bước chân của y và Mộ Ảnh Phong không nhanh không chậm ra khỏi khu chợ náo nhiệt ngược lại theo Mộ Ảnh Phong rẽ vào khu rừng kế đó.
Y ngờ vực nhìn Mộ Ảnh Phong, thì trước mặt đột nhiên xuất hiện thêm một đám người hắc y nhân che mặt cùng với cỗ xe ngựa nữa quỳ cung kính hướng Mộ Ảnh Phong hô.
"Thuộc hạ bái kiến giáo chủ!"
Y chỉ nghe hắn nói "Đã chuẩn bị xong?" còn lại chỉ nghe thấy đám thuộc hạ vâng dạ râm rấp, y nhớ không lầm thì người trước mặt là tả hộ pháp cùng với y là hữu hộ pháp đã từng là cách tay đắc lực của hắn, trong ngực bỗng dâng lên một cỗ khó chịu.
Tả hộ pháp Lâm Dược cũng nhận ra y nhưng chỉ liết mắt một cái hoàn toàn là một bộ mặt băng lãnh chớ nói nhiều.
Nghe chỉ thị của Mộ Ảnh Phong thì toàn bộ vận khinh công rút hết chỉ còn lại Lâm Dược và cỗ xe ngựa.
Không hiểu Mộ Ảnh Phong đang làm gì thì tay đã bị dắt lên xe đến khi y an vị vào chỗ ngồi thì mới thấy xe ngựa hoàn toàn rộng rãi, bên trong còn được mạ vàng hàng thật giá thật nói xa hoa có xa hoa, cửa rèm che bị gió lung lay hàn khí bên ngoài tràn vào nhưng y không hề thấy lạnh chút nào ngược lại lại thấy ấm áp mà  không hề biết từ khi lên xe Mộ Ảnh Phong đã truyền nội lực vào người y.
Đương nhiên lái xe là Lâm Dược từ từ thúc ngựa, bánh xe chậm rãi lăn bánh, Lãnh Huyết Thu mới ngẩng mặt nhìn hắn hỏi "Ngươi định đi đâu?"
Khuôn mặt Mộ Ảnh Phong hơi âm trầm kéo y lại gần ôm vào trong ngực nhẹ nhàng hôn lên tóc y tựa như được thõa mãn mới bâng quơ nói "Nơi nhiều thị phi nhất, danh môn chính phái nơi ở của võ lâm minh chủ"
Lãnh Huyết Thu không để ý hành vi tiếp xúc thân mật của hắn kinh ngạc nhanh chóng hiện trên đáy mắt hiếu kì nói "Ngươi muốn tới đó làm gì? Chẳng phải chúng đang lên kế hoạch tiêu diệt ma giáo sao?"
Chỉ nghe thanh âm tựa vào vai y không nhanh không chậm trả lời "Như vậy càng tốt, phòng giặc ngoài không phòng giặc trong"
Như đã sớm đoán được hắn sẽ nói như vậy y cũng không hỏi thêm gì nữa, đã gần qua buổi trưa vẫn giữ nguyên tư thế như này quả thật y có chút mệt mỏi, bụng đã sớm reo inh ỏi, cả người không được tự nhiên hơi cựa quậy cánh tay.
"Đói" Mộ Ảnh Phong nhận ra sự chán nản của y thản nhiên từ sau lưng đem ra nào là thịt, mỳ, bách bao, sủi cảo...ra trước mặt y.
"..."
Mộ Ảnh Phong đưa tay truyền ít nội lực tô mỳ lạnh tanh bỗng chốc bốc khói nghi ngút hương thơm bay thoang thoảng làm bụng y càng cồn cào hơn mà khoan hắn chuẩn bị tất cả cho y sao, đây là lần đầu tiên y thấy hắn lo việc nhỏ nhặt như vậy, trái tim ấm lên không ít, không vội y hỏi hắn "Ngươi chuẩn bị tất cả?"
"Đường xa, đã sớm chuẩn bị"
"Ngươi không ăn sao?"
"Ta không đói"
"Vậy..." Lãnh Huyết Thu thật sự là chờ không nổi nữa không xem ai ra gì bưng bát mỳ húp sột soạt, đúng là cao lương mỹ vị không gì sánh bằng, chốc chốc lại bóc cái bánh bao.
Mộ Ảnh Phong không những không chán hết mà còn rất hài lòng với điệu bộ của y, bao năm nay chỉ thấy y trưng ra vẻ mặt băng lãnh hoàn toàn không toàn không biết là đang vui hay đang buồn dáng vẻ như vậy có chút thú vị.
Dù gì y cũng là một người nhỏ bé thế nào cũng không thể ăn hết được, mới phân nữa đã no căng bụng còn không quên chuyền bánh bao cho Lâm Dược, dù hắn nói không cần nhưng ăn hay không ăn y cũng đâu phải chịu thiệt, ăn bữa trưa xong xuôi lo lắng Mộ Ảnh Phong sẽ đói y có gặng hỏi mấy lần cũng chỉ là một câu nói y hệt "Không đói"
Thức ăn được dọn sạch sẽ y nhàm chán vén màn nhìn phong cảnh bên ngoài, con đường tuy khó đi nhưng xe ngựa lại chẳng hề xóc nẩy quả đúng là xe tốt, bên ngoài cây cối rậm rạp cuối mùa đông tuyết cũng đã ngừng rơi, bên ngoài cũng chẳng có gì để nhìn y lại khơi chuyện hỏi Mộ Ảnh Phong.
"Trước kia ngươi có thật đã diệt môn Vân gia?"
"Nhàm chán"
Chẳng thể nghi ngờ gì nữa Mộ Ảnh Phong nào có thú vui như vậy hoàn toàn chỉ là bịa đặt bôi xấu hắn, mọi việc trút lên đầu ma giáo trước nay lại chưa từng làm rõ thì giang hồ xem như ngầm thừa nhận, dù sao chuyện gì xấu đều có liên quan đến ma giáo.
Lãnh Huyết ngồi dựa vào ngực Mộ Ảnh Phong một chút lạnh cũng không có được vòng tay ôm ánh mắt có phần lim dim sắp ngủ, y quả thực đã ngủ say như chết nào biết trời trăng mây gió một mạch đến khi trời hơi sẩm tối mới giật mình tỉnh giấc.
Y dụi mắt nhận thấy sau lưng vẫn là lồng ngực rắn chắc trong lòng một trận an tâm, nhìn ngoài trời đã tối mới từ kinh ngạc nói "Ta ngủ lâu như vậy cơ á"
Từ sau lưng giọng Mộ Ảnh Phong cực kì trầm thấp vang lên "Ngủ nhiều mới tốt"
Nghe hắn nói y chả thấy tốt chút nào ngược lại cảm thấy hơi mệt mỏi chắc tại ngủ quá lâu, giờ y chỉ muốn đứng dậy hoạt đông gân cốt một chút, chân y bây giờ cũng đang tê rần.
Mộ Ảnh Phong sắc mặt thoạt nhìn âm trầm ra lệnh cho Lâm Dược.
"Dừng xe! ! !"
Y chỉ đơn giản trẹo eo qua một bên 'rắc' một tiếng, như vậy mà tiếng kêu rõ to, có phải y già rồi không, chẳng mấy chốc nữa sẽ thành ông lão tóc bạc phơ mất, Lãnh Huyết Thu vẻ mặt đầy cổ quái suy nghĩ thì bên kia Lâm Dược đã châm lửa một mảng ánh sáng hiện lên rõ một, Mộ Ảnh Phong dựa vào gốc cây nhắm mắt dưỡng thần.
Mất hết võ công y làm việc gì cũng vô dụng lại nhanh đói nhanh ngủ, Lâm Dược đánh ngựa cả ngày chỉ ăn một cái bánh bao y ném cho còn Mộ Ảnh Phong thì cái gì cũng không đụng, vẻ mặt ủ rũ hiện rõ trên đáy mắt y.

Bình luận

Truyện đang đọc