GIÁO CHỦ KHÔNG PHẢI LÀ KẺ VÔ TÌNH

Trở lại ma giáo, trong sơn cốc Huyết Phong.
Lãnh Huyết Thu tay cầm kiếm, thở phì phò, đấu với Lâm Dược, người nhìn vào sẽ thấy, Lâm Dược chỉ đang vui đùa cùng y chứ không có gì gọi là phân thắng bại.
Lãnh Huyết Thu bất đầu tập võ công lại khi khỏi bệnh, y nhàm chán muốn chết, bất quá khởi đầu lại chắn chắc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng với Lãnh Huyết Thu kinh mạch bị tắt nghẽn, có đã thông thì cũng đã quá muộn, y chỉ tập được mấy động tác quơ loạn kiếm chứ nội công của y hoàn toàn trống rỗng.
Cơ mặt nhăn nhó, hít lấy hít để, quơ kiếm nãy giờ cơ hồ đã khiến y mệt đức hơi, Lãnh Huyết Thu buông kiếm xuống hướng Lâm Dược hô: "Không chơi nữa..." chậm chậm đi lại chỗ Mộ Ảnh Phong đang uống rượu
Mộ Ảnh Phong xem y quơ kiếm nãy giờ chỉ đợi có như vậy, nét mặt ôn nhu, tiếu ý tràn đầy, rót một chén trà cho y, Lãnh Huyết Thu biểu môi: "Cớ gì ngươi uống rượu mà ta lại uống trà?"
"Ngươi mới tập xong uống rượu không tốt!"
Lãnh Huyết Thu nghe âm điệu lo lắng của hắn bất giác bật cười: "Chẳng phải nhiều năm trước ngươi lúc nào cũng một hai bắt ta uống rượi cùng ngươi, uống say tới chết cũng phải uống?"
Lại nữa, cánh tay cầm ly rượu của Mộ Ảnh Phong run rẩy, hắn lo nhất là Lãnh Huyết Thu lấy chuyện nhiều năm trước ra để nói, phải nói là lúc xưa hắn không hiểu chân tình nên mới vậy, xem đi, bây giờ ta lo lắng cho y biết bao.
"Lúc trước ta không hiểu, bây giờ ta bù đắp tất cả cho ngươi, một chút cũng không thiếu"
Lãnh Huyết Thu nỗi da gà đầy mình, người mà gặp hắn lần đầu, nghe câu như vậy chắc chắn sẽ nói hắn là công tử đào hoa phong nhã, lời hoa ý đẹp, thật chất là ma đầu làm khổ nhân sinh như người ta đồn.
Lâm Dược đứng bên cạnh rùng rợn tóc gáy, xém chút nữa không giữ hình tượng đã mà bật cười.
Từ xa, người chưa thấy đã nghe tiếng gào tới trước
"Oa...Cái đồ tệ bạc này, dám bỏ ta lại nơi xa lạ đó..."
Lãnh Huyết Thu thấy người tới vẫn là một thân tím, cùng với tiếng gào bình thản uống trà: "Không phải sư phụ đang giận con sao?"
"Ta giận thì sao, ta không có quyền giận à, uổng công bao lâu nay ta vẫn luôn lo lắng cho ngươi...oa" Lão tức giận ngùn ngụt, không xem lão ra gì cả, cái điệu bộ thản nhiên đó, lão giận!
"Được rồi...được rồi...con sai rồi, được chưa?" Lãnh Huyết Thu bất đắc dĩ, sửa sai, đứng dậy kéo lão ta ngồi xuống, rót đầy chén trà cho lão bớt giận
"Hừ!"
Cái lão kì quái này, tự là Đoàn Tiêu Dung, quanh năm rúc trong núi, xem cái bộ dạng lạc hậu, người rừng của lão thì biết, nói ra thì lão cũng chính là sư phụ của y, có được cái danh thần y cũng là do lão dạy nên, nhưng người đời không mấy ai biết được lão
Lão rất kì quái, ăn mặc cũng quái dị, từ khi lưu lạc trên núi, y được lão cứu giúp, một thời gian cũng quen dần, Lãnh Huyết Thu y thừa nhận luôn xem lão là phụ thân của mình
Thật sự là y cũng quên bén đi mình từng có một sư phụ, mà người sư phụ này lại giỏi hơn y gấp trăm lần, thời gian trôi qua lâu như vậy, y cũng đã từng nghĩ lão đã không còn trên đời nữa, suy nghĩ bất nghĩa như thế nhưng y không thể nào suy nghĩ tích cực hơn được.
Bất quá từ trước lão vẫn không biết y là thuộc hạ của giáo chủ Mộ Ảnh Phong.
Không phải y không chờ lão, mà y sinh bệnh, Mộ Ảnh Phong lại không thích ở nơi của kẻ thù thấy tình hình y khỏi hẳn nên mới đưa y về sơn cốc,
Đoàn Tiêu Dung vuốt vuốt chồm râu bạc, con mắt nhíu lại đầy nếp nhăn: "Giấu ta lâu như vậy..." Ánh mắt Đoàn Tiêu Dung chuyển hướng sang Mộ Ảnh Phong đầy ẩn ý
Ẩn ý gì thì...ai cũng biết chỉ là không nói ra thôi!
Lãnh Huyết Thu cười cơ mặt giật giật vài cái, chuyển chủ đề: "Sao người lại xuống núi còn xuất hiện ở Lăng gia?"
Không nhắc thì thôi nhắc tới làm Đoàn Tiêu Dung bực mình, nốc hết chén trà, giọng nói đầy ủy khuất, kể một tràn: "Đang yên đang lành, cái người không biết trời cao đất dày Lăng Dương Nam đó, sai người lục tung cái chòi rách nát của ta lên, nói tìm người gì đó, không thấy được người tìm, mạnh ai nấy đi, để lại một bãi phế tích, ta không giỏi võ công thì dễ dàng ức hiếp ta sao? Hừ!, nên ta mới xuống núi đòi công đạo"
"Ta thấy cái người Lăng Dương Nam gì đó đáng thương biết bao, nên mới mở lòng từ bi cứu giúp, xem như bệnh nhân đầu tiên khi ta xuống núi"
Lãnh Huyết Thu rùng mình cùng Mộ Ảnh Phong: "Nguyên lai là như vậy!"
Phải cảm ơn Lăng Dương Nam đã sai người phá nhà của lão, nếu không lão còn định ở tới hồn bay về trời.
.
Mùa xuân...
Một tin tức nổi lên làm rúng động giang hồ, Đại thiếu gia Lăng Dương Nam, kế thừa vị trí tân minh chủ đời thứ hai mươi sáu, đừng xem hắn chỉ có một tay mà coi thường, kì thật hắn là một người có tiềm năng nhất được đại hội võ lâm bình chọn.
Vị trí tân minh chủ không nhất thiết phải là con trai minh chủ đời trước, nhưng Lăng Dương Nam thì ngoại lệ.
Lăng Dương Nam khi lên làm minh chủ điều thứ nhất là hắn đã công bố Vân gia không phải ma giáo diệt môn, ma giáo hoàn toàn trong sạch, điều thứ hai là Lăng Dương Phàm cha hắn cũng không phải do Mộ Ảnh Phong giết.
Mọi chuyện hoàn toàn sáng tỏ, Lăng Dương Nam nghĩ đó cũng coi như trả lại ân tình cho Lãnh Huyết Thu.
Toàn thể người trong giang hồ đều ngạc nhiên, không tin tưỡng, cho là Lăng Dương Nam bị Mộ Ảnh Phong mua chuộc, nhưng thông tin sau sau đây còn khiến giang hồ dậy sóng hơn nữa
Ma giáo đã công bố giang hồ như sau "Ta không phạm người, người không phạm ta, cứ theo quy luật mà làm"
Ma giáo và chính phái cùng hòa bình là điều mà trước giờ chưa từng tồn tại, sóng yên gió lặng đến mức lạnh người, đến những người thích náo nhiệt như muốn điên rồi.
Có điên cũng phải ráng nhịn thôi bởi vì giáo chủ Mộ Ảnh Phong không màng nhân sinh nữa, chuẩn bị sách bước theo tình nhân chu du thiên hạ...
.
"Giáo chủ với hữu hộ pháp phải đi sao?" toàn thể người trong ma giáo đều kêu thảm thiết, giáo chủ đi rồi, chúng em biết phải làm sao.
Lãnh Huyết Thu an ủi: "Đâu phải chúng ta đi luôn đâu, các ngươi yên ổn ở lại chờ chúng ta quay về"
Mộ Ảnh Phong chỉ bồi một câu, toàn bộ trong mắt chỉ có người thương: "Lâm Dược ngươi ở lại quản lý ma giáo cho tốt"
"Vâng!"
.
Phong cảnh tốt mà lòng người cũng bình yên biết bao, Lãnh Huyết Thu đan tay với Mộ Ảnh Phong, cười không khép miệng lại được: "Được đi ngao du với ngươi thật tốt!"
Lãnh Huyết Thu bất giác đỏ mặt, nói với Mộ Ảnh Phong: "Hình như ta chưa có nói với ngươi chuyện này"
"Hửm?"
"Lại gần đây...thêm chút nữa..."
Lãnh Huyết Thu hơi nhón chân thì thầm vào tai Mộ Ảnh Phong ba chữ: "Ta thích ngươi!"
Tiếng tim đập rộn ràng của Lãnh Huyết Thu và Khóe miệng không khép lại được của Mộ Ảnh Phong đã nói lên tất cả.
Chỉ là nhẹ nhàng như cơn gió mà đã làm đánh mất của ai thứ gì rồi!
"Ta cũng vậy!"
_____________
HOÀN
21/10/2019

Bình luận

Truyện đang đọc