GIẤU TRĂNG

Một mảnh yên tĩnh lạ thường, thời gian giống như dừng lại ở khoảnh khắc này.
Cửa thang máy lại phát ra tiếng động nhẹ, bắt đầu từ từ đóng lại.
Ngôn Lạc duỗi tay, ngón tay thon dài chắn ngay chỗ cảm ứng, bước vào trong thang máy.
Thịnh Vọng Thư im lặng dịch sang bên cạnh một chút.
Trong thang máy yên tĩnh, giữa hai người là một khoảng trống lạc lõng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh sáng của đèn sợi đốt sáng còn hơn cả ánh sáng mặt trời, chiếu sáng khiến người ta không có chỗ ẩn trốn.
Trong chốc lát không ai nói gì, sự im lặng trong vô hình làm tăng cảm giác ngột ngạt trống rỗng.
Thịnh Vọng Thư vuốt vuốt tay kéo của vali, chủ động cất lời: “Em để cho anh lên đây, không phải là vì gì khác, chỉ là vì bên ngoài đang đổ mưa.”
Giọng điệu của cô vẫn khó chịu như cũ, lộ ra một chút bực bội cáu kỉnh và bất đắc dĩ.
Ngôn Lạc thấp giọng “Ừm” một tiếng.
Anh khẽ cụp mắt, lông mi che đi đôi mắt đào hoa, cũng che đi cảm xúc của anh vào giờ phút này.
Thịnh Vọng Thư nhìn bóng phản chiếu trong thang máy rồi liếc nhìn anh một chút, chỉ nhìn thấy bóng đen nhàn nhạt của từng lông mi phân tách rõ rệt trên đôi mắt, ánh mắt nhìn xuống phía dưới, khóe môi của anh tựa thấp thoáng nở một nụ cười nhàn nhạt.
Thế là cô hắng giọng một cái, lại nói: “Em đồng ý đi ăn khuya cũng không phải vì anh, là vì dì, lúc trước bà ấy rất thương em.”
Cô dừng một cái, giọng nói đột nhiên dịu đi một chút: “Em cũng rất nhớ bà ấy.”
Các phím số màu đỏ không ngừng thay đổi, thang máy nhanh chóng đi ngược lên, trong lúc ngơ ngẩn Thịnh Vọng Thư dường như có thể nghe được tiếng hít thở phập phồng của Ngôn Lạc.
Mang theo kiềm chế đè nén.
Yên lặng một giây, cô nghe thấy anh cười cười nhẹ: “Bà ấy cũng sẽ nhớ em.”
...
Năm đó ba mẹ của Ngôn Lạc kết hôn vì lợi ích, trước khi kết hôn hai người mới chỉ gặp nhau vài lần, chứ đừng nói tới tình cảm mặn nồng sau khi kết hôn.

Nhưng sau đó, gia tộc của mẹ anh dần yếu thế, hai người thậm chí ngay cả sự tôn trọng, quan tâm cơ bản nhất cũng không có, giống như là hai người khách thuê trọ sống cùng một chỗ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có đôi khi Ngôn Lạc cảm thấy, quan hệ giữa bọn họ còn không bằng khách trọ.
Bởi vì khách trọ cũng chưa hẳn sẽ lạnh lùng như thế. Bọn họ giống như sống cùng một chỗ, nhưng lại không thể nhìn thấy được nhau.
Năm Ngôn Lạc mười hai tuổi, mẹ Tần Nhã Trân phát bệnh.
Có lẽ là quanh năm sống không được vui vẻ, tích tụ khó tiêu, bà ấy rất nhanh đã bệnh nặng, hấp hối.
Lúc ấy Thịnh Vọng Thư chẳng qua chỉ là một đứa con nít vừa tròn mười tuổi, người lớn trong nhà lo cô sợ hãi, sau khi Tần Nhã Trân bệnh nặng thì đã không còn đưa cô đi bệnh viện thăm nữa.
Sau đó, cô vẫn đòi đi theo Ngôn Lạc đến bệnh viện một chuyến.
Ngôn Lạc nắm thật chặt tay của mẹ, anh chỉ cúi thấp đầu, vành mắt kìm nén đến đỏ bừng, nhưng không nói lấy một lời.
Thịnh Vọng Thư nhịn không được, nước mắt tuôn rơi lã chã.
“Cục cưng, đừng khóc.” Người phụ nữ sớm đã bị tật bệnh dày vò đến mức dung nhan tiều tụy dịu dàng dỗ dành anh.
Giọng nói của bà ấy đã suy yếu đến mức khiến cho người ta nghe không rõ, bà ấy nhẹ nhàng rút bàn tay đang được Ngôn Lạc nắm chặt ra, vẫy nhẹ Thịnh Vọng Thư.
Thịnh Vọng Thư đi qua, đôi tay non nớt nắm lấy tay của bà ấy, tay của bà chỉ còn là khung xương gầy gò yếu ớt, áp vào lòng bàn tay của cô.
“Dì không sao, dì chỉ mệt chút thôi.” Tần Nhã Trân nhẹ giọng an ủi cô.
Thịnh Vọng Thư cũng đã mơ hồ biết được chết là như thế nào, nhưng đây lại là lần đầu tiên thực sự đến gần nó.
Hai mắt cô đẫm lệ mông lung ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt sớm đã mất đi sức sống của Tần Nhã Trân, đôi mắt mờ mịt, không nhịn được khóc thút thít. Tần Nhã Trân khó khăn dịu dàng vu.ốt ve gương mặt cô.
“Đừng khóc, biến thành con sâu nước mũi sẽ không đẹp đâu.”
“Trăng nhỏ của chúng ta phải lớn lên khỏe mạnh, phải làm những điều mình thích, ở bên cạnh người mình thích, phải hạnh phúc suốt đời.”
Giọng bà ấy ôn tồn chậm rãi, giống như đang nói lời từ biệt cuối cùng với cô.

Từ đầu đến cuối, Ngôn Lạc vẫn chỉ cúi đầu, giống như một người xa lạ ở ngoài cuộc.
Chỉ là bả vai nhô lên kia, xương bả vai khẽ run đã bán đứng nỗi thầm kín và yếu đuối của cậu thiếu niên.
Mu bàn tay của Tần Nhã Trân đặt vào bả vai đang khẽ run lên của Ngôn Lạc, nặng nề hít một hơi thật sâu, mới cất lời lần nữa.
Giọng nói của bà tràn đầy tiếc nuối và quyến luyến, nhưng lời nói lại là nói với Thịnh Vọng Thư.
“Trăng nhỏ từ bé đã thích anh Ngôn Lạc nhất, cho dù sau này dì không còn nữa, con cũng phải đối xử tốt với anh Ngôn Lạc như thế nhé.”
Bà ấy thấp giọng ho, từng chữ nói ra càng lúc càng khó khăn: “Tính tình của anh Ngôn Lạc không tốt bằng anh Ngôn Dự, luôn thích giấu kín mọi chuyện, nhưng nó thương con nhất, sau này dì không còn nữa, nhờ con thay dì ở bên cạnh nó nhiều hơn một chút...”
Thịnh Vọng Thư ngoan ngoãn gật đầu liên tục.
Cậu thiếu niên vẫn luôn cúi đầu từ đầu đến cuối, cuối cùng nhịn không được nữa phát ra một tiếng nức nở trầm thấp mà kìm nén.
Lòng bàn tay lúc này đột nhiên trở nên ấm áp, cảm giác ẩm ướt ấm áp, bị Thịnh Vọng Thư dùng bàn tay thấm đầy nước mắt nắm chặt lấy.
Đôi mắt của cô đỏ bừng mà trong veo, lẩm bẩm nói: “Đừng khóc.”
“Anh Ngôn Lạc, anh đừng khóc.”
Hai ngày sau Tần Nhã Trân qua đời.
Ngôn Lạc tự nhốt mình trong phòng, không ăn không uống, ai cũng không gặp, bất kể là ai khuyên bảo cũng vô dụng.
Cuối cùng là Thịnh Vọng Thư dùng cách dọa sẽ tuyệt thực cùng anh mở được cửa phòng của anh.
Cánh cửa vừa hé ra, cô nhanh chóng chen vào, nhào thật mạnh vào người anh, ôm lấy eo của anh.
Một lúc sau, Ngôn Lạc từ từ ôm lại cô, siết chặt vòng tay.
Thịnh Vọng Thư cảm giác được những giọt nước mắt nóng hổi rơi vào sau gáy cô.
Ngày đám tang của Tần Nhã Trân có rất nhiều người đến.

Nực cười thay, cả đời này của bà ấy, hai buổi lễ long trọng nhất lại lần lượt là đám cưới và đám tang.
Nhưng mà hai buổi lễ long trọng này, cũng không phải chỉ đơn giản vì một mình bà ấy.
Kể từ lúc Tần Nhã Trân qua đời, đến khi đám tang kết thúc, Ngôn Lạc chưa từng nói một lời nào với Ngôn Diệc Hoằng.
Trong lòng anh oán hận Ngôn Diệc Hoằng, nếu như không phải vì sự lạnh lùng của Ngôn Diệc Hoằng, có lẽ Tần Nhã Trân cũng sẽ không phát bệnh, sẽ không buồn bực sầu não mà ra đi.
Ngôn Lạc không còn quay trở về nhà nữa, mỗi ngày rầu rĩ ở trong tiệm net, dùng trò chơi bạo lực đến để vượt qua khoảng thời gian dài dằng dặc mỗi ngày.
Lúc ở trong tiệm net đến ngày thứ ba, Thịnh Vọng Thư trốn học đến tìm anh.
Lần này, anh chơi game, cô lấy vở bài tập ra làm bài tập bên cạnh anh, hoặc là vẽ tranh, kiên quyết không trở về nhà, cho dù ai khuyên cũng không được.
“Con đã hứa với dì sẽ luôn đối xử tốt với anh, khi nào anh ấy về nhà thì khi đó con mới về nhà.”
Ngôn Lạc có thể lòng dạ sắt đá, cứng đầu cứng cổ với bất kỳ ai, duy chỉ có với một mình cô là không được.
Sau đó, Ngôn Quốc Thư tự mình đến, đưa hai đứa bé cùng về nhà cũ của nhà họ Ngôn.
Thịnh Tri Hành đến nhà họ Ngôn đón Thịnh Vọng Thư về, cô lại bướng bỉnh không chịu đi, lúc ấy sắp đến nghỉ hè, Thịnh Tri Hành không còn cách nào khác, đành phải thuận theo cô.
Vừa buông tay, Thịnh Vọng Thư đã ở cùng với Ngôn Lạc ở nhà cũ của nhà họ Ngôn ở hơn nửa năm.
Từ mùa hè, đến mùa đông, gần đến năm mới.
Cứ tiếp tục như thế cũng không phải là cách, ông cụ Thịnh cũng không đồng ý, thế là sáng sớm ngày giao thừa hôm đó, Thịnh Vọng Thư bị Chung Tịnh cưỡng ép đưa về nhà.
Thịnh Vọng Thư kéo cái vali nhỏ của cô lại, bị Chung Tịnh lôi ra ngoài.
Cô bất đắc dĩ phải rời đi, lúc đi liên tục quay đầu nhìn về phía sau.
Khí ấy Ngôn Lạc đứng ở trước cửa sổ căn phòng trên lầu hai, quan sát rõ ràng từng động tác, từng ánh mắt của cô.
Thịnh Vọng Thư ương bướng cả tám con trâu cũng kéo không lại, vì để cho cô ngoan ngoãn rời đi, anh đã hứa với Chung Tịnh sẽ không ra khỏi phòng.
Nhưng cho dù thế này, Thịnh Vọng Thư vẫn cứ đi rất chậm rãi, đi một bước quay đầu nhìn lại ba bước. Kết quả, lúc đang bước xuống bậc thang cuối cùng không cẩn thận mà bị vali của mình vấp làm cho trượt chân.
Cô lăn xuống từ trên bậc thang, cả người bổ nhào trên mặt đất, bàn tay bị chà rách một lớp da, nhanh chóng rướm máu.
Chung Tịnh đi đến đỡ lấy cô, cô cúi đầu khóc lớn.
Ngôn Lạc mở cửa phòng nhanh chân chạy xuống lầu, người giúp việc nhà họ Ngôn vội vàng đi lấy rương thuốc.

Tất cả mọi người đều nghĩ là cô khóc dữ như vậy chắc chắn là do ngã quá đau, nhưng không ngờ tới, đợi khi cô ngẩng đầu lên nghẹn ngào, câu đầu tiên nói với Chung Tịnh lại là” “Mẹ ơi, con về nhà rồi, thì không thể ở bên cạnh anh Ngôn Lạc được nữa.”
“Anh buồn thì làm sao đây?”
Ngôn Lạc sững sờ ngay trước của, vành mắt đột nhiên ửng đỏ.
Câu nói thút tha thút thít kia của cô, anh đã khắc ghi hơn mười năm nay, trước giờ chưa từng quên.
Tình cảm anh đối với Thịnh Vọng Thư, không chỉ là tình yêu, là một loại nỗ lực và quan trọng. 
Buổi tối năm mười bảy tuổi đó, cái đêm tận mắt nhìn thấy kết quả xét nghiệm quan hệ cha con, cả thế giới của anh dường như đổ sụp trong phút chốc.
Cậu thiếu niên chưa trải sự đời kia vốn dĩ không thể nghĩ ra được phải nghĩ xem giấy xét nghiệm đó là thật hay là giả... Huống chi, thậm chí nó còn in hình mờ chống giả, nhìn có vẻ rất thật, và vẻ mặt của Chung Tịnh, sự kinh sợ của Ngôn Diệc Hoằng cũng rất chân thật.
Anh bị cơn đau đớn dữ dội xé nát, suy nghĩ hết lần này đến lần khác, có quan hệ máu mủ thì như thế nào, là anh em ruột thịt thì có làm sao, cho dù là loạn luân, cho dù bị người khác mắng là biế.n thái, anh cũng không muốn mất đi cô.
Nhưng cuối cùng anh không làm như vậy.
Bởi vì cô là thiên sứ của anh, cũng là cô cứu rỗi anh.
Anh không thể để cho thiên sứ bị vấy bẩn.
...
Thịnh Vọng Thư dùng vân tay khóa mở cửa, Ngôn Lạc đứng ở sau lưng cô bước ra bên ngoài, không có tiến lên thêm.
Cô kéo vali đi vào, đặt ở trước cửa, do dự một chút vẫn quay người nhìn phía ngoài cửa.
“Bỏ đi, vào nhà đi.”
Thịnh Vọng Thư thay dép lê, lấy ra đôi dép lê dùng một lần cho Ngôn Lạc thay.
Cô không quan tâm anh nữa, chỉ bỏ lại một câu: “Ngày mưa lười ra ngoài, đặt đồ ăn ngoài cho xong.”
Cô sải bước đi xa, đột nhiên dường như nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Đợi Thịnh Vọng Thư thay bộ quần áo mặc ở nhà thoải mái ra, Ngôn Lạc vẫn đứng nguyên ở trước cửa.
Cô bưng ly nước quay đầu liếc anh một cái: “Định đứng ở trước cửa ăn khuya à?”

 


Bình luận

Truyện đang đọc