GIẤU TRĂNG

Anh nhéo nhéo vành tai Thịnh Vọng Thư, không yên tâm dặn cô một câu: “Nói chuyện từ từ, đừng cãi nhau với dì.”
Những lời này khá giống với những gì trước đây cô nói với anh.
Thịnh Vọng Thư cười nói: "Biết rồi, yên tâm đi."
Thịnh Vọng Thư đi theo ni cô nhỏ dẫn đường đi tới phòng khách, Chung Tịnh đang ngồi ở đó chờ cô.
Bà đang vân vê một chuỗi hạt Phật giáo trong tay, nhắm mắt nhẹ nhàng niệm kinh, bên cạnh là làn khói trắng tỏa ra từ ấm trà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phong thái của bà trông thật bình tĩnh mà tách biệt, bà khác xa người phụ nữ xinh đẹp thời thượng trong ký ức của Thịnh Vọng Thư.
Ánh nắng mỏng manh xuyên qua cửa sổ bị chia thành những khối màu không đều, có một tia sáng chiếu trên mặt bà, nhìn thấy dáng vẻ bà đắm chìm trong ánh sáng, Thịnh Vọng Thư đột nhiên ngẩn ra một hồi, nhất thời đứng ở cửa quên cất bước. 
Chung Tịnh mở to mắt nhìn về phía cô, mỉm cười.
Thịnh Vọng Thư lấy lại tinh thần, đi tới, mở miệng, nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
Trước khi Chung Tịnh xuất gia, cô gọi Chung Tịnh là mẹ, sau khi Chung Tịnh xuất gia, cô gọi Chung Tịnh là sư cô Tịnh, bây giờ, cô đột nhiên không biết xưng hô như thế nào.
Cô muốn chất vấn vị sư cô Tịnh vô cùng thoát tục này về chuyện không vẻ vang gì trong quá khứ.
Thịnh Vọng Thư nhất thời không biết nên nói như thế nào.
Ngược lại Chung Tịnh dường như đã đoán trước từ lâu, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Ta biết sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy, con tới đây là vì chuyện Ngôn Diệc Hoằng đúng không?"
Thịnh Vọng Thư sửng sốt: "Làm sao sư phụ biết?"
“Trên đời này không có bí mật nào mà không bị phát hiện.” Chung Tịnh hỏi: “Ngôn Lạc đâu?”
“Anh ấy ở ngoài chùa.” Thịnh Vọng Thư dừng một chút: “Làm sao sư phụ biết anh ấy sẽ đi cùng con?”

Chung Tịnh không trả lời, hỏi ngược lại: "Hai đứa yêu nhau à?"
Thịnh Vọng Thư càng thêm kinh ngạc: "Phải."
Chung Tịnh cười, "Rất tốt. Ngôn Lạc là một người rất tốt."
Thịnh Vọng Thư lại hỏi: "Tại sao sư phụ..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mùa hè năm ngoái, trong lúc con ra nước ngoài, Ngôn Lạc đã đến tìm ta.” Chung Tịnh nói, “Cậu ấy hỏi ta về chuyện giữa ta và Ngôn Diệc Hoằng.”
"..."
Thịnh Vọng Thư sửng sốt, hóa ra anh đã đến đây từ lâu, nhưng anh chưa bao giờ đề cập với cô về chuyện này.
Dường như Chung Tịnh nhìn thấu tâm lý của cô: “Xem ra cậu ấy thật sự không nói gì với con cả.”
Cảm xúc Thịnh Vọng Thư dâng trào, ngón tay nắm chặt dưới bàn buông ra, lặp lại mấy lần, cô mới nhẹ giọng nói: "Mẹ, con có thể hỏi mẹ chuyện đã xảy ra trước đây được không?"
Chắc là đã lâu không nghe thấy chữ "Mẹ" nên trong mắt Chung Tịnh thoáng qua một tia rung động.
"Được."
Bà gật đầu, nói một cách nhẹ nhàng: "Ta và Ngôn Diệc Hoằng gặp nhau khi đi du học, hai người chúng ta học cùng khóa. Ông ấy chủ động theo đuổi ta, ta cũng bị ông ấy hấp dẫn, vì vậy hai người cứ thế ở bên nhau."
Họ cùng nhau tham gia các lớp học ở nước ngoài, đến thư viện, đi du lịch trong các kỳ nghỉ, cùng nhau trải qua một đoạn thời gian lãng mạn.
Nhưng thời gian tốt đẹp không kéo dài bao lâu, Ngôn Diệc Hằng tốt nghiệp sớm hơn Chung Tịnh hai năm, một năm sau khi trở lại thành phố A, chuỗi tài chính của nhà họ Ngôn gặp vấn đề, vì để vượt qua vấn đề lúc đó, Ngôn Quốc Thư và Trần Nhã Trân đã hỗ trợ nhau, quyết định kết thông gia.
Trong bản tự thuật của Ngôn Diệc Hoằng, ông ấy đã từng cố gắng chống lại, nhưng đối với Chung Tịnh, ông ấy có chống lại hay không cũng không còn quan trọng nữa, bởi vì cuối cùng ông ấy đã chọn lợi ích của gia đình, hy sinh tình yêu giữa bọn họ.
Vào đêm đính hôn của Ngôn Diệc Hoằng, Chung Tịnh đã thức trắng đêm, kể từ ngày hôm đó, bà cắt đứt mọi liên lạc với Ngôn Diệc Hoằng. Sau khi tốt nghiệp, bà trở lại Nam Thành, tham gia vào việc kinh doanh của gia đình.

Khi đó, chú ba của Chung Tịnh đã chuyển địa điểm kinh doanh đến thành phố A.
Vài năm sau, Chung Tịnh không thể chịu đựng được sự thúc giục của gia đình, bà quen biết Thịnh Tri Hành. Khi đó, bà không có chút ảo tưởng nào về chuyện tình yêu, gả cho ai cũng không khác là bao, vì vậy, dưới sự giúp đỡ hai bên gia đình, bà nhanh chóng kết hôn với Thịnh Tri Hành.
Không ngờ vận mệnh lại thích đùa giỡn với người khác như vậy, vào ngày đính hôn, Chung Tịnh gặp lại Ngôn Diệc Hoằng, ông ấy đưa vợ và hai đứa con trai đến bữa tiệc với tư cách bạn từ nhỏ của Thịnh Tri Hành.
Khi đó, Ngôn Lạc mới chỉ là một đứa trẻ sơ sinh.
Sau ngày gặp lại, Ngôn Diệc Hoằng đã bí mật liên lạc với Chung Tịnh nhiều lần, nhưng đều bị bà lạnh lùng từ chối.
Nhưng dù ngoài mặt có thờ ơ đến đâu, Ngôn Diệc Hoằng vẫn là mối tình đầu của bà, là người đàn ông duy nhất bà từng yêu thật lòng, lòng bà cũng không thể như một vũng nước đọng không chút gợn sóng.
Chung Tịnh coi thường việc trở thành kẻ thứ ba, cho tới bây giờ cũng không muốn có bất cứ điều gì liên quan đến Ngôn Diệc Hoằng, nhưng đôi khi, ham m.uốn của con người giống như dã thú hung mãnh, luôn có thể nhân lúc tâm trí con người yếu ớt mà đại khai sát giới.
Vào một đêm trước ngày cưới một tháng, Ngôn Diệc Hoằng uống quá nhiều, lần nữa liều lĩnh đến tận cửa, đêm đó Chung Tịnh cũng uống rượu, ý chí yếu kém, bà vì nhất thời mềm lòng nên đã để ông ấy vào.
Sự việc phát triển thành một tình huống không thể kiểm soát mà không ai hay biết gì, khi bị Ngôn Diệc Hoằng đè lên giường, bà đá lung tung, cắn xé, cố gắng giãy dụa hết sức, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, giữa lúc giằng co, bà lại được an ủi bởi sự quen thuộc của ông, bỏ vũ khí đầu hàng.
Sau khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, Chung Tịnh hối hận đến mức muốn nhảy ra khỏi cửa sổ.
Nhưng bà không thể, sau lưng bà còn có gia đình, bà có dòng họ, làm sao có thể vì tuỳ hứng mà tìm lấy cái chết.
Bà và Ngôn Diệc Hoằng đã ngầm hiểu lẫn nhau mà quên đi những gì đã xảy ra vào đêm hôm đó, kết hôn với Thịnh Tri Hành như đã định, nhưng kể từ ngày đó, lòng căm thù của bà đối với Ngôn Diệc Hoằng đã hoàn toàn nảy mầm, lớn dần trong lòng bà.
Sau đó, Thịnh Vọng Thư được sinh non một tháng, trong đầu Chung Tự nảy sinh ý nghĩ trả thù.
Bà đã chờ đợi rất nhiều năm, chứng kiến ​​tình thương của Ngôn Diệc Hoằng dành cho Thịnh Vọng Thư ngày một sâu đậm, sau đó, bà làm giả xét nghiệm quan hệ huyết thống, nói với Ngôn Diệc Hoằng rằng Thịnh Vọng Thư là con gái ruột của ông.
Bà muốn cả đời này ông ấy yêu thương người không phải con gái ruột của mình, suốt đời phải sống trong cảm giác áy náy.
Khi lời nói dối được nói ra, Ngôn Diệc Hoằng thực sự tin tưởng không chút nghi ngờ, đau khổ tự trách bản thân, nhưng Chung Tịnh không cảm thấy vui khi trả thù thành công như trong tưởng tượng mà lại cảm thấy hụt hẫng.

Những năm này, bà luôn sống trong oán hận với Ngôn Diệc Hoằng, ngay khi bà vừa buông bỏ nó, cảm thấy mọi thứ trên đời đều vô nghĩa.
Chung Tịnh bắt đầu ăn chay niệm Phật, giao phó những suy nghĩ của cuộc đời bà cho tôn giáo, tín ngưỡng của mình.
Về sau, bà nhìn thấu thế giới phàm trần, gạt bỏ mọi thứ sang một bên, bàn chuyện ly hôn với Thịnh Tri Hành khi Thịnh Vọng Thư tròn mười tám tuổi, xuất gia theo Phật.
Trước khi ký vào đơn ly hôn, bà đã thú nhận với Thịnh Tri Hành về hành vi sai trái trước khi kết hôn, nhưng cuối cùng không nói tên của Ngôn Diệc Hoằng, Thịnh Tri Hành cũng nói ông không muốn biết.
Biết được càng nhiều, càng rõ ràng, sẽ càng đau khổ. Quá khứ nên để lại trong quá khứ.
“Cha con đối xử với ta rất tốt, nhưng ta lại không yêu ông ấy.” Chung Tịnh bất đắc dĩ hối hận nói.
Tình yêu là thứ vô lý nhất trên đời, nó không lay chuyển được. Từ đầu đến cuối, từ yêu đến hận, cả đời này bà cũng chưa từng thấy ai khác.
"Trăng nhỏ, ta xin lỗi. Ta xin lỗi vì sai lầm của ta đã khiến con khó xử. Ta cảm thấy mình không xứng đáng được gọi là mẹ nữa."
Đôi mắt Chung Tịnh đỏ hoe, bà thở dài thật sâu: "Thật ra, khi con đi du lịch ở New Zealand, Ngôn Lạc đã từng đến gặp ta, cậu ấy cũng hỏi ta câu hỏi tương tự. Sau đó, cậu ấy cầu xin ta, để ta đừng nói với con bất cứ điều gì, khiến cho sai lầm này cứ thế trôi qua theo thời gian.”
Thật ra, ngay từ đầu Ngôn Lạc đã từng rất hận Chung Tịnh, trong cuộc trò chuyện đó, anh đã thẳng thắn nói ra, trong một thời gian dài, anh không thể tha thứ cho Chung Tịnh vì đã can thiệp vào cuộc hôn nhân của Ngôn Diệc Hoằng và Trần Nhã Trân.
Trong nửa năm, anh không biết mình phải đối mặt với Thịnh Vọng Thư như thế nào.
Thế nhưng về sau, theo thời gian trôi qua, anh không ngừng lớn lên và trưởng thành, cuối cùng anh đã thuyết phục bản thân phải buông bỏ tất cả những điều này, làm hòa cùng quá khứ.
"Ở một mức độ nào đó, sư cô và mẹ cháu đều là nạn nhân. Mẹ cháu và Ngôn Diệc Hoằng không có bất kì quan hệ gì, cho dù không có sự xuất hiện của sư cô, quan hệ hôn nhân của họ cũng sẽ không chuyển biến tốt đẹp hơn." Anh nói với Chung Tịnh như vậy.
Mà sự thật cũng đã chứng minh rằng Ngôn Diệc Hoằng thực sự không phải là một người giàu tình cảm. Cùng năm đó Chung Tịnh xuất gia, bà tiếp tục là một nhà sư.
Nhắc đến Ngôn Lạc, Chung Tịnh cũng hài lòng cười cười: “Ngôn Lạc rất tốt, tuy cậu ấy là con trai của Ngôn Diệc Hoằng, nhưng cậu ấy không giống Ngôn Diệc Hoằng chút nào, từ nhỏ đến lớn, cậu ấy đã luôn chân thành bảo vệ con. Dù giữa chừng đã buông tha bản thân, để mọi chuyện đi qua, nhưng khi đó cậu ấy cũng chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi chưa từng trải qua những giông bão sóng gió của cuộc đời. Cho dù mất mát như thế nào, tình cảm của cậu ấy dành cho con không hề dao động trong những năm này, điều này đã đủ rồi.”
Trong lòng Thịnh Vọng Thư lên xuống, đủ loại cảm xúc hỗn tạp trộn lẫn vào nhau, giống như lật ngược bảng màu, không nhìn thấy dáng vẻ ban đầu nữa.
Cô hít sâu một hơi, "Những năm qua, mẹ có từng hối hận không?"
“Hối hận, mỗi ngày ta đều luôn hối hận.” Chung Tịnh nói: “Nếu được cho một cơ hội khác để lựa chọn, ta ước rằng mình chưa từng gặp người đó.”
Như vậy, bà sẽ không bị Ngôn Diệc Hoằng làm tổn thương, cũng sẽ không vì sơ suất nhất thời của bà làm tổn thương Thịnh Tri Hành và Trần Nhã Trân, hay thậm chí vì lời nói dối để trả thù xuất phát từ nỗi ám ảnh của bà vô tình làm tổn thương Ngôn Lạc và Thịnh Vọng Thư.

Chỉ tiếc rằng trên đời này không có nếu như.
Chỉ có tiến về phía trước, không có lặp lại.
Trước khi rời chùa Liên Chiếu, Thịnh Vọng Thư đã nhận được lời chúc phúc của Chung Tịnh.
"Con và Ngôn Tịnh thật may mắn, bỏ lỡ đối phương còn có cơ hội quay đầu lại. Trên đời này không phải ai cũng có được vận may như vậy đâu, còn có nhiều cặp đôi yêu nhau nhưng ghét nhau."
"Hy vọng hai đứa hạnh phúc cả đời."
Mặt trời đang lặn, màn đêm buông xuống, bầu trời và mặt đất tràn ngập một màu đỏ ấm áp.
Thịnh Vọng Thư bước ra khỏi cổng chùa Liên Chiếu, ngắm nhìn cảnh hoàng hôn dưới trời chiều, bao trùm lên người đàn ông cao lớn.
Anh rất cao, đôi mắt hoa đào đầy mị lực của anh được phản chiếu bởi ánh mặt trời đang lặn, tràn ngập ánh sáng dịu dàng.
Thịnh Vọng Thư thở phào nhẹ nhõm, khóe môi chợt nở nụ cười.
Đúng vậy, giữa muôn loài sinh linh, có biết bao nhiêu cặp đôi bị ngăn cản bỏ lỡ nhau, cô và Ngôn Lạc thật may mắn biết bao, từng lỡ mất nhau về sau lại cùng nhau nắm tay.
Ngôn Lạc bước từng bước dài, tiến nhanh về phía trước.
Thịnh Vọng Thư liều lĩnh lao về phía anh .
Cô vừa nhiệt tình lại tuỳ ý, đâm sầm vào lồng ngực anh, ôm anh thật chặt, lắng nghe nhịp tim anh đập, khẽ nói: “Em yêu anh.”
Lông mi Ngôn Lạc run lên như không thể tin được, cụp mắt xuống, giọng hơi khàn, hỏi: "Em nói cái gì?"
"Em nói là em yêu anh.”
Thịnh Vọng Thư ngước mắt lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú chìm trong ánh hoàng hôn của anh, nhìn ánh mắt vui sướng được cẩn thận che giấu trong sâu thẳm của anh, cười rộ lên, nhón chân hôn lên môi anh.
"Ngôn Lạc, em yêu anh."

 


Bình luận

Truyện đang đọc