GIÓ ĐÊM VÀ ANH DỊU DÀNG NHẤT



Edit: Hinh

Beta: Chou

Sở Mạt kéo lão Nghiêm đi taxi từ trung tâm thương mại đến Hang Lung* gần trường học.

[*] Hang Lung: Hang Lung Properties, trước đây là Amoy Properties và hiện tại được tiếp quản bởi Tập đoàn Hang Lung, là một công ty bất động sản Hồng Kông.

Nói thật thì gia cảnh mấy cô gái trong phòng 313 cũng không tệ, tuy không bằng Tống Vũ Tình là tiểu thư tiền nhiều như nước sống trong biệt thự, nhưng nhà bọn cô muốn gì cũng đều có.

Lấy tiền sinh hoạt của bọn họ, thỉnh thoảng đến Hang Lung đi dạo một vòng, mua mấy món mỹ phẩm, quần áo và túi xách của mấy thương hiệu trung cấp đều không thành vấn đề.

Nhưng lần này mục tiêu của Sở Mạt không phải mấy thương hiệu trung cấp.

Lão Nghiêm bị cô kéo vào vài cửa hàng thương hiệu quốc tế, từ nhân viên trong cửa hàng cho đến những món đồ được bày bán, tất cả đều toát ra một loại hơi thở xa hoa khó mà lại gần.

Lão Nghiêm không thể không kéo Sở Mạt lại, nhắc cô: ”Mua đồ trong này, tiền của cậu có đủ không hả? Hay là bọn mình đi qua chỗ khác đi?”

Sở Mạt vốn nghĩ sẽ không tặng cho Kỷ Tuân một món quà đắt tiền, lão Nghiêm nói cũng có lý. Nhưng cô nghĩ nghĩ, cảm thấy món quà cho anh cũng không thể quá kém được, cô lại kéo tay lão Nghiêm: ”Nhìn thử một chút đi.”

Đi dạo vài cửa hàng vẫn chưa có món gì làm Sở Mạt vừa lòng, quần áo, túi và mấy thứ khác, nếu không phải giá cả quá đắt thì là không đẹp.

Dạo một hồi, sự nhiệt tình lúc đầu của Sở Mạt giảm xuống đi nhiều.

Cô hỏi lão Nghiêm: ”Cậu nói xem, tớ tặng mấy cái này cho anh ấy, anh ấy có thích không?”

Lão Nghiêm không chút suy nghĩ mà gật đầu: ”Nhất định sẽ thích! Tớ cảm thấy chỉ cần là do cậu tặng thì anh ta đều thích cả.”

”Thật à?” Sở Mạt nhìn cái kẹp cà vạt trên tay.

Cái kẹp này nhìn rất đơn giản, lại nhỏ gọn, kim cương đính phía trên cũng vừa đủ, hào phóng lại sạch sẽ, dưới ánh đèn trong cửa hàng thì lóng lánh ánh sáng, chói mắt giống như Kỷ Tuân.

Cô vừa vào đã thấy nó, bây giờ càng nhìn lại càng thích. Giá có hơi mắc, nhưng cũng không đến nỗi quá đắt.

Tính lại số dư trong thẻ, Sở Mạt mỉm cười nói với nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh: ”Gói lại cái này giúp tôi.”

Lão Nghiêm một bên nhìn giá cả, tặc lưỡi: ”Tớ chỉ biết chuyện phú đại nhị tặng quà cho bạn gái không tiếc tiền, cậu thì đến quà còn chưa nhận, lại tốn tiền mua quà cho phú đại nhị. Cậu không nghĩ đến, anh ta không thiếu mấy thứ này à?”

Sở Mạt ngẩn ra: ”Có ý gì? Không phải là cậu nói tớ tặng cái gì anh ấy cũng thích sao, bây giờ lại nói anh ấy không thiếu cái này?”

Lão Nghiêm liên tục kêu oan: ”Làm ơn đi, ý của tớ là cậu tặng cái gì anh ta cũng thích, thì chọn món rẻ một chút, đắt tiền như vậy, tháng sau cậu không muốn ăn cơm à?”

Sở Mạt không nghĩ đến chuyện tiền ăn cơm, thứ cô nghĩ đến đầu tiên là hình ảnh Kỷ Tuân mặt tây trang phẳng phiu, cẩn thận thắt cà vạt sau đó kẹp cái kẹp cà vạt cô đã tặng. A, hình ảnh đó làm cô trở nên hưng phấn, hăng hái không cần ăn cơm luôn.

Cô nghịch ngợm thè lưỡi, ”Nếu đói quá, thì tớ đành đi cọ cọ* đồ ăn vặt của Đường Đường một chút, hì hì!”

[*] Cọ cọ: Kiểu như ăn ké ấy.

Lão Nghiêm hết cách, thở dài: “Con gái, nhất là con gái đang yêu đương, thật đúng là không có lý trí.”

Nhưng dù cô nàng thở dài cỡ nào cũng không ngăn được Sở Mạt.

Thanh toán xong, Sở Mạt thỏa mãn ôm túi đồ đi ra khỏi cửa hàng.

Đúng lúc Đường Đường đang gọi điện cho lão Nghiêm, thở hổn hển hỏi nhóm bọn cô chừng nào về trường. Nghe giọng nói của cô ấy, hình như sau khi bọn cô rời khỏi thì không vui vẻ với Nghiêm sư huynh cho lắm.

”Lão Nghiêm! Mạt Mạt! Các cậu rất không nghĩa khí! Nhất là cậu, lão Nghiêm!”

Lão Nghiêm mở loa ngoài, nghe Đường Đường thở hổn hển nói như vậy, hai người nhìn nhau cười khoái trá.

”Tớ làm sao? Tớ rất vô tội nha!”

”Mạt Mạt, cậu còn cười!”

”Sao tớ không được cười chứ, tớ cũng rất vô tội nha!”

Sở Mạt và lão Nghiêm cười hơi lớn, xung quanh có mấy người nhìn bọn họ. Cô vội kêu lão Nghiêm che miệng lại, kiềm chế một chút. Nhưng vừa ngẩng đầu lên, Sở Mạt liền ngây ra.

”Các cậu còn cười!” Đường Đường không nói nữa, đưa điện thoại cho người khác, ”Nghiêm sư huynh, nè, anh dạy dỗ các cậu ấy đi!”


”Khụ khụ, Sở Mạt…”

Giọng nói của Nghiêm Cảnh Khoan phát ra từ điện thoại của lão Nghiêm, làm Sở Mạt bừng tỉnh.

Cô che mặt nhìn Kỷ Tuân đứng trước mặt và Phương Chi Nhiễm bên cạnh, không nói nên lời.

Kỷ Tuân dịu dàng nhìn Sở Mạt, lúc nãy anh còn nghĩ đến cô, không ngờ bây giờ lại thật sự gặp nhau. Theo bản năng anh muốn ôm cô một cái, nhưng trong điện thoại của nữ sinh bên cạnh cô lại phát ra giọng nói của một người con trai đang kêu tên cô.

Giọng nói này, có hơi quen.

”Sở Mạt, ngày mai anh đến thư viện với em được không?”

Nghe tiếng, Kỷ Tuân không nhịn được nhíu mày.

Bây giờ toàn bộ sự chú ý của Sở Mạt đều đặt trên người Kỷ Tuân và Phương Chi Nhiễm, giọng nói của Nghiêm Cảnh Khoan và sự ồn ào xung quanh, cô không chú ý đến. Nhưng thấy Kỷ Tuân nhíu nhíu mày, cô cũng nhíu mày theo.

Đây là lần đầu tiên lão Nghiêm gặp Kỷ Tuân ngoài đời, vừa liếc mắt đã nhận ra anh ngay. Ảnh tuyên truyền của Kỷ thị còn không đẹp bằng Kỷ Tuân đời thật, cô nàng chưa từng thấy ai đẹp trai đến vậy. Nhất là vẻ dịu dàng ngọt ngào trong mắt anh, vừa thấy liền ngây người.

Thấy Kỷ Tuân nhìn điện thoại trên tay mình, lão Nghiêm đột nhiên lấy lại tinh thần, không đợi Nghiêm Cảnh Khoan nói xong đã cúp máy, giấu điện thoại ra sau lưng.

”À, cái đó…”

”Ơ, anh Tuân, đây không phải là khách của anh sao?”

Lão Nghiêm thấy Kỷ Tuân và Sở Mạt hai người bốn mắt nhìn nhau, nhưng không nói lời nào, định mở miệng nói gì đó cho bầu không khí dịu đi, kết quả cô vừa mở lời đã bị Phương Chi nhiễm cắt ngang.

Lão Nghiêm vừa thấy Phương Chi Nhiễm đã ghét, cô ta rõ ràng là cùng loại đức hạnh như Tống Vũ Tình, đều là loại người nhìn người khác bằng nửa con mắt.

Phương Chi Nhiễm cũng không phụ sự kỳ vọng của lão Nghiêm, tiến lên một bước bắt đầu làm trò.

Cô ta kéo cánh tay Kỷ Tuân, cười dịu dàng, bày ra vẻ hiền lành nói với Sở Mạt: ”Không ngờ lại có thể gặp nhau ở đây. Lần trước là tôi không tốt, không chịu hỏi rõ thân phận của cô, cô sẽ không trách tôi chứ? À đúng rồi, tôi là Phương Chi Nhiễm, là vị hôn thê của anh Tuân, còn tên của cô là?”

Bản lĩnh trợn mắt nói dối của Phương Chi Nhiễm thật sự rất tốt, lão Nghiêm khó chịu trừng mắt, muốn xắn tay áo lên tranh luận với cô ta một phen, Kỷ Tuân lại mở miệng nói trước.

”Để tôi giới thiệu.”

Lúc Sở Mạt thấy Kỷ Tuân thì tâm trạng trở nên kỳ lạ, nhất là lúc thấy Phương Chi Nhiễm bên cạnh anh.

Cô cảm thấy mình có hơi tức giận, giận anh không có thời gian gặp cô, lại có thời gian đi dạo phố với Phương Chi Nhiễm; giận anh để mặc cho Phương Chi Nhiễm kéo cánh tay mình; cũng giận bản thân, giận cô lúc mấu chốt thế này lại không nói được gì.

Nhưng dù cô giận thế nào đi nữa, vừa nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của anh khi nhìn cô; nhìn thấy anh tránh đi bàn tay của Phương Chi Nhiễm, đi đến ôm eo cô, cụp mắt cười yếu ớt; thấy nụ cười của anh là sự dịu dàng cô luôn nhớ nhung, tất cả đều bị sự tủi thân thay thế.

Lúc Sở Mạt nhìn anh, anh cũng đang chăm chú nhìn cô.

Tất cả dịu dàng tủi thân và nhớ nhung trong mắt cô đều bị anh nhìn thấu, làm Kỷ Tuân càng thêm đau lòng.

Anh ôm chặt cánh tay cô, để Sở Mạt hoàn toàn dán vào ngực mình, sau đó nói với Phương Chi Nhiễm đang trố mắt kinh ngạc: ”Đây là vị hôn thê của tôi, Sở Mạt.”

Chuyện Kỷ Tuân có vị hôn thê đã làm mưa làm gió trên mạng thời gian trước, không chừng cả nước đều biết Kỷ thiếu có một vị hôn thê ‘bình thường’ thần bí, nhưng chưa ai thấy mặt. Phương Chi Nhiễm bắt được điểm này mới dám dõng dạc tự xưng mình là vị hôn thê của Kỷ Tuân, nhưng cô ta không thể ngờ được, vị hôn thê thật sự lại đang ở trước mắt mình!

Lão Nghiêm đứng một bên thấy câu nói của Kỷ Tuân thành công làm mặt Phương Chi Nhiễm từ trắng sang hồng, lại từ hồng thành xanh, vui đến muốn vỗ tay.

Phương Chi Nhiễm từng nghe Phương Hoài Thu nói, người Kỷ Tuân thích rất tầm thường, nhưng cô ta không ngờ Sở Mạt lại thật sự tầm thường đến vậy. Gặp cô hai lần, cô ta một chút cũng không thấy sự hấp dẫn nào. Người phụ nữ này trừ dáng người chiếm được ưu thế ra, hình như không còn cái gì có thể so sánh với cô ta cả. Kỷ Tuân bị mù à?

Lúc này, Kỷ Tuân ôm lấy Sở Mạt, ý cười trên khóe mắt, đuôi lông mày đẹp đẽ như vậy, so với anh vừa rồi căn bản là hai người khác nhau. Phương Chi Nhiễm không nhịn được cắn răng, lúc nãy Kỷ Tuân lái xe đến, anh nghiêm nghị nói không cho cô ta ngồi ghế phó lái.

Nếu như Sở Mạt là một thiên kim tiểu thư, hoặc là xinh đẹp như tiên thì còn được, đằng này Sở Mạt lại kém cô ta về mọi mặt. Phương Chi Nhiễm làm sao cam tâm được?

Nhưng dù trong lòng có khó chịu đến cỡ nào, Kỷ Tuân đang ở đây, cô ta một chữ cũng không nói ra.

Kỷ Tuân rõ ràng là đang đuổi khách: ”Cô về đi, có Sở Mạt đi dạo với tôi là được.”

Phương Chi Nhiễm bất mãn: ”Nhưng mà cô kêu em…”

”Cô cứ kể lại với Kỷ phu nhân mọi chuyện, tôi sẽ giải thích sau.” Kỷ Tuân lạnh nhạt mỉm cười làm Phương Chi Nhiễm siết chặt túi xách trong tay, ”Tôi sẽ kêu Tiểu Trịnh đưa cô về nhà.”

Dứt lời, anh ôm lấy Sở Mạt xoay người bước đi.

”Kỷ Tuân!” Phương Chi Nhiễm bị bộ dáng không chút thương tiếc của Kỷ Tuân làm tức đến dậm chân.

***

Lão Nghiêm đi bên cạnh Sở Mạt, ánh mắt không ngừng qua lại trên người Kỷ Tuân. Cô cảm thấy bầu không khí hiện tại, rất kỳ quái.

Tuy Sở Mạt rất bình tĩnh, lúc nói chuyện với Kỷ Tuân cũng không có gì lạ, nhưng từ nãy đến giờ vẫn chưa cười lần nào; vị Kỷ thiếu này cũng thật là, anh cứ một mực nhìn Sở Mạt, một chút động tác cũng không có.

Chuyện này làm cô vội muốn chết.

Nhiệm vụ của lão Nghiêm hôm nay vốn là làm một cái bóng đèn biết thức thời, bây giờ cô cảm thấy cô phải hiểu chuyện tránh ra để bọn họ có không gian riêng.

”À, hai người cứ đi dạo phố đi, tớ về trường học trước nhé.”

Cô vừa định chạy đã bị Sở Mạt nắm tay lại, vẫn là cái vẻ kiên định đó, ”Chúng ta về chung.”

”Mạt.” Kỷ Tuân giữ chặt cổ tay Sở Mạt, nhíu mày, xem ra rất không đồng ý với quyết định của cô.

Ba người đứng ở trước cửa hàng, anh kéo tôi, tôi kéo anh, có hơi lạ lẫm.

”À…” Lão Nghiêm nhìn vẻ mặt của Kỷ Tuân, liều mạng nháy mắt với Sở Mạt, ”Cậu về làm gì, dù sao ngày mai cũng là cuối tuần, hai người đã lâu không gặp, nên ở bên cạnh nhiều một chút.”

Nói xong, lão Nghiêm cảm thấy ánh mắt Kỷ Tuân khi nhìn cô đã có thêm vài phần khen ngợi và cảm ơn.

Ý thức được trọng trách to lớn trên vai mình. Cô không ngừng cố gắng nói với Sở Mạt: ”Người ta còn đang chờ cậu dẫn đi mua đồ đó, tớ về trước đây.”

Nói xong, cô định nhân lúc Sở Mạt không chuẩn bị mà giãy khỏi tay cô để bỏ chạy, không ngờ Sở Mạt lại chủ động buông tay.

”Bọn tớ đưa cậu về.” Sở Mạt nói xong thì đẩy tay Kỷ Tuân ra, dẫn đầu đi đến chỗ thang máy.

Kỷ Tuân nhìn bàn tay bị đẩy ra của mình, lại ngẩng đầu nhìn bóng dáng yếu ớt của Sở Một, giật mình sửng sốt, trong mắt hiện lên ý cười.

Lão Nghiêm cho anh một ánh mắt lực bất tòng tâm, đuổi theo Sở Mạt, ”A, từ từ đã!”

***

Trong bãi đỗ xe, thái độ giận dỗi của Sở Mạt thể hiện vô cùng rõ khi cô ngồi với lão Nghiêm ở ghế sau.

Trên đường, thỉnh thoảng Kỷ Tuân sẽ nhìn lên kính chiếu hậu để xem Sở Mạt, nhưng cô vẫn luôn cúi đầu không nói gì, Kỷ Tuân cảm thấy hình như cô càng ngày càng giận.

Suy nghĩ này làm nụ cười trên mặt anh sắp không giấu được.

Ở ghế sau, hương nước hoa trên người Phương Chi Nhiễm rất ngọt, ngọt đến nồng, nồng đến bây giờ vẫn chưa tản đi.

Sở Mạt vừa ngửi thấy hương thơm này đã tưởng tượng ra lúc Phương Chi Nhiễm trên xe sẽ như thế nào với Kỷ Tuân, rồi Kỷ Tuân lại như thế nào với cô ta.

Cảm giác chua chát dâng trào trong lòng cô. Sở Mạt không rảnh quan tâm xem Kỷ Tuân có nhìn cô không, ngay cả lão Nghiêm đang nói gì cũng không nghe vào.

Từ Hang Lung đến trường học gần 2 tiếng.

Bầu không khí trong xe im lặng đến đáng sợ.

Lão Nghiêm vô tội bị bắt ngồi trong xe, thật sự là khó chịu cực kỳ.

Xe vừa dừng trước cổng trường, cô liền bái bai hai người, cầm túi lên chạy như bay.

Đợi lão Nghiêm đi xong, trong xe chỉ còn lại Kỷ Tuân và Sở Mạt.

Kỷ Tuân vốn định kêu Sở Mạt ngồi bên cạnh, nhưng khi quay đầu lại thấy biểu cảm im lặng của cô thì mắt anh hơi trầm xuống, mở cửa xuống xe ngồi vào ghế sau.

Dọc đường Sở Mạt đều đang nghĩ ngợi lung tung, cô thậm chí còn không phát hiện xe đã dừng lại, lão Nghiêm đã đi rồi. Cho đến khi bị Kỷ Tuân ôm vào ngực, hương thơm tươi mát sạch sẽ của muối biển bao lấy cô, Sở Mạt bỗng tỉnh táo lại, phản ứng dữ dội đẩy anh ra.

”Không phải anh muốn đi mua đồ sao?” Sở Mạt vừa nói vừa nhích sang bên cạnh, đợi kéo dãn khoảng cách xong mới cụp mắt tiếp tục nói: ”Chúng ta đi thôi.”

Khoảng cách cô kéo ra vẫn nằm trong phạm vi cánh tay của Kỷ Tuân, anh duỗi tay kéo cô lại, hôm nay đã bị đẩy ra hai lần, lần thứ ba này dù thế nào anh cũng không buông tay đâu.

Kỷ Tuân nhắm mắt lại ngửi hương thơm phát ra từ cơ thể cô, giọng nói đầy mệt mỏi và nhớ nhung, ”Để anh ôm một cái.”

Sở Mạt còn muốn giãy dụa, nhưng khi nghe anh như đang thở dài nói bên tai cô ”Anh rất nhớ em” thì liền quên hết, tay chân như nhũn ra chỉ thể dựa vào lồng ngực anh, nghe tiếng tim đập thông qua lớp quần áo, bình tĩnh nhưng mạnh mẽ chạy vào tai cô.

Cô cũng rất nhớ anh.

Nhiệt độ bên ngoài xe rất thấp, gió lạnh gào thét đập vào cửa xe; nhưng bên trong xe lại ấm áp như xuân, hai người đang ôm nhau không cần nói chuyện, cho dù có im lặng cỡ nào cũng cảm thấy hài lòng.


Thời gian này Kỷ Tuân rất mệt mỏi, cảm giác được cánh tay cô đang dịu dàng ôm lấy cổ mình khiến cho tất cả đều biến mất.

Anh thật sự rất nhớ, rất nhớ cô.

”Không giận nữa được không?” Kỷ Tuân nhẹ giọng nói, ”Về sau không bao giờ… đi dạo với người khác, cũng không cho người khác ngồi xe của anh. Không giận, được không?”

Sở Mạt ngẩn người, thì ra cô nghĩ gì anh đều biết cả.

Sao Kỷ Tuân có thể không biết được, từ gặp ở trung tâm thương mại đến giờ cô đều dỗi anh, có chút chua xót không nói thành lời.

Anh vốn dĩ rất vui vẻ, vui vì cô ghen, nhưng hướng phát triển cảm xúc của Sở Mạt hình như đã không nằm trong tầm khống chế của anh nữa.

”Trong nhà phải mở tiệc vào Tết, hôm nay Kỷ phu nhân kêu anh đi mua quà tặng. Em cũng biết bà ta sẽ không để anh một mình mà, nên mới gọi người theo bên cạnh.” Kỷ Tuân cúi đầu hôn lên mặt Sở Mạt, sau đó dời xuống cằm, đem mặt vùi vào thân thể cô, ”Em không biết anh nhớ em nhiều thế nào đâu, hôm nay rảnh rỗi nên định đi tìm em, nhưng Phương Chi Nhiễm kia cứ như là kẹo đường vậy, đuổi cỡ nào cũng không xong. Mạt, thật ra anh cũng rất tủi thân, em an ủi anh một chút được không?”

Sở Mạt thấy anh làm nũng, dường như còn bán manh* rồi giải thích làm vui vẻ, nhưng cô vẫn quay đầu đi, vờ như mình còn tức giận, ”Không thể. Hơn nữa gì mà đường, kẹo đường gì đó. Anh nói vậy với con gái người ta là không lễ phép.”

Kỷ Tuân mỉm cười nhìn bộ dáng không được tự nhiên của cô, nâng cằm Sở Mạt để cô đối diện với mình, ”Không lễ phép thì không lễ phép, chỉ cần em vui vẻ, anh làm gì cũng được.”

Trên mặt anh thật sự rất chân thành dịu dàng.

Biểu cảm trong nháy mắt của Sở Mạt bị anh bắt được, cô nắm lấy vạt áo Kỷ Tuân, nhào vào lồng ngực anh, buồn bã nói: ”Anh rất xấu xa, có biết không?”

Kỷ Tuân ôm cô dậy, cúi đầu hôn trán và mắt cô, ”Thật xin lỗi, đều do anh không tốt, làm em khó chịu.”

Tâm trạng của con gái thay đổi rất nhanh, Sở Mạt từ tủi thân đến ghen, giận rồi bây giờ trong lòng lại tràn đầy ngọt ngào, chuyện thay đổi tâm trạng này không hề được dự tính trước.

”Anh rất nhớ em.” Kỷ Tuân hôn môi Sở Mạt, gián tiếp khắc họa hình dáng môi của cô, đôi môi ẩm ướt làm nhiệt độ cơ thể hai người đều tăng lên, nhưng anh không lập tức tiến thêm một bước, mà là thì thào hỏi cô: ”Em muốn anh không?”

”Ừm.” Giọng nói bay bổng của Sở Mạt chưa đủ làm Kỷ Tuân thỏa mãn, anh cắn cô, ”Anh phải nghe em nói rõ.”

Sở Mạt xấu hổ không dám mở miệng, nhưng anh lại kiên nhẫn chờ đợi, vuốt nhẹ môi cô, cuối cùng cũng dụ dỗ được Sở Mạt buông bỏ chống cự.

”Nhớ anh, rất muốn.”

Giây tiếp theo sau khi cô nói ra câu này, rốt cuộc Kỷ Tuân cũng không nhịn được, lưỡi tiến vào miệng cô, rất nhanh đã nắm quyền chủ đạo sự hô hấp của Sở Mạt.

Cái gọi là tình yêu, Kỷ Tuân vẫn luôn nghĩ nó là một câu chuyện cổ tích, nhưng từ lúc Sở Mạt xuất hiện, anh mới biết được thì ra chuyện cổ tích cũng có thể thành sự thật. Trước khi gặp Sở Mạt, Kỷ Tuân chưa từng nghĩ đến, bản thân anh sẽ có ngày nhớ nhung một người nhiều đến vậy, nhớ cái ôm của cô, nhớ nụ cười của cô, nhớ mùi hoa nhài thơm ngát trên cơ thể cô, nhớ đến nỗi tim đau cồn cào.

Giờ phút này có thể ôm cô vào lòng, anh không biết có bao nhiêu thỏa mãn, thầm nghĩ muốn thời gian dừng ở khoảng khắc này, như vậy sẽ không có hỗn loạn, chỉ có hai bọn họ ở cùng nhau.

Triền miên hôn sâu cho đến khi oxi trong phổi Sở Mạt sắp hết, Kỷ Tuân mới chịu buông ra, nhìn dáng vẻ của anh, hình như còn có gì muốn nói.

”Em có thể không ở lại trong trường không?”

”Cái gì?”

Kỷ Tuân lưu luyến mổ lên mặt cô mấy cái, ”Anh giúp em tìm một căn nhà bên cạnh trường học, như vậy thì lúc nào cũng có thể đến thăm em, em đồng ý không?”

Đầu Sở Mạt còn đang thiếu oxi, cô không rõ ý của Kỷ Tuân lắm, cô ngẩng đầu lên khỏi lồng ngực, sững sờ nhìn anh, ”Có ý gì?”

”Đừng căng thẳng.” Kỷ Tuân hết sức dịu dàng nhìn chăm chú vào mắt Sở Mạt, yêu thương vuốt ve sườn mặt cô, ”Anh chỉ cảm thấy trong thời gian này khó khăn quá. Mỗi ngày đều rất rất muốn gặp em, nhưng lúc anh làm xong việc, ký túc của em đã đóng cửa rồi, em ra không được, anh vào cũng chẳng xong. Không phải là anh muốn làm phiền em, chỉ là muốn sau một ngày làm việc mệt mỏi có thể ôm em một cái. Nhớ, thật sự rất vất vả.”

Lời nói của anh đã đánh vào lòng Sở Mạt.

Trong hai tháng không gặp nhau, cô thậm chí còn không thể nhìn mặt anh, chỉ có thể gọi điện thoại. Sở Mạt thật sự rất nể phục người cổ đại, trong cái thời đại không các loại thiết bị nhắn tin như vậy, rốt cuộc mấy người đó đã sống thế nào với khoảng cách lớn như vậy? Gửi thư thì lại quá chậm, bồ câu bay cũng mất một ngày, nếu hai người không thể gặp nhau, thì sao tình cảm có thể gắn bó chặt chẽ được?

Sở Mạt không nghĩ ra lời giải đáp.

Cô biết chuyện này chỉ là tạm thời, đợi đến khi chuyện ở công ty kết thúc thì sẽ bình thường trở lại, nhưng cụ thể đến bao giờ mới chấm dứt, Sở Mạt không biết, cô chỉ biết Kỷ Tuân đang ở trước mắt mình, cô phải chặt chẽ bắt lấy.

Một người sống cũng chẳng được bao lâu, tương tư rất khổ, cô không muốn cảm giác khó chịu này khắc ghi cả đời, nếu buông một ít thì sẽ ngọt ngào, vậy cô phải trả cái giá gì đây?

Sở Mạt nghĩ xong, một lần nữa ôm Kỷ Tuân, ngửi mùi muối biển trên người anh, nhẹ nhàng gật đầu, ”Được, em đồng ý.”

”Thật sao?” Kỷ Tuân dường như rất vui mừng, ”Anh còn tưởng em sẽ không đồng ý.”

”Tại sao lại không đồng ý chứ?” Sở Mạt nghịch ngợm nhéo nhéo mặt anh, ”Dù sao thì em là vị hôn thê của anh, về sau sẽ kết hôn… Chẳng lẽ anh không muốn kết hôn với em?”

”Không, không phải.” Kỷ Tuân căng thẳng ôm chặt cô, ”Chỉ là anh không ngờ được thôi, dĩ nhiên anh sẽ cưới em. Mà… nếu em đồng ý thì Tết nguyên đán có thể đến nhàanh không?”

”Đến nhà anh?”

”Ừm. Bây giờ bên ngoài tuy đã biết chúng ta đính hôn, nhưng anh vẫn còn thiếu em một lễ đính hôn. Đúng lúc, bữa tiệc này các trưởng bối đều có mặt đông đủ, anh muốn chính thức giới thiệu em với Kỷ gia.”

Sở Mạt hơi sửng sờ, ”Nhưng mà…”

Cô vẫn còn nhớ trong hợp đồng giữ bí mật của Kỷ Thịnh Bang có một quy định, dù cô có đính hôn với Kỷ Tuân, thì chỉ có một số người thân cận trong Kỷ gia mới biết được thân phận thật của cô, không có sự đồng ý của Kỷ Thịnh Bâng, cô không thể lấy thân phận vị hôn thê của Kỷ Tuân để chính thức xuất hiện trước tầm mắt của công chúng được. Kỷ Tuân làm như vậy, không phải là trái với hợp đồng sao?

Dĩ nhiên Kỷ Tuân cũng nghĩ đến chuyện này, anh cong khóe môi cười thản nhiên với Sở Mạt: ”Cứ tin ở anh.”

***

Vào đông nhiệt độ lại giảm xuống, nhưng năm nay tuyết vẫn chưa rơi, mấy ngày nay có mưa, ẩm ướt lành lạnh làm Sở Mạt từ nhỏ đã sống trong hệ thống sưởi của phương Bắc không quen lắm.

Tuy trong ký túc có mở điều hòa, nhưng vẫn rất lạnh, nhất là lúc vừa chui vào chăn, Sở Mạt còn tưởng mình chui vào hầm băng. Mỗi lần như vậy đều phải nằm thật lâu mới ấm lên được.

Lão Nghiêm thấy vậy thì tốt bụng cho cô mượn cái gối giữ nhiệt.

”Tớ thấy hình như cậu bị cảm rồi đó, ngày mai vẫn muốn đến Kỷ gia à?”

”Cảm ơn.” Sở Mạt ôm gối giữ nhiệt của cô ấy trước ngực, quá lo lắng làm mấy ngón tay cô đông cứng, run run nói: ”Tớ nghĩ đến ngày mai phải gặp nhiều nhân vật nổi tiếng thì căng thẳng, hơn nữa lễ phục Kỷ Tuân đưa cho tớ quá bé, tớ sợ ngày mai không mặc vừa, hoặc có bụng nhỏ thì xấu hổ lắm.”

”Thì ra buổi tối không ăn cơm là vậy.” Lão Nghiêm bĩu môi, ”Nhà giàu lấy vợ đúng là không giống người bình thường.”

Đường Đường giường đối diện chui vào chăn, vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem kịch, chỉ nghe được một nửa đoạn nói chuyện của bọn cô, sau đó vội vàng kéo tai nghe điện thoại xuống, bỏ đồ ăn vặt, ”Sở Mạt, cậu gầy đến vậy còn muốn ăn uống điều độ hả? Vậy tớ cũng không ăn.”

”Cậu sớm không nên ăn mới đúng!” Lão Nghiêm dở khóc dở cười lắc đầu.

Vì lần trước chỉ có một mình lão Nghiêm gặp được Kỷ Tuân, cô nàng lại còn nhấn mạnh nói với Đường Đường anh ấy ngoài đời thật còn đẹp trai hơn trong ảnh rất rất nhiều lần, kết quả Đường Đường buồn phiền không thôi, cô ấy cũng muốn thấy Kỷ Tuân ngoài đời!

Vì thế, Đường Đường với lão Nghiêm làm loạn mấy ngày, bây giờ không được tự nhiên lắm, nghe lão Nghiêm nói, Đường Đường ”hừ” một tiếng, không để ý đến cô ấy.

Sở Mạt thấy hai người ầm ĩ vậy cũng bớt căng thẳng, đang định nói chuyện, điện thoại lại vang.

Là Kỷ Tuân gọi đến.

”Alo.”

Giọng nói của cô còn có ý cười, Kỷ Tuân cũng nghe ra, anh cười khẽ: ”Anh còn nghĩ em sẽ rất căng thẳng nữa, xem ra là anh nghĩ nhiều rồi.”

”Không có đâu, lúc nãy Đường Đường và lão Nghiêm mới cãi nhau thôi.” Sở Mạt thân thiết hỏi anh: ”Anh xong việc rồi à?”

Kỷ Tuân dịu dàng nói: ”Ừ, còn thiếu chút nữa. Vốn định trước khi ngủ an ủi em, thấy em bình tĩnh vậy thì anh yên tâm rồi.”

Anh săn sóc như vậy, Sở Mạt bỗng không tự tin.

Bỏ qua phía sau, bàn tay đang nhét vào trong gối giữ nhiệt của cô nắm chặt lại, ”Ngày mai, nhất định em sẽ không để anh thất vọng.”

Trong giọng điệu cô lộ ra chút kiên định, Kỷ Tuân nghe xong còn có thể tưởng tượng ra được ánh mắt của cô lúc bấy giờ, anh không khỏi cong khóe môi, nói vào chuyện chính: ”Mạt, anh nhớ em.”

Anh thâm tình như vậy nói nhớ cô, Sở Mạt sửng sốt hai giây, mặt lập tức đỏ lên.

Tuy biết lão Nghiêm và Đường Đường đều không nghe được Kỷ Tuân đang nói gì, nhưng cô vẫn ngại ngùng quấn chặt mình lại, rúc vào chăn nhỏ giọng nói… ”Em cũng nhớ anh.”

Kỷ Tuân chính là muốn nghe những lời này của cô, nghe thấy giọng nói dịu dàng mềm mại của cô quanh quẩn bên tai mình, trong lòng anh như thấm mật.

”Nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai anh đến đón em.”

”Được, anh cũng phải ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”

”Ngủ ngon.”

***

Nhìn cô gái có gương mặt xinh đẹp bên trong gương, Sở Mạt cảm thấy thật xa lạ.

Từ trước đến nay cô rất ít khi trang điểm, lúc ra ngoài cùng lắm chỉ son môi để tươi tắn một chút. Thợ trang điểm nói da của cô rất tốt nên không cần quá nhiều phấn, chỉ cần làm nổi bật ngũ quan của cô là được.

Giờ phút này, gương mặt cô nhìn rất trong sạch mát mẻ, rất tinh xảo, cũng rất mơ mộng.

Thứ làm cô thấy không được tự nhiên và xa lạ nhất chính là bộ lễ phục trên người.


Đây là lễ phục Kỷ Tuân đưa cho cô, bộ váy đuôi cá lộ vai bó sát thân hình Sở Mạt như một hồ nước xanh thẳm đính các loại kim cương, dưới ánh đèn, kim cương theo động tác của Sở Mạt mà rạng rỡ chói lóa, khiến cô như một nàng công chúa trong chuyện cổ tích.

Khung xương của Sở Mạt rất cân đối, xương quai xanh xinh đẹp gần như là tạo thành một góc vuông hoàn mỹ với bả vai. Với thiết kế bó sát người như vậy sẽ phô bày ra dáng người tuyệt đẹp của cô, eo nhỏ chân dài, nơi nên đầy đặn thì đầy đặn.

Một khi đường cong đã nổi bật như thế, dĩ nhiên sẽ có thể thấy được trình độ của người thiết kế.

Sở Mạt mừng thầm, cũng may đêm qua cô không ăn cơm, nếu không hôm nay mặc bộ lễ phục này thì có hơi nguy hiểm.

Nhưng mà đầu cũng hơi nhức.

Lúc Kỷ Tuân chọn bộ lễ phục này Sở Mạt có lén nhìn giá cả, ừm, một mức giá trên trời. Cô chưa từng mặc mấy loại lễ phục như này, cũng chưa từng mặc quần áo nào mắc tiền như vậy.

Bây giờ thân thể Sở Mạt cứ như là bị trói buộc trong bộ lễ phục này vậy, nhất cử nhất động đều cứng ngắc.

Cô vừa định nâng tay sờ trán xem mình có phải bị cảm không, Kỷ Tuân phía sau đã thay quần áo xong.

Hôm nay anh mặc một bộ tây trang màu xanh đậm, phối hợp với lễ phục của Sở Mạt thật hài hòa làm sao.

Thấy Sở Mạt, trong mắt Kỷ Tuân đều là kinh ngạc. Anh ôm lấy eo cô từ phía sau, dán mặt vào vành tai cô, hình ảnh hai người ngọt ngào kề sát nhau trong gương giống như đang chụp tạp chí cho phim thần tượng vậy, đẹp đẽ đến nỗi khiến người khác mù mắt.

”Hôm nay em thật đẹp.” Cảm nhận được thân thể cứng đờ của cô, Kỷ Tuân cười khẽ hôn lên vành tai cô một cái, an ủi: ”Thả lỏng một chút.”

Bị anh hôn đến ngứa, Sở Mạt nghiêng đầu trốn, không ngờ lại bị anh cắn một ngụm ngay cổ. Sự tê dại phân tán khắp cơ thể khiến Sở Mạt run rẩy, cô nhìn Kỷ Tuân đang vùi đầu vào bên cổ mình trong gương, hoảng hốt cảm thấy anh như là ma cà rồng thời Trung cổ, đẹp đẽ, tao nhã, nhưng lại là một con quái vật hút máu người.

Suy nghĩ kỳ quái như vậy làm Sở Mạt sợ hãi từ tận đáy lòng.

Kỷ Tuân hôn đến trước cổ cô, anh quay mặt Sở Mạt sang, muốn cùng cô triền miên, nhưng cũng may Sở Mạt còn nhớ mình đã trang điểm.

Trước khi rơi vào tay Kỷ Tuân đang dây dưa, Sở Mạt để tay lên lồng ngực anh, rụt rè cụp mắt, lẩm bẩm nói: ”Đã trang điểm xong rồi.”

Kỷ Tuân ngừng động tác lại, cười khẽ mổ lên môi cô, ”Sẽ không để em quay lại ký túc xá đâu.”

Sở Mạt ngẩn ra, sau khi hiểu được anh đang nói cái gì, mặt cô đỏ bừng, ”Gì hả!”

Anh rất ít có lúc không đứng đắn như vậy, cho dù là để Sở Mạt bớt căng thẳng nhưng vẫn làm cô xấu hổ.

”Không có gì” Kỷ Tuân tươi cười gian xảo, đứng bên cạnh đan xen 10 ngón tay cùng cô, anh dịu dàng nói: ”Xuất phát thôi.”

***

Đây là lần thứ hai cô đi vào tòa lâu đài Kỷ gia, lần trước là ban ngày, lúc Kỷ Tuân lái xe đi dọc theo đường núi nên cô cũng không cảm thấy gì, bây giờ thì không biết có phải là do quá căng thẳng hay không, mà Sở Mạt lại cảm thấy khung cảnh bị cây cối bao phủ này có hơi đáng sợ.

Dù Kỷ Tuân bên cạnh có an ủi cô ra sao, cô cũng một mực giữ vững tâm lý, liều mạng nói mình không thể hoảng, phải bình tĩnh, nhất định không được để Kỷ Tuân mất mặt. Cho dù thế, Sở Mạt cũng vẫn căng thẳng.

Trên thực tế thì từ khi tạo hình xong cho đến khi thấy cánh cổng tự động của Kỷ trạch ngay trước mắt, Sở Mạt luôn luôn run rẩy.

Tới cửa lớn Kỷ gia, Kỷ Tuân săn sóc mở cửa xe cho cô, để cô khoác lên tay mình, dùng ánh mắt dịu dàng không ngừng cổ vũ cô.

Sở Mạt rất biết ơn sự quan tâm của anh, nhưng lần này khác với những lần trước, hôm nay là trọng đại của Kỷ gia, cổng sân được trang trí bằng những ngọn đèn gió rực rỡ, đến gần một một chút nữa cô còn có thể nghe được tiếng âm nhạc từ bên trong và tiếng nói chuyện với nhau.

Tưởng tượng đến cảnh những người đó sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn cô, Sở Mạt lại rét run người, da đầu tê dại cả lên.

Cô không thể lừa anh được nữa.

Trước cổng lớn, Sở Mạt kéo Kỷ Tuân dừng lại.

”Có ổn không?” Kỷ Tuân nghiêng nghiêng đầu nhìn cô, cảm giác dường như cô đang run rẩy, anh cởi áo khoác ra, khoác lên người cô.

”Em vẫn ổn.” Sở Mạt lắc đầu ngăn cản anh, cười mỉm có vẻ yếu ớt, ”Nhưng mà hơi sợ.”

Trên mặt cô còn phủ một lớp trang điểm, không nhìn ra sắc mặt thật sự của cô, nhưng Kỷ Tuân đoán bây giờ mặt cô chắc đã tái nhợt hết cả rồi.

Anh có hơi đau lòng.

Kỷ Tuân cầm tay cô, nhìn vào mắt cô nói: ”Còn chịu được không? Không cần miễn cưỡng, nếu thật sự không được thì bây giờ chúng ta có thể rời khỏi đây.”

Nói thật ra, nội tâm Sở Mạt đồng ý với đề nghị này, nhưng cô biết rõ sự thật.

Cô rất rõ ràng một chuyện, chỉ cần cô còn muốn ở bên cạnh Kỷ Tuân thì sớm muộn gì cũng phải đối mặt với Kỷ gia, đối mặt với các loại trường hợp như hôm nay.

Cô không muốn làm Kỷ Tuân thất vọng.

Hít sâu một hơi, Sở Mạt đứng thẳng người lên khoác tay Kỷ Tuân, ”Anh không được đi quá xa đâu đó.”

“Được.” Kỷ Tuân nắm chặt tay cô, khẽ cười, ”Tối hôm nay anh sẽ luôn bên cạnh em, đừng sợ.”

”Ừm!”

Sở Mạt cắn răng gật đầu.

Hai người một lần nữa bước về phía trước, đi đến bậc thang cuối cùng, cửa lớn Kỷ gia ở ngay trước mặt bọn họ chậm rãi mở ra, buổi tiệc đủ loại màu sắc rực rỡ bày ra trước mắt Sở Mạt.

Kỷ gia là gia tộc lớn, đã trải qua bốn đời, đời nào cũng làm rạng rỡ gia tộc. Người ở đây hôm nay, không tính người trong gia tộc chính, chỉ cần một người có uy tín ở nhánh gia tộc phụ thôi đã có thể lay động nửa Thượng Hải.

Gia tộc lớn có lịch sử, người nhiều, cũng tắm quy tắc, mặc kệ bên ngoài các người có máu mặt cỡ nào, nhưng khi về lại Kỷ gia thì phải hiểu rõ thân phận của mình, đứng vào hàng ngũ chỉnh tề.

Tài sản khổng lồ của Kỷ thị, không chỉ có một mình Phương Hoài Thu mơ ước, một đám người của Kỷ thị trong tập đoàn cũng như hổ rình mồi. Nhưng ngại quy tắc trong nhà, bọn họ tuy rất bất mãn với người thừa kế Kỷ Tuân từ đâu chui ra, những đến nay vẫn chưa ai dám chân chính nói ra.

Bọn họ không có tư cách nghi ngờ con của người trong gia tộc chính.

Buổi tiệc đã bắt đầu một thời gian. Tuy Kỷ Thịnh Bang đang bệnh nặng, nhưng trong lúc này ông ta vẫn chống gậy đứng một bên, uy nghiêm như vua chúa, một chút khí thế cũng không giảm.

Phương Chi Nhiễm và Phương Hoài Thu đứng bên cạnh Kỷ Thịnh Bang,

Phương Chi Nhiễm một mực tìm kiếm bóng dáng của Kỷ Tuân, ”Cô, sao Kỷ Tuân còn chưa đến?”

Phương Hoài Thu vẫn trang điểm khéo léo như ngày thường, bà ta mặc một bộ sườn xám hết sức tao nhã, màu trắng có điểm thêm chút hình ảnh cây cỏ. Nhìn sắc mặt Kỷ Thịnh Bang, nụ cười trên mặt bà ta vô cùng lạnh nhạt: ”Có lẽ trên đường gặp sự cố, không vội.”

Nghe vậy, quả nhiên Kỷ Thịnh Bang quay đầu lại nói với bà ta: ”Kêu Nhiễm Nhiễm gọi điện thoại hỏi đi.”

Phương Hoài Thu gật gật đầu, ”Nhiễm Nhiễm, con đi đi.”

”Dạ.” Phương Chi Nhiễm lên tiếng sau đó lấy điện thoại ra, nhưng vừa xoay người lại, ánh mắt liền dán vào hai người đang bước vào cửa, từ si mê chuyển sang nghi hoặc, cuối cùng có còn chút chán ghét: ”Sao cô ta lại đến đây?”

Kỷ Tuân và Sở Mạt thong dong đến trễ, dáng vẻ hai người khoác tay nhau đi vào đã hấp dẫn ánh mắt mọi người ở đây.

Tác giả có lời muốn nói:

Đăng trễ đăng trễ, xin lỗi nha ~

Cuối chương bình luận sẽ có lì xì nha ~ Cảm ơn các bảo bối đã duy trì ~ cúi đầu ~!

Cảm ơn.






Bình luận

Truyện đang đọc