GIÓ ĐÊM VÀ ANH DỊU DÀNG NHẤT



Edit: Hinh

[*] Quá khứ: Tên này là tớ tự đặt nha, từ nay về sau tên nào có dấu * ngay tên chương thì đều là tớ đặt hết, vì có vài chương tác giả viết tên dài quá.

”Ting.” Yêu cầu thêm bạn.

Tim Sở Mạt liền đập mãnh liệt.

Cô rất nhanh chóng mở Wechat ra, nhưng không đồng ý kết bạn ngay, mà là nhìn ảnh đại diện của anh trước.

Ảnh đại diện của Kỷ Tuân không phải là anh, cũng không phải là ảnh trên internet, mà là ảnh phong cảnh non sông nước biếc, không biết có phải là do anh tự chụp hay không. Loại ảnh phong cách lạc hậu này giống như là ảnh của những chú thím quen dùng, một chút cũng không hợp với tuổi hiện tại của anh.

Ừ đúng rồi, anh bao nhiêu tuổi?

Xem xong ảnh đại diện, Sở Mạt lại mở vòng bạn bè của anh ra xem, bên trong không có cái gì cả, chỉ có một hàng chữ kí cô đơn nằm phía dưới ảnh đại diện.

”Chết cũng là một loại đặc xá*.”

[*] Đặc xá: Search gg toàn ra miễn giảm tù =.=. Nhưng Hinh nghĩ cũng giống kiểu ban phước lành, chắc ý của Kỷ Tuân là chết cũng là một loại ban phước (chắc do bị dày vò quá nên chết mới muốn chết, khi được cho chết giống như là được ban phước.)

Sở Mạt cảm thấy câu này có chút quen quen, hình như cô từng đọc rồi.

Nhưng mà ngoài mặt Kỷ Tuân dịu dàng như ánh mặt trời, không ngờ được sau lưng anh lại có thể viết một câu u ám như vậy.


Sở Mạt nghĩ ngợi lung tung hai phút, sau đó mới cẩn thận đồng ý thêm bạn.

Sau khi đồng ý thêm bạn, rất nhanh Kỷ Tuân lại nhắn cho cô một tin.

”Tôi là Kỷ Tuân.”

Trong lòng Sở Mạt hơi run run, ngón tay để trên màn hình không biết nên trả lời như thế nào.

Nếu nói ”ừm” thì có vẻ khá lạnh nhạt?

Nhưng nếu không trả lời, Kỷ Tuân có cho rằng cô quá rụt rè không?

Cô đang do dự, Kỷ Tuân lại gửi đến một tin nhắn: ”Đã nghĩ xong muốn ăn gì chưa?”

Sở Mạt sửng sốt, cô hoàn toàn không thèm suy nghĩ chuyện này.

Rửa mặt xong, Kỷ Tuân ngồi xuống cái bàn làm bằng trúc dưới cây đào trong sân nhà mình. Cành đào dưới ánh trăng có hơi hồng nhạt, dưới gốc còn có vài đóa hoa rơi xuống do trận mưa đêm qua, bùn đất trên mặt đất phủ một tầng hồng nhạt, cả hai phối hợp với nhau, đột nhiên xuất hiện vài cái đẹp không thuộc về nơi này.

Anh nâng chén trà xanh thơm ngát lên, chậm rãi uống một ngụm.

Khuôn mặt của Kỷ Tuân giống mẹ anh nhiều hơn. Ngũ quan tinh xảo dịu dàng, tuy vậy nhưng vẫn có thể nhìn ra anh là con trai. Lông mày và mũi của anh như là những tác phẩm được điêu khắc, đường cong mềm mại, hình dáng rõ ràng.

Gương mặt này so với con gái còn dễ nhìn hơn, nhưng lại không khiến cho người ta cảm thấy anh quá nữ tính. Ở trên người anh, khí chất và sự đẹp đẽ phối hợp lẫn nhau vô cùng hoàn mỹ.

Lúc này anh thong dong uống trà dưới ánh trăng, động tác tao nhã, khí chất cao quý khiến cho người ta cảm thấy thôn Ngân Hồ hẻo lánh này vô cùng không xứng với anh.

Sở Mạt đã nghĩ đúng, anh không phải người ở ngọn núi nhỏ này. Nhưng mà mẹ anh lại ở đây, cho nên bây giờ anh cũng ở đây.

Kỷ Tuân thong thả uống trà, ngẩng đầu liền thấy mây trên bầu trời đêm, mặt trăng treo ở chân trời, bầu trời sao sáng tỏ, ánh trăng mờ ảo, xem ra thời tiết ngày mai rất tốt.

Đang suy nghĩ, đột nhiên điện thoại trong ngực anh run lên một chút.

Hình đại diện của Sở Mạt là một con thỏ có hai cái tai màu hồng nhạt, nhưng mà cái tai bên trái hơi hơi cụp xuống, nhìn qua có vẻ là bộ dạng không có tinh thần.

”Tôi còn chưa nghĩ ra, hay là ngày mai tôi đi với anh lên thị trấn đi?”

Thấy Sở Mạt trả lời, không hiểu sao Kỷ Tuân lại nhớ đến cảnh tượng sáng hôm nay — Bộ quần áo thể thao màu xám của Sở Mạt phía sau đều là bùn đất, thật chật vật, giống như một con thỏ dính đầy bùn vậy.

Nhưng mà, lại có chút đáng yêu.

Anh nhẹ nhàng cong môi, trả lời cô: ”Được, sáng mai tám giờ, gặp ở cổng.”

***

Sáng hôm sau, lúc sáu giờ Sở Mạt đã thức dậy. Cô ở trong phòng lựa quần áo nửa ngày, thấy đã gần đến tám giờ mới chịu xuống lầu ăn sáng.

Hai lão dường như đã dậy từ rất sớm. Tám giờ cô xuống lầu, ông ngoại đã nấu xong bữa sáng, bà ngoại thì đang ngồi trong sân thêu cái áo gối hôm qua.

Cô vẫn muộn như vậy.


Nghĩ đến hôm nay phải đi chơi với Kỷ Tuân, Sở Mạt hưng phấn đến nổi không muốn ăn uống, chỉ mới ăn chút cháo đã chạy ra sân giả bộ tập thể dục, thật ra là đang quan sát hình tình nhà cách vách. Nhưng cô ngoái cổ nhìn nửa ngày cũng không thấy một góc áo của anh.

Bây giờ mới gần tám giờ, còn cách thời gian hẹn hai mươi phút, có thể là bọn họ đang ở trong nhà ăn sáng.

Sở Mạt nghĩ nghĩ, ngày hôm qua Kỷ Tuân nói với cô là gặp ở cổng, nhưng không nói chính xác là cổng nhà cô hay cổng nhà bà Lâm, vậy cô nên chờ anh ở đâu?

Mà, dù sao hai nhà gần như vậy, cổng nhà ai cũng không khác lắm.

Nghĩ vậy, Sở Mạt lại lấy cái ghế nhỏ để ngồi cạnh bà ngoại xem bà thêu.

Hôm nay cô thức dậy sớm, bà ngoại có chút bất ngờ: ”Sao không ngủ thêm chút nữa? Mẹ cháu nói mấy ngày trước cháu đều ngủ không đủ giấc, bây giờ có thời gian sao lại không ngủ thêm đi?”

Sở Mạt cười hì hì: ”Đây là thói quen của cháu.”

Bà ngoại lại sờ sờ mặt cô, hỏi: ”Hôm nay muốn làm gì? Nơi nông thôn này của bà không có gì hay để chơi cả, bà ngoại lại là kẻ tàn phế, không thể đưa cháu đi chơi, Tiểu Mạt của bà đừng buồn nhé.”

”Bà ngoại, bà đừng nói vậy.” Sở Mạt kéo cánh tay bà làm nũng, ”Cháu một chút cũng không buồn đâu, hơn nữa cháu rất ít khi đi chơi. Chờ vài ngày nữa trời mát trở lại, cháu sẽ ở trong sân đọc sách, nói chuyện với bà và ông ngoại, được không?”

”Cháu ở đây tận một tháng, ngày nào cũng muốn đọc sách?” Bà ngoại dĩ nhiên không đồng ý với sự sắp xếp của cô, ”Vậy thì có gì khác với việc mỗi ngày cháu đều đến trường?”

”Ở đây không khí trong lành hơn.” Sở Mạt cười nói, ”Ở nơi có không khí trong lành, tâm trạng lúc đọc sách sẽ không giống nhau.”

”Cháu gái nhỏ của bà, sao cháu lại hiểu chuyện như vậy!” Bà ngoại nắm tay cô, trong mắt đều ẩn chứa sự đau lòng, ”Nhưng mà Tiểu Mạt, bà ngoại không hy vọng cháu mang quá nhiều áp lực lên người, cả ngày đều bắt buộc bản thân học tập. Lúc nào rảnh, bà mong cháu có thể đi ra bên ngoài, thả lỏng ra. Nếu cháu thấy đi một mình quá buồn chán, thì, Kỷ Tuân ở cách vách, thằng bé lớn hơn cháu cùng lắm là hai tuổi, cũng quen đường ở đây, nó có thể đi chung với cháu.”

Nói đến Kỷ Tuân, Sở Mat có chút ngượng ngùng cụp mắt, nhỏ giọng nói: ”… Thật ra, thật ra hôm qua bọn cháu đã hẹn nhau, hôm nay cùng đi lên trấn trên.”

Giọng của cô quá nhỏ, bà ngoại không nghe rõ cô nói cái gì, bà tiếp tục vỗ tay cô: ”Cháu đừng thấy Kỷ Tuân lớn lên như vậy mà lầm, thật ra thằng bé cũng là một đứa nhỏ bất hạnh. Nó mới vài tuổi đã bị mẹ nó đưa đến một cái trấn rất xa, tên là… Cáp gì đó? Bà không nhớ rõ, nhưng mà bà ngoại vẫn rất đau lòng cho thằng bé.”

Sở Mạt có chút ngoài ý muốn, dù cô nhìn thế nào thì Kỷ Tuân cũng không giống người lớn lên ở đây. Không phải là do tiếng địa phương không tốt, mà là loại khí chất trên người anh, trong ấn tượng của Sở Mạt, anh và người ở đây dường như không hề liên quan gì đến nhau.

Nhưng mà trái đất lớn như vậy, có lẽ thật sự có chốn Đào Nguyên*, nơi đó có thể đưa một loại khí chất bình thản lại cao quý vào một người, chỉ tại kiến thức của cô còn ít, chưa biết thôi.

[*] Chốn Đào Nguyên: Bồng lai tiên cảnh/Thế giới thần tiên. Chắc là thiên đàng :)))

“Bà Lâm là một bà cụ sống đơn độc, đã nhiều năm rồi chưa liên lạc với bên ngoài. Năm trước thằng bé Kỷ Tuân đột nhiên trở về, nói với người trong thôn muốn tìm bà Lâm, mọi người còn tưởng thằng bé là người xấu. Lúc vừa mới bắt được nó, bà Lâm còn đang ở trong sân nhặt rau với bà, bà vừa thấy được đôi mắt của thằng bé liền đoán ra thân phận của nó, nó và mẹ nó thật sự là quá giống nhau.”

Nói đến Kỷ Tuân, bà ngoại có chút không kiềm lòng được, ký ức tái hiện lại giống như là chuyện vừa xảy ra hôm qua.

Cả cuộc đời bà Lâm có thể nói là vô cùng thê thảm bi thương, lúc còn trẻ bà rời khỏi quê hương đến thôn Ngân Hồ, sau đó trở thành một góa phụ. Vì để nuôi lớn đứa con gái duy nhất, không ít lần bà phải chịu cực khổ. Vất vả lắm mới nuôi con gái tròn mười tám tuổi, bà Lâm lại dốc hết sức đưa con gái ra bên ngoài đi học, hy vọng sau này con gái có thể thoát khỏi cảnh khốn khổ.

Không ngờ cô con gái lại đi ra ngoài đến năm năm, năm năm sau cô ấy trở về với cái thai khiến bà Lâm vừa tức giận vừa đau lòng.

Bà ngoại nói, lúc Kỷ Tuân mới sinh ra, là bà đi hộ sinh.

”Thằng bé Kỷ Tuân này đẹp từ nhỏ đến lớn, con người khác vừa mới sinh ra thì mặt đều nhăn lại, nhưng nó vừa sinh ra thì đã có một đôi mắt to hai mí, giống y như búp bê.”

Ba Kỷ Tuân là ai, con gái bà Lâm nhất quyết không chịu nói, chỉ nói về sau đứa bé này họ Kỷ.


Yên bình trải qua cuộc sống ở thôn Ngôn Hồ vài năm, nháy mắt Kỷ Tuân đã trở thành một đứa bé người gặp người yêu.

Đột nhiên có một ngày, mẹ anh đến một thôn nhỏ nhận điện thoại, sau khi trở về thì như phát điên sọn sạch quần áo Kỷ Tuân rồi ôm anh ra ngoài. Lúc đó bà Lâm còn đang làm việc, lúc bà trở về nhà, trong nhà giống như là bị cướp, không nói đến đồ đạc lộn xộn, mẹ của Kỷ Tuân còn ngồi khóc trước cửa, Kỷ Tuân thì không thấy đâu.

Lúc bà Lâm biết chính tay con gái mình đưa Kỷ Tuân ra ngoài, bà đã dùng mọi cách vẫn không ép được cô ấy nói ra chỗ Kỷ Tuân đến, tức giận đến nỗi không thèm nói chuyện với con gái vài ngày.

Nhưng vài ngày sau, ngay cả con gái cũng không thấy.

Lúc đó không ai ngờ được rằng, con gái bà Lâm vừa đi mất, hai mẹ con họ cả đời này cũng không thể gặp nhau một lần nữa.

Ngày Kỷ Tuân trở về, bà Lâm vừa nhìn thấy anh thì cả người liền không ngừng run rẩy, nước mắt chảy xuống dọc theo nếp nhăn ở khóe mắt. Kỷ Tuân quỳ gối trước mặt bà, giọng nói khàn khàn đầy kìm nén khiến cho tất cả mọi người không khỏi rơi lệ, ”Bà ngoại, cháu là cháu đích tôn của bà, Kỷ Tuân.”

Mẹ của Kỷ Tuân, con gái của bà Lâm, Trì Vi qua đời vào tháng mười hai năm ngoái, lúc đó bà ấy bốn mươi ba tuổi.

Hai bà cháu đi vào nhà, Kỷ Tuân đang cầm tro cốt của mẹ anh, đem đặt ở đầu giường bà Lâm.

Anh nói: ”Mẹ cháu rất nhớ bà, cũng rất hối hận, đã mấy năm rồi bà ấy vẫn không thể gọi điện cho bà, không thể tự mình phụng dưỡng bà trước khi mất, nhưng giây phút cuối cùng của cuộc đời lại ích kỷ muốn trở lại bên bà. Lúc mẹ cháu sắp mất, câu bà ấy nói nhiều nhất chính là muốn ôm bà một cái, muốn bà tha thứ cho bà ấy.”

Trên đời này dường như chỉ có tình thương của mẹ là thiêng liêng nhất, bất kể bạn đã đi đến đâu, bạn bao nhiêu tuổi, bạn đã từng làm gì, thì chỉ cần trở lại bên cạnh mẹ bạn, bạn vĩnh viễn đều là một đứa trẻ.

Ngày đó, trên khuôn mặt xinh đẹp của kỷ Tuân là một sự bình tĩnh, hai tròng mắt vốn ướt át bây giờ lại giống như cái giếng khô cạn, im lìm vắng vẻ. Anh lẳng lặng nhìn bà Lâm ôm hủ tro cốt của mẹ anh khóc một ngày một đêm, từ đầu đến cuối đều không rơi một giọt nước mắt.

”Người bị tổn thương, tim chảy khô cả máu rồi, làm gì còn nước mắt để rơi chứ.” Bà ngoại thở dài một hơi.

Kỷ Tuân nói anh trở về là do mẹ kêu, cũng là vì tìm họ hàng.

Sở Mạt đại khái có thể hiểu được, anh và mẹ đã phiêu bạt ở bên ngoài lâu rồi, bây giờ anh cần nhất là sự an toàn khắc sâu vào trong máu thịt. Nhưng cô thật sự không ngờ được, dưới gương mặt xinh đẹp của Kỷ Tuân lại cất giấu nhiều bi thương như vậy.

Từ năm trước đến bây giờ, cùng lắm chỉ mới ba tháng, bộ dáng của anh và bà Lâm bây giờ không giống như là vừa mới bị một tổn thương lớn. Có lẽ là giống như bà ngoại nói, người ngoài chỉ có thể thấy được bộ dáng yên bình mà họ cố ý dựng lên, chứ không thể thấy được nội tâm vẫn máu chảy thành sông như cũ của họ.

Sở Mạt nhớ đến chữ ký của anh ở vòng bạn bè, yên lặng nghĩ, những năm anh rời khỏi thôn Ngân Hồ, anh và mẹ anh đã xảy ra chuyện gì, có lẽ vĩnh viễn chuyện đó cũng không ai biết được.

Nghe bà ngoại nói xong, hốc mắt Sở Mạt bất giác đỏ lên, hai mắt cô mơ hồ đẫm lệ, dường như xuất hiện ảo giác.

Ảo giác đó là, Kỷ Tuân đang đứng trước cổng sân nhà cô, trong cặp mắt xinh đẹp kia đã không còn thấy ý cười dịu dàng, mà thay vào đó là sự đen tối và bi thương cùng hiện lên trong đôi mắt.






Bình luận

Truyện đang đọc