GIƯỜNG ANH CHIA EM MỘT NỬA


Chương 146 THEO DÕI HỘ EM ĐẤY
Trần Ân Tứ quay đầu nhìn sang bức tường ngăn giữa hai phòng ngủ.
Chẳng hiểu sao cô lại nhớ tới cảnh anh ấn mình vào cánh cửa ở huyền quan.
Cô huơ cả hai tay lên định cào anh nhưng bị anh dùng một tay tóm cả hai cổ tay, ghì chặt phía trên đỉnh đầu, lúc anh hơi cúi đầu nói chuyện với cô, giọng rất nhẹ nhàng...
Nghĩ mãi nghĩ mãi, mặt Trần Ân Tứ đỏ bừng lên, một lúc sau, trong đầu cô lại hiện lên cảnh anh chỉ khoác một chiếc khăn tắm, vội giơ cả hai tay lên, ra sức đập vào mặt mình.
Trần Ân Tứ chỉ sắm vai phụ nên điều kiện ăn ở rất tệ, quần áo cũng chẳng được giặt cho, cô kéo va li ra, phân loại quần áo bẩn rồi ôm vào nhà tắm.
Trong lúc máy giặt hoạt động, cô tiện thể dọn dẹp lại căn phòng đã bao ngày không ở của mình.
Thay ga giường xong, cô nằm bò ra giường, đang định chợp mắt một lát thì nghe tiếng cửa phòng khách mở ra.
Ngỡ là chuyển phát nhanh hoặc người phòng bên gọi nước uống, nào ngờ mở cánh cửa cũ xì ra, cô lại trông thấy một cô gái xinh đẹp trẻ trung như mình.
Cô nàng nọ ăn mặc rất model, cắt tóc ngắn kiểu già dặn.
Trông thấy cô, cô ta mỉm cười, "Chào cậu, mình tìm Tần Kiết."
Trần Ân Tứ thu lại ánh mắt đánh giá, "ừm" một tiếng rồi tránh đường.
"Có dép đi trong nhà không?" Cô gái kia ngập ngừng chưa bước vào.
Trần Ân Tứ lấy một đôi dép lê dùng một lần trong tủ giày ra đưa cho cô ta.

Đợi cô ta đổi dép xong, Trần Ân Tứ chỉ phòng ngủ chính, "Anh ta ở phòng đó."
Cô gái nọ cười thân thiện, cảm ơn cô rồi đi thẳng về phía phòng ngủ chính.

Trần Ân Tứ vừa quay về phòng vừa liếc nhìn cô gái kia, thấy cô ta giơ tay ra gõ cửa phòng ngủ chính.
Cửa phòng ngủ chính mở ra ngay, Tần Kiết thấy cô gái nọ liền né người nhường đường, để cô ta vào.
Trần Ân Tứ nhìn chằm chằm cánh cửa phòng ngủ chính vừa bị đóng lại giây lát rồi đẩy cửa phòng mình.
Nằm lại xuống giường, cô chợt thấy tỉnh như sáo.
Trần Ân Tứ dỏng tai lắng nghe động tĩnh phòng bên, đợi chừng nửa tiếng, phòng bên vẫn chưa nghe tiếng mở cửa, cô không nhịn nổi bèn bò dậy lại ngồi trước chiếc bàn kê sát với bức tường chung với phòng Tần Kiết.
Gian phòng này cách âm cũng không tốt lắm, nửa đêm thỉnh thoảng cô cũng nghe thấy tiếng Tần Kiết ho hắng, nhưng hôm nay bức tường này lại như bị làm phép, bưng bít hết mọi âm thanh phòng bên.
Trần Ân Tứ bồn chồn ngồi chơi máy tính một lúc rồi lại chống cằm nhìn bức tường trước mặt, bắt đầu nghĩ ngợi vẩn vơ.
Cô gái nọ rất xinh, chân dài eo thon, còn có ngực...
Giờ đã hơn mười giờ tối, cô ta và tay phòng bên đã ở trong phòng gần một tiếng rồi...
Trần Ân Tứ không chịu nổi đứng bật dậy, áp tai vào vách tường nghe ngóng.
Tiếc rằng chẳng nghe thấy động tĩnh gì.

Cô nghiến răng nhẫn nhịn hai mươi phút, cuối cùng vẫn không kìm được mà xồng xộc đi ra khỏi phòng.
Đứng trước cửa phòng Tần Kiết, Trần Ân Tứ nhìn chằm chằm cánh cửa, giơ tay lên mấy lần mới ngập ngừng gõ nhẹ.
Nửa phút sau, sau cánh cửa vang lên tiếng bước chân.
Tiếng chân càng lúc càng gần, Trần Ân Tứ chợt thấy muốn chạy, nhưng chưa kịp hành động thì đã nghe cánh cửa trước mặt xạch một tiếng, bị Tần Kiết kéo ra một nửa, "Sao vậy?"
"Tôi..." Trần Ân Tứ đang len lén đảo mắt định dòm vào phòng Tần Kiết, mới nói được nửa câu đã ngừng lại.
Hơn mười giây sau, chạm phải ánh mắt Tần Kiết, cô mới chột dạ nhìn thẳng, vờ trấn tĩnh nói, "...!Vừa rồi tôi mới đọc được một công thức nấu ăn khá hay, định làm thử, nên muốn hỏi thuê xoong nồi bát đũa của anh được không?"
Vì thuê chung phòng nên Trần Ân Tứ không định nấu nướng, cũng chẳng chuẩn bị xoong nồi bát đũa.
Tần Kiết gật đầu, "Cứ dùng đi."
"Cảm ơn nhé." Trần Ân Tứ lại len lén liếc vào phòng Tần Kiết, chỉ thấy được đến bàn làm việc, chẳng thấy tăm hơi cô gái kia đâu cả.
Thấy Trần Ân Tứ vẫn đứng yên tại chỗ, Tần Kiết hỏi, "Còn việc gì à?"

"Không." Trần Ân Tứ lắc đầu, làm bộ chỉ mượn xoong nồi bát đũa rồi đi thẳng ra bếp.
Tần Kiết nhìn cô nhóc đang khua xoong nồi bát đũa loảng xoảng giây lát rồi khép cửa lại.
Trần Ân Tứ dằn mạnh nồi lên mặt bếp, rồi quay về phòng mình.
Hai mươi phút sau, cô lại gõ cửa phòng Tần Kiết.
Người mở cửa vẫn là Tần Kiết, Trần Ân Tứ vừa làm bộ ngại ngần lắc lư thân hình, vừa nịnh nọt hỏi, "Là thế này...!Tôi chưa mua thức ăn, trong tủ lạnh có thịt thà rau củ anh trữ sẵn, cho tôi thuê dùng được không?"
Tần Kiết: "Ừ, được."
Trần Ân Tứ vẫn chẳng thấy được gì bên trong, lề mề quay ra bếp, mở tủ lạnh lấy ra một quả cà chua, rồi thêm một quả trứng gà, lại thêm một bó rau cần...
Tần Kiết khẽ cười, đóng cửa lại.
Mười lăm phút sau, Trần Ân Tứ lại gõ cửa phòng.
Lần này cô vừa gõ cửa đã từ từ mở ra, qua khe cửa, cô trông thấy Tần Kiết đang đứng dựa vào tường.
Trần Ân Tứ: "..."
Tần Kiết nghiêng đầu nhìn Trần Ân Tứ.
Chẳng đợi anh lên tiếng, Trần Ân Tứ đã cướp lời, "Tôi không thích mùi dầu mỡ nên không nấu cơm nữa, định tắm một cái, nhưng lúc đi Vô Tích đã đem tất cả nước tắm dầu gội đi theo, quên đem về rồi, tôi thuê dầu gội đầu sữa tắm sữa rửa mặt của anh được không?"
Tần Kiết: "Trừ bàn chải đánh răng ra, còn lại tiểu thư cứ dùng thoải mái." Truy๖enDKM.com
Sao lại gọi cô là tiểu thư?
Trần Ân Tứ lầm bầm trong bụng, cười cảm ơn Tần Kiết rồi quay người đi khỏi.
Nhưng đi chưa được mấy bước, Tần Kiết đã gọi cô lại, "Này nhóc."

Trần Ân Tứ ngoái đầu.
Tần Kiết: "Còn muốn thuê gì nữa không? Thuê luôn một lượt đi."
Trần Ân Tứ ngắc ngứ mãi mới nặn ra được câu "Không, không có gì" rồi chẳng đợi Tần Kiết nói thêm, đi thẳng vào phòng mình.
Lần này cô ngoan ngoãn, không quấy rầy cánh cửa phòng bên nữa.

Cô nằm bò ra giường, lát sau mới thở hắt ra, thở hắt ra xong, chẳng hiểu sao tâm trạng lại tụt dốc không phanh.
Trần Ân Tứ buồn bã vùi mặt vào chăn, thẫn thờ chẳng biết bao lâu, đột nhiên thấy di động rung lên.
Cô rút ra xem, là cuộc gọi thoại từ Tần Kiết.
Gã phòng bên ấn nhầm à?
Trần Ân Tứ sững ra nhìn màn hình giây lát, thấy Tần Kiết không dập máy, bèn ấn nút nhận cuộc gọi.
Di động của Tần Kiết đặt trên giá đỡ, anh ngồi trước máy tính gõ code, cô gái xinh đẹp nọ ngồi trên ghế trước giường, trước một đống tài liệu, đang cắm cúi viết gì đó.
Cùng lúc ấy di động của Trần Ân Tứ nhận được một tin nhắn, một thông báo hiện lên trên video thoại.
Là tin nhắn Tần Kiết gửi tới: "Theo dõi hộ em đấy."


Bình luận

Truyện đang đọc