GIƯỜNG ANH CHIA EM MỘT NỬA


Chương 175 VÌ ANH THÍCH NGHE MẮNG
"Khà khà, mới đó mà đã khoe tình yêu rồi? Em đã nghe câu này chưa, thích khoe tình yêu sẽ bị chết yểu, bớt bớt đi!" Lát sau, Giáo sư Lâm lại nói: "Dỗ bạn gái xong chưa? Cô ấy đang ở cạnh em à? Có cần thầy giải thích giúp không?"
Tần Kiết từ chối: "Không dám làm phiền thầy đâu ạ, em sợ thầy nói xấu em thêm."
Giáo sư Lâm nổi giận: "Đồ hư hỏng, nói xấu em à? Thầy cần nói xấu em sao? Em tệ cỡ nào ai cũng biết.

Sau này có vấn đề gì, em tới tìm thầy, thầy không thèm hướng dẫn em nữa."
Trần Ân Tứ nhanh chóng bị thu hút bởi chuyện Giáo sư Lâm mắng Tần Kiết.

Giọng thầy hùng hồn khí thế, Trần Ân Tứ nghe say sưa, dần dà cô quên mất cảm giác hoảng hốt lúc Tần Kiết ghé vào tai bảo "Ngoan" kia.
Giáo sư Lâm tức tối mắng Tần Kiết hồi lâu qua điện thoại, sau đó bảo "dỗ bạn gái em đi" rồi cúp máy.

Tần Kiết bình thản đặt đi động xuống, dáng vẻ ấy hệt như người bị mắng không phải là anh vậy.
Anh vừa giơ tay định kéo tai nghe ra, màn hình lại sáng lên, Giáo sư Lâm vừa cúp máy lại gọi đến.
Tần Kiết ấn nghe, chưa kịp bật thốt chữ nào thì Giáo sư Lâm đã nói ngay: "Bữa nào đưa bạn gái em đến đây thầy xem thử." Rồi lại dứt khoát cúp máy ngay.
Trần Ân Tứ nghe thấy âm bận "tút tút tút" trong tai nghe, không kiềm được mà cười khúc khích: "Cho anh nói dối không biết ngượng này, giờ xem anh lấp liế.m thế nào.


Để tôi xem ít nữa anh lấy đâu ra bạn gái đưa đến gặp thầy anh."
Tần Kiết gật đầu ra vẻ phối hợp, "Đúng thế, khó xử ghê."
Thấy Tần Kiết khó xử, Trần Ân Tứ vui sướng quá đỗi, "Đáng đời anh, ai bảo không được sự đồng ý của tôi đã nói tôi là bạn gái anh, bây giờ bị phản tác dụng rồi."
"Đúng thế, bị phản tác dụng rồi..." Tần Kiết nhìn về phía Trần Ân Tứ, "Hay là...!em tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, giúp tôi thì giúp đến cùng đi?"
Trần Ân Tứ: "Dẹp, nếu anh muốn xuống suối vàng, trái lại tôi có thể tiễn anh một đoạn."
Tần Kiết cười khẽ: "Ác với tôi thế à? Cũng phải, em xem tay tôi sưng hết rồi này..."
Tần Kiết đưa mu bàn tay đến trước mặt Trần Ân Tứ, làm cô nghẹn họng.

Khi nãy anh đã nói với Giáo sư Lâm một lần, giờ còn nhắc lại với cô thêm lần nữa, anh cố ý khiến cô áy náy phải không?
Trần Ân Tứ chỉ muốn đánh cho Tần Kiết thêm một vết nữa, nhưng nhìn thấy nơi sưng tấy nhất trên tay anh đã hiện lên màu tím, bèn do dự hỏi: "Đau lắm hả?"
"Vẫn còn chịu được." Tần Kiết rút tay lại, thoải mái đặt lên bàn, "Cảm ơn em quan tâm."
Cảm ơn quan tâm?
Trần Ân Tứ cứng đờ người, "Anh hiểu lầm rồi, ý tôi là dây xích đánh vào tay đau không."
Tần Kiết "à" một tiếng: "Thì tôi trả lời thay dây xích túi em thôi mà."
Trần Ân Tứ hạn hán lời.

Coi như cô đã hiểu rồi, nếu nói đến không cần mặt mũi, ai có thể hơn tên chó chết này.

Coi như cô đã hiểu...
"Giờ tôi mới hiểu, tại sao mỗi khi rảnh rỗi, cô anh hay thầy anh đều thích mắng anh rồi."
"Đánh là thương, mắng là yêu à?"
"Anh thôi đi được rồi đấy, là vì anh thích nghe mắng thôi."
Ăn trưa xong, Tần Kiết tính tiền, ngước mắt hỏi dò: "Lát nữa muốn đi dạo không?"
Trần Ân Tứ đang lựa thanh long bỏ qua một bên, bâng quơ đáp: "Được."
Tần Kiết "ừ" một tiếng, nhận lấy hóa đơn phục vụ đưa đến, nhấc bút ký tên.

Đang ký dở, anh lại quay đầu nhìn cô nhóc gạt thanh long ra chất thành đống nhỏ.


Khi nãy cô trả lời quá tự nhiên, tự nhiên hệt như trước kia họ yêu nhau vậy.
Trần Ân Tứ rút tờ khăn giấy, lau tay và miệng, ngẩng đầu nhìn người đối diện.
Đọc truyện tại truyendkm.com
Không chờ ánh mắt cô soi vào người mình, Tần Kiết đã dời mắt đi, lưu loát ký nốt tên mình.
Ra khỏi nhà hàng, Trần Ân Tứ chỉ về phía phòng vệ sinh: "Tôi đi tô lại son."
Tần Kiết không nói lời nào, hất cằm ra hiệu cô đi đi.
Đẩy ra cửa lối thoát hiểm, đi men theo hành lang hai mươi mét, Trần Ân Tứ rẽ vào phòng vệ sinh.
Trong phòng vệ sinh có ba gương trang điểm, một cô gái tóc ngắn đứng trong cùng, đang cầm bông phấn dặm lại mặt.

Trần Ân Tứ không chú ý lắm đến người bên cạnh, chỉ biết có người nhưng không nhìn kỹ, lo đứng trước gương gần đó, lấy son ra tô môi.
Có lẽ do có người đi vào, người trong cùng quay đầu thoáng nhìn Trần Ân Tứ.

Nửa phút sau, đối phương lại quay đầu nhìn Trần Ân Tứ lần nữa.
Trần Ân Tứ không để tâm đến những phản ứng kia, tô son xong lại soi gương bặm môi, sửa lại tóc, vừa định quay người đi thì cô gái trong cùng cất tiếng gọi: "Trần Ân Tứ?"
Giọng nói kia vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Trần Ân Tứ đưa lưng về phía người kia khựng lại chốc lát, nhưng không hề ngoảnh đầu mà tiếp tục đi ra cửa.
"Trần Ân Tứ!" Đối phương lại gọi lần nữa, sau đó chạy đến trước mặt, cản đường cô, "Thật sự là chị."
Trần Ân Tứ không nói lời nào, lẳng lặng nhìn Trần Vinh đã gần sáu năm chưa gặp.

Trần Vinh đẻ sau cô hai tháng, nói cách khác, lúc mẹ cô mang thai cô, thì Trần Thanh Vân và Lâm Uyển Nhĩ đã dan díu với nhau rồi.
Nhận xét một cách khách quan, Trần Thanh Vân trẻ tuổi, tướng tá cũng đẹp trai.

Tiếc rằng, Trần Ân Tứ được di truyền ưu điểm của Trần Thanh Vân, còn Trần Vinh thì đa số đều thừa hưởng gen di truyền từ mẹ cô ta.
Có một người cha như Trần Thanh Vân, đương nhiên dáng vẻ Trần Vinh không coi là xấu, nhưng so với Trần Ân Tứ thì chênh lệch quá nhiều.
Đã qua sáu năm, dáng vẻ Trần Vinh không thay đổi nhiều, chỉ là khí chất trên người đã sắc sảo hơn nhiều, ắt hẳn sau khi tốt nghiệp đại học rồi đến công ty Trần Thanh Vân phụ việc, cô ta đã tôi luyện được sự chín chắn hiện giờ.

Phải thừa nhận, khí chất này rất hợp với Trần Vinh, tăng thêm chút giá trị cho nhan sắc của cô ta.
Trần Vinh thấy Trần Ân Tứ vẫn im lặng, bèn cất lời: "Không ngờ lại gặp chị ở đây."
Trần Ân Tứ không chờ Trần Vinh nói tiếp đã ngắt ngang lời cô ta: "Nếu cô chạy theo để tán gẫu với tôi thì không cần thiết đâu."
"Trần Ân Tứ, đã nhiều năm trôi qua mà sao chị vẫn dữ dằn với..." Trần Vinh còn chưa dứt lời thì di động trong tay đã đổ chuông.
Cô ta nhìn tên người gọi đến, đuôi mắt Trần Ân Tứ cũng lướt sang màn hình cô ta, là Trần Thanh Vân gọi.

Chắc là ông ta thúc giục Trần Vinh sao đi vệ sinh lâu thế chưa về, Trần Vinh nghe xong chỉ trả lời năm chữ: "Con về ngay đây ạ..." Thế nhưng cô ta không cúp điện thoại mà ngập ngừng rồi nói: "Bố, con gặp Trần Ân Tứ."


Bình luận

Truyện đang đọc