GỢN GIÓ ĐÊM

Chiếc Mercedes Benz đang chạy trên đường cao tốc vẩy đầy muối thô và đá cuội ở thị trấn Yellowknife, ba người trong xe không ai nói câu nào.

Tạ Điệt buồn ngủ đến mức không muốn nói chuyện, cô dựa vào vai người kế bên, tinh thần không tốt lắm khiến cả khuôn mặt như ngây dại.

Giang Trạch Dư vẫn đang đắm chìm trong tiếng gọi “A Dư” kia, mãi vẫn không dứt ra được.

Biệt danh “A Dư” thật ra có nguồn gốc của nó.

Khi mới quen nhau, Tạ Điệt luôn gọi cả họ lẫn tên của anh.

“Giang Trạch Dư, ngày mai đến đón em đi học, đừng đến muộn. “

“Giang Trạch Dư, cái túi nặng quá, anh xách giúp em”.

“Giang Trạch Dư…”

Lúc đó Kỷ Du Chi và Trang Thục lúc nào cũng bất bình về chuyện này, Tạ Điệt này ngay cả khi đang có quan hệ yêu đương vẫn còn 10 phần tính khí đại tiểu thư, nhìn bộ dạng kiêu căng sai bảo của cô, ai không biết còn tưởng rằng người bị kêu là giúp việc nhà cô.

Nhưng mà sự tình có chuyển biến vào học kì 2 của năm hai.

Trong khuôn viên trường Đại học S vào tháng 5, những nhành cây đầy khóm hải đường co cụm lại với những cành uốn cong, gió xuân mang theo thủy triều sau cơn mưa, vài bông hoa ngọc lan rơi xuống đất trong một cơn lốc.

Giang Trạch Dư đang học lớp điều khiển của giáo sư Lưu, vừa ra khỏi khu dạy học anh liền bị một đàn em năm nhất chắn trên bậc thang.

Cô nữ sinh đỏ mặt dúi vào tay anh một phong thư màu hồng nhạt, cô còn không dám ngẩng đầu nhìn anh đã vội vàng bỏ đi.

Giang Trạch Dư bóp chặt lá thư, nhíu nhíu mày, vừa định mau chóng huỷ thi diệt tích thì đã muộn —

Khi đó, cô gái chưa đầy hai mươi tuổi có mái tóc đen dài ngang vai, trang điểm tinh tế, bên dưới chiếc áo khoác dệt kim Chanel là chiếc váy dài xếp ly Loewe ngọt ngào và cổ tích, trên chân cô là đôi Converse 1970 mà cô thích mang khi còn là sinh viên.

So với những nữ sinh trẻ trung mới bước chân vào đại học còn đang mò mẫm cách ăn mặc thì cô nàng này quả là xinh xắn và sang chảnh.

Cô đứng ở đầu cầu thang chờ anh tan lớp, từ đầu đến cuối đã chứng kiến màn tỏ tình hoành tráng này. Cô kiên nhẫn đợi cho đến khi cô gái tỏ tình đi xa trước khi bước đôi chân dài của mình qua, cô đoạt lấy lá thư với vẻ mặt vô cảm, vừa đi vừa xé mở phong thư.

“Thân gửi học trưởng A Giang……”

Cô nhìn thấy mấy chữ này thì không thèm đọc nữa, cau mày gấp lại bức thư màu hồng có hoạ tiết hoa anh đào bỏ lại vào phong bì, nhét vào tay anh thật mạnh, nhoẻn miệng cười nói: “Yo, học trưởng A Giang? Em nghe Kỷ Du Chi nói tuần trước có ai bên khoa báo chí đã viết một bức thư tình cho anh thông qua cậu ta, trong thư cô ấy gọi anh là gì ấy nhỉ? Hình như cái gì mà anh Tiểu Trạch? Chậc chậc, nickname cũng rất nhiều ha.”

Giang Trạch Dư nghe giọng điệu quái dị của cô, lại nhìn thấy gương mặt đầy ý cười, liền biết hoa hồng nhỏ có gai này đang khó chịu.

Anh hiểu rõ tính khí của cô gái này, lúc không kiên nhẫn thì cau mày, tâm trạng xấu thì khuôn mặt vô cảm, chỉ duy nhất mỉm cười khi tức giận.

Càng nổi giận, nụ cười càng ngọt ngào.

Vì thế anh vội vàng bước tới nắm tay cô, 5 năm trước còn nhút nhát lạnh lùng, không hùng hồn như bây giờ, do dự hồi lâu, anh nói: “Về sau mỗi lần ra ngoài anh đều sẽ mang khẩu trang, Điệt Điệt, em đừng giận được không?”

Trong làn gió xuân nhẹ nhàng, Tạ Điệt lấy xuống một đoá hoa mộc lan rơi trên vai, nghe vậy thì nghiêng người liếc anh một cái: “Nể tình anh có thái độ tốt. Giang Trạch Dư, em nói cho anh biết, đừng để em biết được anh ở bên ngoài phong lưu, nếu không……em mà giận lên thì em còn sợ hãi chính mình đó”.

Giang Trạch Dư vội vàng ôm lấy vai cô, liên tục nói đồng ý.

Chuyện này tưởng như đã kết thúc, nhưng thực ra Tạ Điệt vẫn cảm thấy khúc mắc, nghĩ đến mấy cái nickname lung tung này liền tức giận.

Cô nhớ đến học muội có diện mạo ngọt ngào và nhút nhát vừa rồi.

Có phải nam sinh nào cũng thích nghe con gái gọi họ một cách nhẹ nhàng không, tốt nhất vẫn là nickname, mà không phải là kêu cả tên lẫn họ.

Shhhh, thật phiền toái.

Mặc dù có hơi chút ghét bỏ, nhưng tối hôm đó, khi Giang Trạch Dư tiễn Tạ Điệt đến dưới chung cư, cô đột nhiên quay lại và lấy ra một nhánh cây hải đường có lá màu hồng nhạt từ trong cặp của mình và đưa cho anh.

Cô duỗi cả hai tay ra, chạm vào vai anh và nhón chân, hôn lên môi anh.

Chiếc váy xếp ly cao lên vài phân với động tác giơ tay, để lộ bắp chân trắng nõn thon thả.

Sau đó, cô ghé vào tai anh, giảo hoạt và bá đạo: “A Dư của chúng ta thật sự rất nổi tiếng, hoa hải đường này tặng anh, coi như là bồi thường cho những lá thư tình bị em ném đi, không được nói không cần”.

Cô gái nói xong, tự cảm thấy buồn nôn mà xoay người đi lên lầu, không thèm nói lời chào.

Đêm tháng năm không có gió, ánh đèn Bắc Kinh nhộn nhịp, bóng trăng bị cành cây cao cắt thành từng mảnh.

Thiếu niên anh tuấn hai tai đỏ ửng, cầm trên tay nhành cây hải đường kiều diễm, đứng dưới lầu trầm mặc hồi lâu.

———

Ký ức xa xăm bị tiếng chuông điện thoại điên cuồng đánh gãy, Giang Trạch Dư cầm điện thoại lên liền thấy 3 tin nhắn Wechat của Kỷ Du Chi.

Lúc này ở Trung Quốc đã là buổi trưa, Kỷ thiếu gia đã hai ngày không được nằm trên giường của vợ, lại bị áp lực chuyện công ty dồn dập đến không có thời gian ăn trưa, liền điên cuồng khó chịu.

[Đến Yellowknife chưa? Thế nào, thời tiết dưới -30 độ cảm giác dễ chịu không?]

[Tạ Điệt đang ở cạnh cậu? Tôi đoán cô ta không làm rõ mối quan hệ của 2 người phải không?]

[Tôi nói này người anh em, người Canada không thiếu lốp xe, cậu phải tranh thủ chuẩn bị đi. Đã cống hiến tinh thần còn đi chung ra nước ngoài, thật là lợi hại mà]

Giang Trạch Dư: “……”

Anh quay sang nhìn đỉnh đầu của cô gái, tâm phiền ý loạn mà suy nghĩ sâu xa.

Từ lúc gặp lại đến nay, cô ôm anh, thân mật với anh, hiện tại còn dựa vào vai anh ngủ.

Nhưng đúng là cô không làm rõ quan hệ giữa 2 người.

Cô đã kích động cảm xúc của anh, nhưng lại không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào, cả sự ra đi 5 năm trước cũng như sự gần gũi đột ngột vào lúc này.

Anh thực sự không thể hiểu được tại sao anh từ người có tư cách nhận hoa hải đường từ cô vào lúc đó, lại hỗn loạn trở thành như ngày hôm nay.

———

Tháng 11 đúng là mùa xem cực quang tốt nhất, vì vậy mà mỗi năm Yellowknife đều rất náo nhiệt vào thời điểm này, Mặc dù nhiều du khách từ khắp nơi trên thế giới chọn sống trong lều hoặc nhà gỗ nhỏ gần hồ Great Slave, nhưng các khách sạn trong thị trấn vẫn hết phòng.

Khách sạn Castle hiện là một trong số ít các khách sạn 4 sao còn có thể đặt phòng.

Tài xế đưa hai người đến khách sạn, từ trong cốp xe lấy ra một vali quần áo và một số đồ dùng cần thiết hàng ngày đã được chuẩn bị cho Giang Trạch Dư, ngay sau đó gãi gãi đầu có chút xấu hổ: “Giang tổng, do bàn giao gấp quá, phòng ở khách sạn này thật sự rất khó đặt. Cũng may còn một phòng trống, bên trong có 2 phòng riêng biệt, anh với cô Tạ nếu không ngại hay là —“

Anh ta lấy ra một lá thư xác nhận đặt phòng đã in sẵn: “Chỉ cần lấy cái này và giấy chứng nhận là có thể làm thủ tục check in tại quầy lễ tân.”

Nghe vậy, Giang Trạch Dư nhìn Tạ Điệt, người nãy giờ vẫn ngáp liên tục.

Tạ Điệt gật gật đầu, tỏ ý không có vấn đề gì, liền cầm lấy giấy xác nhận đặt phòng đi thẳng đến cửa khách sạn.

Lúc này cô thực sự rất buồn ngủ, trong hàng chục tiếng đồng hồ từ Bắc Kinh đến Yellowknife, cô hầu như không hề chợp mắt.

Khi mới sang Mỹ 5 năm trước, cô thường xuyên bị mất ngủ. Lúc đó để có thể ngủ được, cô đã ăn rất nhiều melatonin mỗi ngày. Sau khi ăn xong lại bị tê tay, dẫn đến suy nhược thần kinh nặng và tâm lý lo lắng tột độ về giấc ngủ, dù xung quanh chỉ có chút ồn ào hoặc một chút bất an, cô cũng không tài nào ngủ được.

Vì vậy hiện tại cô không quan tâm phòng như thế nào, chỉ cần có không gian yên tĩnh và một chiếc giường êm ái là cô hài lòng rồi.

Thiết kế bên trong khách sạn Castle không phải là kiểu cổ điển mang nét hoài cổ của lâu đài thời xưa mà là sự huy hoàng tráng lệ, hiện đại.

Lễ tân khách sạn là một cô gái da trắng tóc vàng, có lẽ thuộc dòng dõi Bắc Âu nào đó, đôi mắt màu xanh nhạt, sống mũi cao, làn da trắng mịn màng.

Cô gái mặc bộ đồng phục màu đen, cột tóc đuôi ngựa, nở nụ cười ngọt ngào, nhìn thấy người đàn ông Châu Á đẹp trai đẩy của bước vào, cô không chút ngại ngùng nháy mắt với anh, đồng thời vuốt vuốt mái tóc ánh vàng gợn sóng.

Ẩn dưới bộ đồng phục màu đen, hướng lên trên ít nhất cũng phải cỡ C chọc mù mắt người.

Tạ Điệt mở mắt ra, tầm mắt từ dáng vẻ kiêu hãnh của cô gái từ từ di chuyển lên khuôn mặt không góc chết của cô ta, đôi chân mày dài của cô lập tức nhăn lại.

Cô lấy giấy tờ tùy thân của hai người từ trong túi xách ra, đập chúng xuống bàn một cái “bốp”, với vẻ mặt nóng nảy và khó chịu.

Mỗi lúc Tạ đại tiểu thư lạnh lùng, không ai có thể miễn nhiễm với khí chất mê người của cô, cô gái ngồi ở quầy lễ tân thừa nhận mình thật mất mặt, nhún vai, cầm lấy chứng chỉ và thư xác nhận giúp họ nhanh chóng nhận phòng.

Tạ Điệt nhận lấy thẻ phòng, hất cằm xoay người bước trên đôi giày bệt với phong thái như đang mang giày cao gót.

Bước đến cửa thang máy đã lâu mà vẫn chưa thấy người đâu.

Cô quay đầu lại, phát hiện Giang Trạch Dư đang hăng hái trò chuyện với tóc vàng gợn sóng ở quầy lễ tân, còn nói rất vui vẻ. Cô ở xa nên không thể nghe thấy họ đang nói gì, nhưng cuộc trò chuyện rõ ràng là rất ăn ý giữa hai bên.

— Trò chuyện mấy câu mà tóc vàng gợn sóng lanh mồm lanh miệng cười muốn đến mang tai, vừa vuốt tóc vừa chớp mắt.

Tạ Điệt mặt lạnh tanh quay đầu đi, bấm nút thang máy bảy tám lần, vẻ cáu kỉnh khiến anh da đen đeo tai nghe kế bên phải ghé mắt nhìn cô.

Thang máy chậm chạp vẫn chưa đến đã cho người nào đó đang trêu ghẹo con gái nhà khác đủ cơ hội để anh ta không đến nỗi bị bỏ rơi trong sảnh khách sạn mà không biết phải lên tầng nào.

Trong thang máy, Tạ Điệt liếc mắt nhìn anh trai da đen đang đeo tai nghe trước mặt, sau đó cười rạng rỡ nhìn người đang kéo vali bên cạnh: “Nói chuyện vui chứ?”

Trên đầu Giang Trạch Dư hiện lên một dấu chấm hỏi.

Tạ Điệt trợn tròn mắt: “……tới rồi, mau đi ra đi đừng có chắn đường em”.

“……….”

Căn phòng này là phòng tổng thống duy nhất trong khách sạn, có hai phòng, còn có bếp và phòng khách rất lớn. Tủ lạnh, lò nướng, máy rửa bát,…..tất cả đều mới tinh, cơ sở vật chất tốt đến hoành tráng, nhưng đối với những người từ nhỏ chưa bao giờ ở khách sạn dưới 4 sao như Tạ Điệt, chẳng qua cũng không có gì bất ngờ.

Bên ngoài cửa sổ sát đất là hồ Great Slave, ẩn mình trong bóng tối trầm mặc.

Tạ Điệt vẫn còn tức giận vì tóc gợn sóng cúp C vừa rồi nhưng lại không biểu hiện ra bên ngoài, cô chỉ xem người nào đó đang ở trong phòng như không khí.

Cô cởi áo khoác lông ngỗng nặng trĩu ra treo sau cánh cửa rồi đi thẳng vào phòng tắm.

Là một blogger cô rất lo lắng về da mặt của mình, điều đầu tiên sau khi bay đường dài là phải rửa mặt thật cẩn thận – trở về nhà và lăn ra ngủ không phù hợp với việc trau dồi bản thân của các blogger thời trang tinh tế.

Đồ vệ sinh cá nhân và các sản phẩm chăm sóc da được đặt trên bồn rửa mặt khổng lồ của phòng tắm khách sạn đều đến từ một thương hiệu mỹ phẩm cao cấp của Ý, bao bì dùng một lần rất hợp vệ sinh và an toàn.

Tạ Điệt nhìn khuôn mặt ửng hồng vì gió lạnh trong gương, cau mày, lấy một chiếc mặt nạ dưỡng ẩm trong túi mỹ phẩm dưỡng da.

Vĩ độ của Yellowknife quá cao, thời tiết vốn dĩ khô hanh, hơn nữa, cô đã không nghỉ ngơi trong hai ngày, da thực sự rất khô. Ngay sau khi đắp chiếc mặt nạ mát lạnh, cảm giác ngứa ran trên má khiến cô nhe răng trợn mắt đến suýt chút nữa không thể đắp được.

Đèn chùm trong phòng có màu vàng ấm áp, Tạ Điệt bước ra khỏi phòng tắm, mặt không biểu tình lấy quần áo từ trong vali, hoàn toàn không để ý đến người ngồi trên sô pha, định đi tắm rồi ngủ.

Chuông cửa đột ngột vang lên.

Người trên sô pha bất động thanh sắc, nhắm mắt lại không biết đang suy nghĩ gì. Tạ Điệt phải chạy ra mở cửa với chiếc mặt nạ trên mặt.

Người phục vụ đứng ở cửa, tay đang đẩy một chiếc xe ăn với mì ống sốt trắng hấp dẫn và một bát súp thịt bằm rắc ngò tây xắt nhỏ. Vào đêm Bắc Cực kéo dài như thế này, mùi thơm thật là động lòng người.

Người phục vụ có nụ cười tiêu chuẩn và nói tiếng Anh trôi chảy: “Nhà bếp đã đóng cửa, nhưng quý ông đây đã trả tiền tips 300% để bạn gái ngài ấy đi ngủ mà không bị đói bụng, vì vậy chúng tôi xin phá lệ một lần, mời từ từ thưởng thức”.

Tạ Điệt nhận lấy bữa ăn, quay người lại nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha.

TV có màn hình LCD lớn đang được bật, anh có vẻ hơi mệt, nhắm mắt lắng nghe nụ cười châm chọc mang theo hương vị hamburger trong chương trình nói chuyện châm biếm các vấn đề thời sự của địa phương Canada, một tay nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương. Người dẫn chương trình trên TV nói về điều mà anh ấy cho là buồn cười và vỗ bàn cười to, nhưng người đàn ông này lại vô cảm.

Dáng vẻ trông thật nhàm chán và cô độc.

Hóa ra anh để ý đồ ăn trên máy bay không hợp khẩu vị của cô, cả ngày hôm nay cô hầu như không ăn một miếng cơm nào.

Hóa ra lúc nãy ở quầy lễ tân là nói chuyện này còn đưa 300% tiền tips. Chẳng trách khóe miệng của tóc gợn sóng cười đến toe toét.

Tạ Điệt thở dài trong lòng.

Cô bước đến lấy máy tính từ trong vali ra, cắm vào ổ điện và đẩy nó lên bàn cà phê trước ghế sofa, đưa tay chạm vào khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông.

Anh cảm nhận được nhiệt độ đầu ngón tay của cô, mở mắt ra nhìn cô, đột nhiên đưa tay lên, áp vào mu bàn tay cô, trong mắt đầy sương mù.

Tạ Điệt nhìn không ra tâm sự của anh.

“A Dư, anh có phải là quá nhàm chán rồi không? Anh có thể sử dụng máy tính của em để kiểm tra email gì đó, mật khẩu là sinh nhật em. Nhưng mà — Tạ Điệt vừa nói xong thì rút bàn tay lại, đi về hướng phòng tắm. “Đôi mắt quan trọng, chỉ có thể xem máy tính đến lúc em tắm xong. Đợi một lát em ra rồi chúng ta cùng nhau ăn cơm”.

Vừa nói, cô vừa bước vào phòng tắm, vặn vòi trên bồn tắm và thử nhiệt độ nước, tiếng nước chảy khắp phòng, một làn sương dày đặc bao phủ khắp nhà tắm.

Tạ Điệt đột nhiên nghe thấy Giang Trạch Dư ở phòng khách bên ngoài hình như hỏi cái gì, thanh âm không lớn, gần như bị tiếng nước che khuất.

Cô do dự một hồi, tắt vòi nước, thò đầu ra hỏi: “… Anh nói chuyện với em?”

Người đàn ông ngồi trên sô pha với vẻ mặt phức tạp và có chút bực bội: “… không có gì, bồn tắm trơn, chú ý an toàn.”

Vừa nãy trong xe cô đã nói hãy cho cô thêm thời gian.

Vậy thì anh phải bình tĩnh, tin tưởng cô, không thể lúc nào cũng suy nghĩ miên man.

Giang Trạch Dư tâm phiền ý loạn, cầm lấy máy tính của Tạ Điệt và nhập ngày sinh của cô để mở máy.

Anh đăng nhập vào hộp thư và tuỳ ý xem các email mà anh đã dồn trong nhiều ngày, mọi vấn đề liên quan đến công việc đều được chuyển tiếp cho Kỷ Du Chi, email liên quan đến sinh hoạt hằng ngày thì được anh trả lời lại, nhưng cũng có vài email bị đánh dấu spam nghiêm trọng.

Mặc dù bị phân tâm bởi những điều tẻ nhạt cần phải xử lý này, tâm tình anh vẫn không thể bình tĩnh.

Anh thực sự không có cách nào hiểu được tâm tư của cô, trước đây không thể, và bây giờ lại như nghìn lẻ một đêm.

**Nghìn lẻ một đêm: hay còn gọi là đêm Ả Rập, ý nói là điều hoang tưởng, kì quái.

Trong 5 năm qua, sống ở nước ngoài cô đã trưởng thành rất nhiều, trải qua rất nhiều mối tình, có lẽ quan niệm về tình yêu đã khác trước.

Anh nên phán đoán thế nào đây, cô có thật sự muốn quay lại hay không?

Hoặc có thể, dù có quay lại thì một ngày nào đó cô cũng sẽ đột ngột ra đi?

Anh có thể chịu đựng được bao nhiêu lần 5 năm nữa?

Khi Giang Trạch Dư thoát khỏi giao diện email, dự định tắt máy tính, anh chợt nhìn thấy trên màn hình có một thư mục tên “Fifty facts about me”.

Anh nhớ lần trước anh còn chưa xem xong đã phẫn nộ làm vỡ cả cặp kính, vì thế anh như bị ma xui quỷ khiến mà nhấp vào.

Có hai phiên bản khác nhau trong thư mục. Một phiên bản chỉ có mười lăm phút, và phiên bản còn lại dường như chưa được chỉnh sửa, dài một giờ và ngày quay còn rất sớm.

Anh nhấp vào phiên bản được quay sớm hơn và phát hiện ra video này không phải là Video anh đã xem trước đó trên Internet, thậm chí quần áo Tạ Điệt đang mặc cũng không giống nhau – Trong ánh sáng ấm áp, bối cảnh video là khung cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn của phòng khách, khuôn mặt ngà say của cô gái ở rất gần camera, ngay cả hàng lông mày mượt mà và nét ửng đỏ trên gương mặt đều thấy rõ ràng.

Cô ngồi xếp bằng trên ghế xoay, trên tay cầm điện thoại, lướt nhanh qua các câu hỏi khác nhau mà cư dân mạng để lại, sau khi chuyển sang một vấn đề nào đó, ngón tay cô đột nhiên dừng lại.

Vẻ mặt mơ mơ màng màng của cô gái sau khi say rất đáng yêu, trẻ ra mấy tuổi so với vẻ mặt lạnh lùng thường ngày.

Cô bắt đầu lẩm bẩm tự hỏi tự trả lời —

“Muốn biết mối quan hệ tình cảm đã qua của chị gái nhỏ Sunny”.

“Chị gái nhỏ cái rắm, tôi……nấc, tôi năm nay vừa mới 18 tuổi, là em gái nhỏ biết không?”

“Tình cảm đã qua àh……”, Cô rũ mái tóc dài, nheo mắt thở ra hơi rượu nhàn nhạt vào máy ảnh, lại mỉm cười rồi đưa lên 4 ngón tay, mở ra, vẻ mặt rất kiêu ngạo và tự mãn, “Tôi sẽ nói về 4 người bạn trai”.

………. Quả nhiên

Giang Trạch Dư nhìn chằm chằm màn hình, siết chặt ngón tay vào lòng bàn tay, trái tim như nhảy ra khỏi cổ họng.

Trong lòng chua xót cứ như không cẩn thận bỏ nhầm chủng vi khuẩn gây thành dấm rượu.

Anh đã cực lực khắc chế để không đập vỡ món đồ nào nữa.

Video tiếp tục phát, cô gái trẻ sau khi nói ra câu này thì im lặng thật lâu.

Thật lâu sau, cô cúi đầu, vẻ mặt có chút đau buồn.

Cô nghiêm túc đếm số trên đầu ngón tay của mình.

“Để tôi giới thiệu với các bạn 4 người bạn trai cũ của tôi. Họ là … A Dư 21 tuổi, A Dư 22 tuổi, A Dư 23 tuổi, còn có …. Ah, 24 tuổi, còn có A Dư 24 tuổi”.

Tác giả có điều muốn nói: còn chần chừ gì nữa, xin khen ngợi vì sự nghiệp viết văn ngọt, phấn đấu cả đời làm tác giả viết văn ngọt!

Bình luận

Truyện đang đọc