GỢN GIÓ ĐÊM

“Alo, A Dư, Chu Tử Tuấn hắn ra tù…….”

Tạ Điệt vừa nói xong câu đó, điện thoại vốn dĩ đã cạn pin liền tắt máy. Cô không rõ Giang Trạch Dư có nghe thấy những gì mình nói hay không, nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô nhận ra phản ứng của mình quả thực là quá kích động.

Đúng là tên Chu Tử Tuấn này làm cô tràn ngập bóng ma tâm lý và sợ hãi, nhưng nếu hắn được phóng thích để chữa bệnh, có lẽ hành sự cũng sẽ không quá mức kiêu ngạo.

Huống chi cô đã không còn là một cô gái lẻ loi đi trên băng mỏng 12 năm trước, bây giờ cô đã có anh.

Trái tim đang hốt hoảng dần dần hồi phục lại tần suất bình thường, cô tự thuyết phục chính mình hết lần này đến lần khác, sau đó dặm lại lớp trang điểm trước tấm kính trong nhà vệ sinh để che đi vầng mắt phím hồng cùng màu môi nhợt nhạt.

15 phút sau, Tạ Điệt cùng Hàn Tầm Chu tách ra, hôm nay cả hai người đều không lái xe, nhà lại ngược hướng nhau. Xe Hàn Tầm Chu gọi đã đến trước, Tạ Điệt lần lượt mang túi to túi nhỏ lên xe cho cô nàng, đang đứng đợi trước cửa quán cafe, một chiếc Bugatti màu đen đột nhiên dừng lại ở bên đường.

Là xe của Giang Trạch Dư.

Xe vừa mới dừng lại, cửa xe ở ghế điều khiển liền được đẩy ra, nhưng động tác của người đàn ông ăn mặc bảnh bao lại dồn dập và lỗ mãng, thậm chí đôi giày da cao cấp hiệu Berluti còn vấp phải đá vụn bên đường khi bước ra khỏi xe.

Nhưng anh lại không để ý chút nào mà sải bước đến bên người cô, duỗi tay ôm bả vai cô thật chặt, rồi đem người ấn vào trong lòng.

Là ấn, không phải ôm.

Sức lực của anh thật sự quá lớn, thế cho nên cả khuôn mặt của Tạ Điệt đều bị ấn chặt trong lòng ngực anh, thiếu chút nữa là không thở nổi.

Tuy bây giờ thành phố Bắc Kinh khá vắng vẻ, nhưng khu vực này thuộc trung tâm thương mại sầm uất, nên vẫn còn lác đác vài người qua lại đang sôi nổi nhìn qua nam thanh nữ tú đứng ôm nhau bên cạnh chiếc siêu xe.

Tạ Điệt có chút khó hiểu: “A Dư, sao anh biết em ở đây?”

Tuy rằng anh có nói chuyện điện thoại với cô nhưng cô vẫn chưa nói cho anh biết cô đang ở đâu mà.

Giọng nói người đàn ông đang ôm cô hơi nặng nề: “Anh dò định vị của em, Điệt Điệt…..”

Dường như anh có rất nhiều điều muốn nói nhưng không thể nói hết được, cuối cùng anh chỉ lúng túng nói: “Anh vượt đèn đỏ, bị ăn một vé phạt”.

Gần đến Tết âm lịch, nhiệt độ ở Bắc Kinh xuống tới -15 độ, Tạ Điệt mặc áo len và áo khoác thật dày, quấn một cục như con gấu từ trong ra ngoài.

Bị anh ôm như vậy thật ra cũng không dễ chịu, chỉ có duy nhất cảm giác không thể thở nổi. Hơn nữa có lẽ vừa rồi anh lái xe quá nhanh nên máy sưởi ở bên trong vẫn chưa có tác dụng – cái ôm của anh không có chút độ ấm nào, cổ áo khoác đang cọ xát vào má cô thậm chí còn lạnh lẽo như lớp tuyết bên đường.

Nhưng trái tim vừa rồi còn đang hoảng loạn của Tạ Điệt đột nhiên bình yên lại, tất cả ký ức sợ hãi cùng đau đớn giống như gặp được một làn nước nóng, nhanh chóng hoà tan.

Cô nâng tay ôm thắt lưng người đàn ông, nghiêng mặt nhìn thành phố quen thuộc trước mắt.

Nhiều nhà máy và toà nhà bỏ hoang của thế kỷ trước đã bị dỡ bỏ, trong thành phố hiện giờ có rất nhiều cao ốc văn phòng mới xây cùng trung tâm thương mại phồn hoa. Nương theo ánh mắt, có một toà nhà trọc chời chưa xây dựng xong, một số công nhân đội nón bảo hộ đang làm việc tít trên tầng cao.

Trang phục và phong cách ăn mặc của người đi đường cũng đã có thay đổi, những mẫu quần áo kích thước lớn thịnh hành trong những năm đó có độ bão hoà cao, đã dần dần thiếu thị trường, thay vào đó là kiểu dáng đơn giản và thoải mái.

Tạ Điệt chợt bừng tỉnh, 5 năm nơm nớp lo sợ, bởi vì sợ hãi gông cùm trên lưng, cô dần dần khép mình trong vỏ ốc, thậm chí quên mất việc tiếp xúc và quan sát thế giới này.

Hoá ra những năm tháng đó, dù là nhà máy bỏ hoang tối tăm và tuyệt vọng 12 năm trước, hay đồn cảnh sát cuồng loạn cách đây 5 năm, đều đã cách cô rất xa.

Giờ phút này họ đã ở bên nhau.

Trái tim hoang vu rất nhiều năm, trong nháy mắt vạn vật bỗng sống lại, mùa đông chưa qua đi, cô đã ngửi được hương vị của cỏ xanh.

Sau khi trấn tĩnh và lấy lại lý trí, Tạ Điệt nhận thấy họ đứng ôm nhau như vậy thật sự không thoải mái, còn dẫn đến sự chú ý của người khác, cô nhẹ nhàng tránh né, cố gắng nhích đầu mình ra khỏi cổ áo khoác của anh.

Nhưng người đàn ông đang ôm cô có vẻ hơi cứng đầu hơn thường ngày, anh dùng một ít sức lực khoá chặt eo cô, mặc cho cô thoát ra thế nào đều không buông tay, sức mạnh của cánh tay xuyên qua lớp áo khoác khiến trong lòng cô run sợ.

Bất luật thế nào Giang Trạch Dư cũng không có khả năng sẽ lập tức buông tay cô, bởi vì chỉ có ôm cô vào lòng, cảm giác bồn chồn và hoảng sợ không thể diễn tả mới được phóng thích.

Dưới thời tiết mùa đông -15 độ mà lưng anh lại đổ mồ hôi, lúc này gió lạnh lại thổi qua khiến anh run cả người.

Có quỷ mới biết 10 phút vừa rồi anh vượt qua như thế nào, quả thực không thua gì cực hình nhân gian. Vừa nãy Tạ Điệt nói xong câu kia trong điện thoại thì không có âm thanh gì nữa, sau khi gọi lại thì có tiếng máy thông báo bên kia đã tắt máy. Trong đầu anh chỉ toàn ngập âm thanh run rẩy của cô, đầu óc không thể kiểm soát mà xuất hiện rất nhiều suy đoán kinh hoàng.

Trong khu vực trung tâm thành phố Bắc Kinh mà tốc độ xe vượt 120, còn vượt đèn đỏ, ăn hoá đơn phạt không nói, nếu không khéo bị chụp ảnh, chỉ sợ ngay cả bằng lái cũng giữ không nổi.

Nhưng giờ phút này anh lại có cảm giác sống sót may mắn sau tai nạn.



“Không phải….Điện thoại của em bị tắt nguồn chứ không phải bị người táy máy. Em không nhìn thấy hắn, chỉ là nghe Chu Chu nói hắn được phóng thích để chạy chữa, em sợ anh không biết, nên gọi điện thoại cho anh”.

Khi xe chạy đến đèn giao thông ở giao lộ kế tiếp, Tạ Điệt mới biết cuộc gọi trước của cô đã làm Gianh Trạch Dư hiểu lầm khủng khiếp như thế nào.

Cô nhìn khoé môi khẩn trương mím chặt từ lúc đầu đến giờ của người đàn ông, trong lòng có chút mềm mại, vì vậy cô nâng cằm, thản nhiên nói: “Vừa rồi giọng em hơi run, cũng là do tín hiệu không tốt. Thật ra chuyện lúc trước đều đã qua lâu như vậy, nói thật em không còn nhớ Chu Tử Tuấn trông như thế nào nữa”.

Nghe Tạ Điệt nhẹ giọng an ủi, Giang Trạch Dư nhớ tới cuộc gọi vừa rồi.

Bề ngoài Tạ Điệt luôn tỏ ra mạnh mẽ, ít khi lộ ra dáng vẻ yếu ớt hay sợ hãi, ngay cả khi hai người cùng nhau xem phim kinh dị, trong lòng cô rõ ràng rất sợ nhưng trên mặt vẫn giả vờ thờ ơ như không có việc gì. Nhưng trong cuộc gọi vừa rồi, giọng nói của cô run đến sắp phát khóc.

Cách một chiếc điện thoại, anh vẫn có thể cảm nhận sự sợ hãi của cô, đến nỗi rõ ràng anh đã an bài tốt tất cả mọi việc rồi, anh vẫn thót tim khi nhận được cuộc gọi từ cô. Giang Trạch Dư nhớ tới nhà máy bỏ hoang 12 năm trước, cô gái nở nụ cười kiên cường để lộ nửa phần sợ hãi, bàn tay vẫn luôn run rẩy khi anh nắm tay cô chạy trốn. Quần áo cô xốc xếch, gương mặt lấm lem cùng anh chạy như điên.

Anh tự cho rằng mình đã từng đưa cô trốn khỏi mảnh đất nguy hiểm, lại chưa từng nghĩ tới, ngày hôm nay sau 12 năm, sau khi nghe được tin tức của tên kia cô vẫn sợ hãi đến thất thố như vậy.

Năm ấy Điệt Điệt của anh chỉ mới 15 tuổi, đó là độ tuổi con gái bắt đầu khao khát mộng mơ về một tình yêu ngây ngô, anh không biết ngày đó khi trở về nhà cô sợ hãi đến mức mất ngủ cả đêm, cũng không biết mấy năm sau cô hay gặp ác mộng, mơ thấy bị siết cổ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng và bừng tỉnh trong cơn sợ hãi.

Giang Trạch Dư nắm chặt tay lái.

Mười tám năm sinh hoạt phố phường cùng 2 năm tai ương lao ngục đã dưỡng cho anh một tính khí bất cần. Trong tù có đủ loại người, lăn lê bò lết hai năm, Giang Trạch Dư đã rút ra được một bài học kinh nghiệm.

Đối phó với những cái ác trên thế giới này, tâm không thể tồn tại dù là nửa điểm lương thiện.

Anh tự biết mình không phải người tốt, anh cũng không nghĩ thành Phật. Anh có cô gái cần phải bảo vệ, anh phải cầm con dao đồ tể trong tay.



Bệnh viện tư nhân ở ngoại ô Bắc Kinh.

Phòng bệnh VIP, ánh sáng mặt trời bị bức rèm cản sáng dày đặc ngăn cách, đèn trong phòng được mở lên, ánh sáng nhàn nhạt.

Một thanh niên trong bộ quần áo bệnh nhân đang nằm trên giường. Làn da của người thanh niên này trắng một cách kỳ lạ, lông mày không rậm, mắt một mí, trên má cũng không có nhiều thịt, vì vậy mà gò má vốn dĩ quá cao lại càng trở nên gầy hóp.

Thanh niên nhìn mọi thứ trong phòng rồi đánh giá, chạm vào chiếc chăn lụa mềm mại mượt mà, sau đó nghiêng đầu ngửi các loại hoa quả trên bàn cạnh giường, vẻ mặt đơn thuần và tò mò, giống như một đứa trẻ chưa từng dấn thân vào thế giới này.

Nhưng rất mau hắn đã tỏ vẻ chán ghét, một lát sau đột nhiên nụ cười khẩy nơi khoé miệng cũng bị thu hồi. Khi hắn không cười, cặp mắt một mí rũ xuống nơi đuôi mắt, cùng với gò má cao và đôi môi mỏng, diện mạo không tính là khó coi nhưng lại hiện ra vài phần khắc nghiệt và u ám.

Sau một lúc lâu, nam thanh niên đột nhiên đứng lên, thô bạo rút kim tiêm từ mu bàn tay ra rồi hung hăng ném mạnh chai truyền dịch treo trên đầu giường xuống đất, dường như thấy còn chưa đủ, hắn quét hết tất cả thức ăn và trái cây trên bàn đầu giường xuống rồi giẫm nát chúng.

Cho đến khi một hộp dâu tây và cherry bị dẫm đến biến dạng, hắn mới thở hổn hển mà từ bỏ.

Vừa vặn lúc này Chu Dịch đẩy cửa bước vào.

Ông ta nhìn một mớ hỗn độn trên mặt đất, tâm tình có chút phức tạp. Chu Dịch chỉ có duy nhất một đứa con trai, ông ta vẫn luôn yêu thương đứa con này, mặc dù hắn thích gây chuyện, nhưng hắn giống lão ta từ trong xương cốt, thông minh, bình tĩnh và có mưu lược, một chiêu bỏ tù Giang Trạch Dư năm đó cũng rất kín đáo và liên kết chặt chẽ, ngay cả lão ta cũng nhìn không ra sơ hở gì.

Nếu không phải do Tạ gia ở sau lưng phá rối, chỉ cần thủ đoạn của hắn cũng đủ để đánh lừa đám cảnh sát.

Nhưng kể từ khi Chu Tử Tuấn vào tù, tính tình hắn ta càng thêm ngang ngược, lập dị, và hoàn toàn không hành động theo lẽ thường.

Chu Dịch chợt có chút hối hận khi nói cho hắn biết kẻ đứng sau chứng cứ nặc danh khiến hắn phải ngồi tù.

“Ba, ba đến rồi?”. Chu Tử Tuấn nằm trở lại trên giường, đối với hiện trường thảm hại này không hề có ý định giải thích, giữa lông mày nhảy lên lửa hận cùng một ít hưng phấn, “Không phải công tố viên hôm qua đến điều tra đã về rồi sao? Khi nào con có thể xuất viện?”

“Con muốn ra viện làm gì?”

Chu Tử Tuấn liếm liếm môi: “Đi……chào hỏi mấy người bạn cũ”.

Chu Dịch ngừng một chút, giọng điệu có chút nghiêm khắc: “Con đừng cho là ba không biết con muốn gì. Tử Tuấn, sao trí nhớ con ngắn như vậy, 5 năm trước từng ăn thua thiệt, bây giờ lại muốn ăn thêm lần nữa sao?”

Ông ta nhìn thân hình gầy ốm đi nhiều của tên thanh niên sau 5 năm lao ngục, sau đó nhẹ giọng nói: “Ba biết 5 năm nay con bị uỷ khuất, nhưng chuyện này con không cần quan tâm, ba đã có tính toán. Bây giờ tình hình căng thẳng, ba rất vất vả mới đem con ra được, con hãy ngoan ngoãn chờ đợi đừng gây chuyện, chờ khoảng thời gian này qua đi, ba sẽ sắp xếp cho con vào công ty thực tập. Tử Tuấn, ba già rồi, chú và anh họ của con mấy năm nay vẫn không an phận, nhưng ba muốn sau này giao lại Chu gia cho con, con tranh thủ thời gian này học thêm việc kinh doanh đi”.

Chu Dịch tận tình khuyên bảo và thuyết phục, nhưng thanh niên trên giường không nhấc nổi một phần hứng thú với mấy lời nói của ông ta.

Mặt mày hắn xụ xuống, thậm chí xưng hô cũng lười nói, không kiên nhẫn mà dùng tay gõ từng chút, từng chút một xuống mép giường: “Cho nên, khi nào con có thể xuất viện?”.

Tác giả có lời muốn nói: hôm nay đến hơi muộn ~~~

Bình luận

Truyện đang đọc