HẮC PHONG THÀNH CHIẾN KÝ

Edit: Fin

Beta: Dương & Tử Sa

Lục Thiên Hàn đối mặt với Thôi Nhạn Thừa tại quan ải hạp, ân oán xích mích của hai người này không thể kể xiết. Đối với bọn Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường thì đây chẳng qua cũng chỉ là mấy truyền thuyết, nhưng đối với hai người đang đứng đối diện lúc này mà rằng, thì chính là yêu hận tình thù của cả một đời.

Đứng trên lập trường của bọn Triển Chiêu, trước đây Yêu Trường Thiên cùng binh mã Bạch Quỷ Tộc đều đại biểu cho – Kẻ xấu.

Nhưng Thôi Nhạn Thừa đang đứng ở chỗ cao kia không khỏi làm cho người ta cảm giác hắn cùng nhóm người bằng tuổi Lục Thiên Hàn có phần liên hệ với nhau rất vi diệu, rất khó dùng tốt hay xấu để phân chia bọn họ.

Sau khi Thôi Nhạn Thừa nhìn Lục Thiên Hàn một lát thì thu hồi tầm mắt, liếc những người khác đang đứng trên núi đá một cái, ánh mắt quét qua Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường Lâm Dạ Hỏa, cuối cùng rơi xuống trên người Ngô Nhất Họa.

Thôi Nhạn Thừa khẽ cau mày, mở miệng, “Thế mà ngươi vẫn còn sống…”

Ngô Nhất Họa khoanh tay, vẫn như trước bày ra dáng vẻ ốm đau mà tựa vào trên núi đá, mỉm cười, “Như nhau như nhau thôi.”

Thôi Nhạn Thừa giương mắt, nhìn Lục Thiên Hàn, “Chủ nhân ta đâu?”

Lục Thiên Hàn trả lời, “Chết lâu rồi.”

Lục Thiên Hàn vừa dứt lời, Thôi Nhạn Thừa còn chưa gấp, những người Bạch Quỷ Tộc ở chân núi lại nóng nảy trước.

Lão già lúc trước từng hạ sát thủ với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mở miệng tới một câu, “Ngươi thối lắm…”

Khi lời của hắn vừa thốt ra khỏi miệng, liền nghe thấy một tiếng “Chát” thanh thúy vang lên.

Lão già bị tát một bạt tai muốn lảo đảo, bối rối đứng yên tại chỗ, nhìn lại trên gương mặt tái nhợt của hắn, xuất hiện dấu năm ngón tay rất rõ ràng.

Mọi người cũng có chút mờ mịt… Bên cạnh lão già không có ai… Là kẻ nào tát hắn?

Triển Chiêu từ hình dáng dấu tay trên mặt lão già cũng đoán được là dấu tay của Chuột nhà y, dấu tay trông rất đẹp, người thường không thể sánh bằng.

Lâm Dạ Hỏa xoay mặt nhìn tay áo vẫn còn đang lay động của Bạch Ngọc Đường. Cái tát này của Bạch Lão Ngũ quá dứt khoát lưu loát, đánh rất chuẩn! Cách Không Chưởng quả là rất hữu dụng trong tình huống như thế này.

Tầm mắt của Thôi Nhạn Thừa lại một lần nữa trở lại trên người bọn Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa.

Sau khi quan sát ba người kia người trẻ tuổi kia một lát, Thôi Nhạn Thừa nhẹ giọng nói, “Là truyền nhân của Thiên Tôn, Ân Hậu cùng Thánh Tăng sao… Quả là có thể thấy được chút bóng dáng.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều không có phản ứng gì, Lâm Dạ Hỏa đã xù lông, “Ngươi có thể thấy bóng dáng của Hòa thượng mập kia trên người ta ư? Đại thúc à, ánh mắt của ngươi không có vấn đề gì đấy chứ?!”

Thôi Nhạn Thừa sau khi nghe xong lời của Lâm Dạ Hỏa thì tựa hồ có chút thất thần, sau đó lại có chút mờ mịt, trong mắt hình như còn thoáng qua một chút ý cười, nhạt đến mức không dễ phát hiện, nhưng lại cảm thấy hắn thật sự đang cười…

Ngô Nhất Họa đưa tay vỗ vỗ Lâm Dạ Hỏa đang bất mãn, nói, “Ngươi khoan hãy nói đã, năm đó cũng là Thiên Tôn Ân Hậu mỗi người một bên đứng ở phía trước, còn Đại hòa thượng ở một bên nói huyên thuyên không dứt, ‘không nên sát sinh nha, phải biết yêu thương vạn vật trên thế gian…’”

Khóe miệng Lâm Dạ Hỏa co giật một cái, thì ra Hòa thượng nhà hắn từ một trăm năm trước đã có loại đức hạnh này rồi… Nhưng giờ cũng vậy, thời điểm bọn đồ tử đồ tôn của Hỏa Phượng Đường luyện công, ông ấy không hề ở bên cạnh chỉ điểm, ngược lại lại chỉ mặt đất không ngừng kêu “Coi chừng con kiến…”

“Mặc dù nội dung làm phiền người khác có chút bất đồng, nhưng trình độ om sòm thì đúng là không khác biệt lắm.” Ngô Nhất Họa cũng cười.

Hỏa Phượng liếc Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường một cái.

Hai người họ cũng đều nhìn hắn, còn nhướng mi, ý là – Ngươi gầy hơn so với sư phụ của ngươi.

“Xem ra ngươi sống lại cũng không tệ lắm.” Thôi Nhạn Thừa nhìn Lục Thiên Hàn, “Bây giờ có chết, hẳn là cũng không còn gì phải tiếc nuối nhỉ?”

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa mỗi người vội vàng vươn một tay ra giữ lấy Bạch Ngọc Đường mặt đã muốn đổi sắc.

Bạch Ngọc Đường cau mày nhìn ông ngoại mình.

Ngô Nhất Họa vẫn khoanh tay dựa vào tường, không vội không vàng chậm rãi xem náo nhiệt.

Lục Thiên Hàn nghe lời của Thôi Nhạn Thừa xong cũng không tỏ vẻ gì, trước sau trầm mặc, chỉ hỏi, “Năm đó Yêu Vương không giết ngươi sao?”

Thôi Nhạn Thừa lắc đầu một cái, “Dù sao thì ta vẫn chưa chết.”

Ngô Nhất Họa khẽ cau mày – Quả nhiên là Yêu Vương tha cho hắn một mạng? Mấy tướng lĩnh của Bạch Quỷ Tộc kia, tội nghiệt trong tay mỗi người bọn họ đều không ít hơn so với Bạch Quỷ Vương, Yêu Vương thu thập Bạch Quỷ Vương cùng đại đa số danh tướng của Bạch Quỷ Tộc, tại sao lại cố tình lưu lại cho Thôi Nhạn Thừa một mạng?

Triển Chiêu nhỏ giọng hỏi Ngô Nhất Họa, “Là cố tình hay là vô ý?”

Ngô Nhất Họa thật ra cũng hơi khó xử – Hắn không cho rằng Yêu Vương làm việc sẽ có sơ sót, nhưng nếu nói là do cố ý… giữ lại người này để làm gì chứ? Để một trăm năm sau quay lại làm loạn ư? Đã vậy lại còn để Thiên Tôn và Ân Hậu chống đỡ, những việc này đều có chút kỳ quái.

“Chỉ khi nào ngươi chết đi, chủ nhân ta mới có thể sống lại.” Thôi Nhạn Thừa tháo một cái túi da trâu từ bên hông xuống, bên trong căng phồng, có vẻ chứa không ít thứ.

Lục Thiên Hàn nhìn cái túi kia một chút.

“Tất cả đồ đều đã có đủ!” Thôi Nhạn Thừa nói, “Chỉ thiếu mỗi cây Vô Hoa cùng với mạng của ngươi nữa là chủ nhân ta có thể hồi sinh.”

Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa đều cảm thấy không thể giữ Bạch Ngọc Đường thêm được nữa, Ngô Nhất Họa nhìn hai người gật đầu – Giữ cho chặt vào, đừng có buông tay.

Lúc này, lại thấy Lục Thiên Hàn lắc đầu một cái, “Còn thiếu một thứ nữa.”

Thôi Nhạn Thừa sửng sốt.

Người Bạch Quỷ Tộc ở đối diện cũng sửng sốt, mấy người còn trẻ đều hỏi vị lão già kia – Còn thiếu thứ gì nữa?

Lão già kia cũng hoang mang lắc đầu một cái.

Thôi Nhạn Thừa cau mày nhìn Lục Thiên Hàn, “Còn thiếu cái gì?”

“Ngươi già đến hồ đồ rồi sao?” Lục Thiên Hàn hỏi, “Một người chỉ có thể có một trái tim, để một quả sống thì quả còn lại cũng chỉ có thể chết.”

Đám Triển Chiêu đồng thời cũng cảm giác rõ ràng là Thôi Nhạn Thừa hơi chấn động một chút.

Ngô Nhất Họa gật đầu một cái – Đúng vậy, nếu như trái tim của Bạch Quỷ Vương sống thì trái tim của bà ngoại Bạch Ngọc Đường buộc phải chết.

“Không niệm tình cũ sao?” Lâm Dạ Hỏa bát quái hỏi Ngô Nhất Họa.

Ngô Nhất Họa lắc đầu cười nhạt.

“Có thể… có thể bỏ vào trong cây Vô Hoa!” Thôi Nhạn Thừa nói.

Lục Thiên Hàn gật đầu một cái, “Ý kiến hay lắm, đa tạ cảm tình sâu đậm ngươi dành cho phu nhân ta.”

Khóe miệng Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa cũng không nhịn được mà co giật một cái, quả nhiên ông ngoại không phải là đèn cạn dầu mà.

Sắc mặt Thôi Nhạn Thừa cũng trầm xuống, “Nàng phản bội bộ tộc…”

Lục Thiên Hàn chưa đợi hắn nói xong đã ngắt lời, “Bạch Quỷ Tộc diệt tộc là bởi vì Bạch Quỷ Vương quá mức tàn bạo cùng chiến bại, thế quái nào mà Bạch Quỷ Vương nhà ngươi cũng giống như hôn quân các triều đại khác, khi vong quốc bèn đem mọi tội lỗi đổ lên đầu một cô nương yếu đuối?”

Ngô Nhất Họa gật đầu lại gật đầu – Có đạo lý.

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa cũng nhìn lên Lục Thiên Hàn – Quả nhiên tài ăn nói của Bạch Ngọc Đường đều được thừa hưởng từ ông ngoại, bình thường hay im lặng, nhưng khi mở miệng thì đều nói trúng tim đen!

“Lại nói… sao các ngươi không sớm làm?” Ngô Nhất Họa đột nhiên mở miệng chen vào một câu, “Tại sao phải đợi lâu như vậy mới nghĩ đến việc muốn hồi sinh Bạch Quỷ Vương? Cây Vô Hoa vẫn luôn tồn tại, tra sớm một chút cũng không khó phát hiện ra.”

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa cũng nhìn Ngô Nhất Họa – Cái này mới đúng là trọng điểm.

Bạch Ngọc Đường không có tâm tư quản ai hay là kẻ nào, tóm lại người nào dám động ông ngoại hắn sẽ phải chết! Động vào bà ngoại hắn cũng phải chết nốt!

“Bởi vì gần đây mới biết tới sao?” Lục Thiên Hàn ngẫm nghĩ một chút, như có điều suy tư, “Có người nói cho ngươi biết?”

Ngô Nhất Họa hỏi, “Cái người nói cho các ngươi biết đó, sẽ không phải là kẻ có quan hệ gì với Ác Đế Thành đấy chứ?”

Thôi Nhạn Thừa không trả lời, nhưng trên nét mặt của nhóm người Bạch Quỷ Tộc lại lộ ra vẻ khác thường.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cau mày – Thật đúng vậy sao.

Lâm Dạ Hỏa cũng bĩu môi – Thế nào mà chuyện xấu gì cũng đều có quan hệ đến Ác Đế Thành hết vậy hả?!

“Những việc này cũng không quan trọng. Trọng yếu là… Hôm nay Bạch Quỷ Vương sẽ sống lại.” Thôi Nhạn Thừa vừa nói xong liền lấy ra một thứ, nhìn như một quả cầu màu đen, hình dáng to trông không khác trái táo lắm, nắm trong tay giơ lên cao, mắt nhìn Lục Thiên Hàn.

Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa đều khó hiểu không biết cái đó là thứ đồ chơi gì? Hay là thứ trái cây gì đó?

Còn Ngô Nhất Họa lại cả kinh, “Thanh Long Đảm?”

Lâm Dạ Hỏa không hiểu, “Thanh Long Đản sao?”

“Là Thanh Long Đảm(115).” Bạch Ngọc Đường nói, “Tục truyền rằng, thứ đó có thể giúp nội lực trong nháy mắt tăng lên gấp vài lần.”

(115) Bạn Hỏa Kê nghe nhầm từ “Thanh Long Đảm (dǎn) = mật của rồng” thành “Thanh Long Đản (dàn) = trứng rồng”

Triển Chiêu lần đầu nghe nói đến loại đồ chơi này, tò mò nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường mặc dù đang khẩn trương, nhưng vẫn tâm linh tương thông với Triển Chiêu, chưa cần nói ra nghi vấn đã biết y thắc mắc tại sao mình lại biết, bất đắc dĩ nói, “Có nghe sư phụ ta nói qua, kể ra rất dài dòng.”

Triển Chiêu càng tò mò hơn.

Ngô Nhất Họa nói, “Thanh Long Đảm thật ra là một loại đan dược được luyện thành từ trăm loại kịch độc, nó có thể kích thích nội lực người luyện võ, chỉ trong nháy mắt đã có thể khiến nội lực bộc phát ra được tăng lên gấp mấy lần, nhưng mà nguyên khí của người sử dụng sẽ bị tổn thương nặng nề, không khéo thậm chí còn phải bỏ mạng, đây vốn là một loại ám khí để cùng người khác đồng quy vu tận. Trước đây từng có một người rất hận Thiên Tôn, tên đó lao lực thiên tân vạn khổ mới lấy được một quả, sau đó còn đem ra sử dụng, lại nghe nói đó là phương pháp duy nhất trên thế gian này có thể dùng để giết chết Thiên Tôn… Nhưng mà người kia cuối cùng vẫn phải nhận lấy thất bại.”

Triển Chiêu hít một hơi khí, nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái.

“Thất bại… Vậy nói cách khác là vô dụng phải không?” Lâm Dạ Hỏa hỏi.

Ngô Nhất Họa lắc đầu một cái, “Không phải là vô dụng, đúng hơn là có tác dụng… Đó là lần đầu tiên, cũng chính là lần duy nhất trong đời Thiên Tôn bị thương.”

Triển Chiêu há to miệng.

Bạch Ngọc Đường nói, “Nhìn thử vân tay của sư phụ ta, là vân tay gãy nét, nhưng thật ra thì không phải, ông ấy chỉ có tay trái là gãy nét còn tay phải gần như không có vân tay.”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, đúng vậy… Vân tay Thiên Tôn vô cùng vô cùng mờ, hầu như không thể nhận ra, chỉ có ở chính giữa tay trái có một đường vân cắt ngang rất dài.

“Đó không phải là vân tay sao?” Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Đó là vết sẹo.”

Triển Chiêu đột nhiên có chút nghi vấn, rõ ràng công phu ông ngoại y và Thiên Tôn cũng tương đương, không chênh nhau lắm, tại sao ông ngoại y khắp người toàn vết thương mà Thiên Tôn thì một chút thương tích cũng không có… Cho dù chỉ có một vết sẹo trên tay, thì cũng đối lập quá nhiều rồi… Tại sao vậy chứ?

“Bởi vì sư phụ ta chỉ đánh một mình, còn ông ngoại ngươi thì mang binh đánh giặc.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên mở miệng.

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, bất đắc dĩ nhìn Bạch Ngọc Đường – Ta nghĩ cái gì ngươi cũng biết cả? Còn gì là bí mật nữa?

Bạch Ngọc Đường nhướng mi.

Lâm Dạ Hỏa nói, “Ta từng nghe Đại hòa thượng nói qua, nội lực của Thiên Tôn vốn là trời sinh, tạm không nói tới cấp bậc võ công, trên cõi đời này không có một ai có thể chỉ dựa vào nội lực mà đánh thắng được ông ấy, chỉ có chính ông ấy mới có thể tự giết được mình, nhưng đó cũng là một cuộc chiến nhọc nhằn.”

Triển Chiêu gật đầu một cái, hiểu rõ, “Nếu như Thanh Long Đảm này thật sự hữu dụng, đúng là có thể làm thương tổn được Thiên Tôn, nhưng điều kiện tiên quyết là… Nội lực của người sử dụng bắt buộc phải rất cao, nội lực người bình thường căn bản không bằng nổi cả một thành công lực của bọn họ, dùng bao nhiêu Long Đảm cũng không được, nhưng nếu như bọn họ có được một nửa nội lực thì có thể thử một chút…”

“Nội lực của Hắc Cầu và Lục Thiên Hàn không chênh nhau lắm.” Ngô Nhất Họa thản nhiên nói.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trợn to hai mắt – Nói cách khác nếu như quả Thanh Long Đảm kia chính là đồ thật, Thôi Nhạn Thừa muốn giết Lục Thiên Hàn chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?

Triển Chiêu một bên dứt khoát túm đai lưng Bạch Ngọc Đường lại để tránh hắn xông tới, một bên hỏi Ngô Nhất Họa, “Thanh Long Đảm này cũng không thể dễ tìm như vậy chứ?”

“Dĩ nhiên, trên đời này chỉ có một quả.” Ngô Nhất Họa nói, “Là đào ra được từ trong mộ, bởi vì ít nhất phân nửa mấy thứ kia đều đã thất truyền từ vài trăm năm trước.”

“Có phải ta bị hoa mắt không?” Lâm Dạ Hỏa đột nhiên hỏi, “Tại sao quả trứng kia lại càng ngày càng nhỏ?”

Tất cả mọi người nhìn về phía Thôi Nhạn Thừa, đúng vậy… Chỉ thấy Thanh Long Đảm trong tay hắn đang nhỏ đi từng chút một. Mới vừa rồi một bàn tay còn cầm không hết, bây giờ gần như đã bị nắm trọn ở trong lòng bàn tay rồi, hơn nữa tay của hắn còn đang từ từ siết chặt lại, đồng thời… ngón tay cũng bắt đầu hóa xanh.

Đám Triển Chiêu đều nhìn Ngô Nhất Họa.

Sắc mặt của Ngô Nhất Họa hơi xấu đi, “Thứ kia là thật sao… Nhìn qua trông rất thật…”

Bạch Ngọc Đường vung tay.

“Ngọc Đường!” Triển Chiêu vừa không nắm chặt một cái, Bạch Ngọc Đường đã định đi đến bên cạnh ông ngoại hắn.

Nhưng Ngũ Gia vừa mới đi lên phía trước một bước, Ngô Nhất Họa vươn tay kéo hắn lại.

Bạch Ngọc Đường vừa quay đầu lại, ánh mắt cũng phát lạnh.

Ngô Nhất Họa chợt cảm thấy nhiệt độ bốn phía giảm dần, trên tay cũng xuất hiện một lớp băng vụn, vội vàng hất tay.

Triển Chiêu cũng kéo Bạch Ngọc Đường – Sao lại động thủ với cả Tiểu Họa thúc.

Bạch Ngọc Đường cau mày lắc đầu, “Không phải ta làm.”

Tất cả mọi người sửng sốt.

Lâm Dạ Hỏa thử tiến lên phía trước một bước…

Chỉ thấy dưới chân Lục Thiên Hàn đã bị đóng băng thành một mảnh… Lớp băng đang nhanh chóng lan tràn ra xung quanh.

“Chậc chậc…” Ngô Nhất Họa kéo mọi người hướng lui về phía sau.

“Tình huống thế nào ạ?” Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa vừa giữ chặt Bạch Ngọc Đường vừa hỏi.

“Có biến động!” Ngô Nhất Họa nói chưa hết lời, khắp bốn phía đột nhiên tối sầm.

Mọi người theo bản năng ngửa mặt lên nhìn… Chỉ thấy mây đen vần vũ trên đỉnh đầu, giữa những tầng mây chính là con cự mãng màu đen vừa mới quay cuồng kia, Hắc Cầu Trận lúc này mạnh hơn nhiều so với ban nãy.

Khi mây đen đang dần che lấp bầu trời, chợt một trận bão tuyết đổ xuống…

“Lạnh quá!” Lâm Dạ Hỏa dậm chân vung y phục, trên người rơi xuống toàn sương giá… Nhìn lại bốn phía, vô số băng nhũ dần dần hình thành, bông tuyết lớn che mờ tầm nhìn.

Bạch Ngọc Đường rút tay lại, muốn thoát khỏi Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa, định lên núi.

Triển Chiêu bắt hắn lại.

Bạch Ngọc Đường nói, “Miêu Nhi, đừng cản ta.”

“Ai thèm cản ngươi!” Triển Chiêu chạy đến bên cạnh hắn, xua đi bông tuyết trước mắt, “Ta với ngươi cùng đi!”.

Bình luận

Truyện đang đọc