HẮC PHONG THÀNH CHIẾN KÝ

Edit: Po

Beta: Fin

Bốn người đều cùng nhau liên thủ lại đánh một kích nhưng lại bị một cây đao đột nhiên xuất hiện trong tay Thiên Tôn chặn lại.

Mọi người vội lui từng bước về phía sau.

Hai bên giằng co, sự chú ý của mọi người lúc này đều nằm trên thanh đao trắng như tuyết đang ở trong tay Thiên Tôn.

Thanh đao kia là loại đao gì? Thiên Tôn lấy nó từ đâu ra?

Triển Chiêu liếc nhìn bên hông Thiên Tôn một cái… Thanh đao Thanh Trủng Lân vẫn còn đang treo nguyên ở đó.

Triển Chiêu vẫn luôn cảm thấy, Thiên Tôn hẳn là sẽ sử dụng Thanh Trủng Lân.

Uy lực của thanh đao kia, mọi người đều đã được lĩnh giáo từ vụ án Tam Đầu Kim Đà, lúc Bạch Ngọc Đường mượn nó để bổ nửa quả núi.

Chỉ là lúc này trên tay Thiên Tôn không phải thanh Thanh Trủng Lân uy lực kinh người kia, mà là một thanh đao thuần sắc bạch, rốt cuộc là thanh đao này lấy từ đâu ra đây?

Bạch đao trên thế gian này vốn không nhiều lắm, đao vốn là vũ khí sắc bén, tất cả binh khí đa phần đều được chế từ kim loại, mà kim loại là thứ cực kỳ sắc, muốn tạo loại binh khí hoàn toàn thuần bạch là chuyện hết sức khó khăn.

Vân Trung Đao trong tay Bạch Ngọc Đường, cũng là một thanh bạch đao rất nổi tiếng, nói chính xác hơn thì thanh đao này có màu ngân bạch.

Nhưng thanh đao trong tay Thiên Tôn lại hoàn toàn thuần bạch, màu trắng tựa như băng tuyết, nói là ngọc cũng không hẳn là ngọc, mà đá cũng không phải đá, thân đao bóng loáng, dài năm tấc, chiều rộng khoảng bốn tấc, nhìn kỹ sẽ thấy trên sống đao và chuôi đao có hoa văn nhàn nhạt, đường nét khí khái, khắc trên đó là dải sông Trường Giang và Hoàng Hà xuyên núi, cả thanh đao tỏa ra khí thế bức người, có cảm giác tôn quý không thể nói thành lời, lại thêm mấy phần cổ xưa, tóm lại rất thích hợp với Thiên Tôn.

“A!” Tiểu Tứ Tử hình như nhận ra thanh đao đó, chỉ tay nói, “Tiểu Hồng!”

Công Tôn hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Hồng ư? Là bạch đao mà…”

Lại nhắc tới, Tiểu Tứ Tử có rất nhiều khả năng thần kỳ, bé tuy còn nhỏ nhưng lại giỏi giao tiếp với mọi người, vô luận là ai hay cái gì ở phủ Khai Phong, bé đều có thể trò chuyện cùng.

Ngoại trừ người ra, bé cũng rất giỏi trong việc nói chuyện với động vật, bé thường ngồi ở trên bậc cửa nói chuyện phiếm với những con vật nhỏ đi ngang qua.

Mà điều khiến người khác cảm thấy Tiểu Tứ Tử càng rất có bản lãnh chính là việc bé con kia còn có khả năng nói chuyện với binh khí của các vị cao thủ nữa.

Tiểu Tứ Tử đặt tên cho từng loại binh khí, thường cùng bọn chúng tán chuyện, phần lớn binh khí đều thân thuộc với Tiểu Tứ Tử, đặc biệt là Tân Đình Hầu của Triệu Phổ.

Cái thanh yêu đao ngàn năm vốn cực kì to lớn, lại hay thả yêu khí bức người đó, người thường đều không dám đến gần nó, thế mà Tiểu Tứ Tử lại thường kéo cái ghế đẩu đến dựa vào cái bàn bên cạnh Tân Đình Hầu, câu có câu không mà cùng nó tán gẫu.

Mà thanh đao kia của Thiên Tôn, hiển nhiên Tiểu Tứ Tử cũng biết.

Mọi người cũng không thấy quá mức ngạc nhiên, nhưng Ân Hậu lại có phần khó hiểu – Đã mấy năm nay Thiên Tôn không dùng thanh đao này rồi, mà gần đây cũng không hề lấy ra, sao Tiểu Tứ Tử lại biết được.

Vô Sa vuốt cái cằm mập mạp, “Ha ha, hôm nay tâm tình không tệ a.”

Ân Hậu liếc Yêu Trường Thiên một cái, “Xem ra đã đến phiên vị kia của nhà ngươi rồi.”

Yêu Trường Thiên nhíu mày, “Ngươi đã nói qua với y rồi sao?”

Ân Hậu gật đầu một cái, “Có đề cập đến một lần, thế mà y thật sự ghi nhớ trong lòng, đúng là không dễ dàng gì.”

Tâm tình trên mặt Yêu Trường Thiên hơi bất định, có chút rầu rĩ mà “Hừ” một tiếng.

Bên ngoài sân mọi người đều đang thất

thần.

Bên trong sân, Triển Chiêu, Lâm Dạ Hỏa và Triệu Phổ cùng nhau nhìn Bạch Ngọc Đường – Đao gì vậy?

Nét nặt Ngũ gia hơi biến sắc, cau mày, “Là Hồng Minh Đao, cẩn thận!”

Mặc dù đã sớm có chuẩn bị, nhưng trong lòng mọi người vẫn không khỏi lấy làm kinh hãi – Hóa ra đó chính là Hồng Minh Đao nổi danh lừng lẫy trong truyền thuyết a!

Thiên Tôn cả đời cất giấu vô số yêu đao, bảo đao, nhưng trong đông đảo các loại đao mà y cất giữ, đặc biệt có hai thanh đao thuộc loại truyền kì, một là Thanh Trủng Lân, thanh còn lại chính là Hồng Minh Đao.

Thanh Trủng Lân vô cùng thần bí, có danh hiệu Ma đao, nó rất ít được Thiên Tôn đem ra sử dụng, chỉ có những người gần gũi với y mới biết là y sở hữu thanh đao này.

Mà thanh đao nổi tiếng nhất trong tay Thiên Tôn, cũng chính là thanh y hay sử dụng nhất, đó là thanh Hồng Minh Đao.

Hồng Minh đao thực ra chỉ là tên gọi tắt, tên thật của nó thì dài hơn một chút, cũng là cái tên được nhiều người biết đến – Thánh Đao Hồng Minh.

Trên giang hồ có một câu nói thế này, “Thế gian hảo đao, thập đao cửu yêu nhất Hồng Minh.”

Nói cách khác, về mấy danh đao các vị cao thủ sử dụng, đại đa số là yêu đao, duy chỉ có Hồng Minh đao này, không phải yêu đao, mà là thánh đao.

Đao là hung khí, cho dù có là thiên hạ đệ nhất đao đi chăng nữa thì nó vẫn được dùng để giết người.

Một thanh bảo đao trải qua ngàn năm, dưới lưỡi đao là vô số vong hồn, dần dần, đao nhiễm yêu khí, hung khí, dùng đao giết người thường bị đao ảnh hưởng, từ từ trở nên hung tàn thí giết.

Đây cũng là lý do vì sao chỉ có người có võ công cao cường, tính tình kiên nghị mới có thể khống chế yêu đao, không sử dụng chúng vào những mục đích xấu.

Hảo đao cũng rất khát máu, nếu nói mấy thứ như nhân sâm linh chi là bảo thuốc được linh khí của thiên địa nuôi sống, thì bảo đao bảo kiếm cũng giống như vậy nhưng khác biệt là chúng được nuôi bằng máu tươi.

Ở đây có bốn người trẻ tuổi, hai người dùng đao, hai người dùng kiếm, bốn binh khí đều là cổ vật ngàn năm, đã từng giết qua vô số người.

Nhưng nếu nói thanh nào giết người nhiều nhất? Không cần hỏi, nhất định là Tân Đình Hầu trong tay Triệu Phổ.

Tục truyền nói, thanh đao này thuộc về mãnh tướng Tam quốc Trương Phi, là thanh đao mà danh tướng thích nhất, bởi vì nó khá lớn, vô cùng bá đạo, uy lực kinh hồn.

Triệu Phổ từ khi xuất thế tới nay, trong tay một thanh Tân Đình Hầu chinh chiến sa trường, tạm không nói đến công phu thế nào, nhưng nếu cầm đao xuống ngựa, Tân Đình Hầu trong tay Cửu Vương gia có thể nói là thiên hạ vô địch.

Tây Bắc người người sợ Triệu Phổ, Cửu Vương gia không phải là giang hồ hào hiệp, Cửu Vương gia là anh hùng sa trường, từ trước đến nay dẫn binh chưa bao giờ thất bại, từ Nguyên Soái thiếu niên cho đến bây giờ là kình thiên chi trụ(24), hoàn toàn xứng danh định hải châm của Đại Tống, được xem như chiến thần.

(24) Cột trụ chống trời

Trong toàn bộ quân doanh Triệu gia quân, người sử dụng được Tân Đình Hầu chắc cũng chỉ có mình Triệu Phổ.

Cây đao không những yêu tà mà còn khát máu, không giống với đao kiếm bình thường, thanh này cần phải tỉnh đao.

Nói đến tỉnh đao, tên như ý nghĩa là cần phải làm cho đao thức tỉnh, đao càng lớn, càng cần tỉnh đao.

Tân Đình Hầu cao ngang thân người, cực kỳ to lớn, trước khi thức tỉnh toàn thân đen tuyền, vô cùng nặng nề, chỉ khi đao tỉnh, lúc đó trên thân sẽ xuất hiện hoa văn huyết mạch, nội lực của Triệu Phổ thông qua những huyết mạch khống chế thanh đao này, sử dụng liền nhẹ nhàng linh hoạt.

Cùng là yêu đao, Vân Trung đao của Bạch Ngọc Đường hẹp dài như lá lúa, lại có chuôi dài, cơ hồ không cần dùng lực để khống chế, là một dạng không cần tỉnh đao.

Cho nên mặc dù Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường đều sử dụng đao, nhưng đao pháp lại hoàn toàn khác biệt.

Tân Đình Hầu có ba dạng bất tỉnh – Không thấy máu bất tỉnh, không gặp cường địch bất tỉnh, không thấy nguy nan bất tỉnh.

Trước Triệu Phổ, người sử dụng Tân Đình Hầu là Yêu Trường Thiên.

Yêu Trường Thiên mỗi lần thấy Tân Đình Hầu đều bất đắc dĩ lắc đầu, “Cứ tiếp tục như vậy, nó sẽ rỉ sắt mất.”

Bảo đao đương nhiên sẽ không bị rỉ sắt, nhưng không có máu làm mồi cho nó hằng năm, kiểu gì cũng sẽ trở thành một đống sắt vụn.

Vì thế, Triệu Phổ suy nghĩ rất nhiều phương pháp, hữu hiệu nhất là tìm Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu, Lâm Dạ Hỏa là những cao thủ luyện đao, nhưng binh khí không giống, Tân Đình Hầu vẫn rất khát máu, không đánh giặc hàng năm nên nó ngày càng biếng nhác.

Những người thân cận của Triệu Phổ thường có thể thấy cảnh tượng như thế này – Triệu Phổ thường giơ chân về Tân Đình Hầu, kêu la, “Cái tên hỗn tiểu tử nhà ngươi tỉnh lại ngay cho ta! Nặng nề như vậy còn không mau giảm cân!”

Người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy Cửu Vương gia hôm nay uống nhiều quá rồi, ai lại gây gổ với bảo đao nhà mình, nhưng người hiểu rõ vấn đề như Bạch Ngọc Đường hay Triển Chiêu đều biết Tân Đình Hầu lại “giở chứng” rồi.

Triệu Phổ từng hỏi qua Yêu Trường Thiên, năm đó lão sử dụng Tân Đình Hầu nó có lười như vậy không.

Yêu Trường Thiên ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại khổ sở – Tân Đình Hầu lười như vậy, trừ nguyên do thế đạo thái bình ra thì một phần cũng vì tính cách của Triệu Phổ.

Tính cách của Cửu Vương gia? Anh hùng khí phái sao? Cũng không hẳn vậy…

Hỏi Cửu Vương gia có từng hoài niệm chút nào về mình thời niên thiếu khi ở Tây Bắc hỗn loạn không? Hắn chẳng hoài niệm một chút nào hết.

Hắn không giống một chiến tướng, anh hùng hân hoan thời loạn lạc, hắn lại không. Trên thực tế, việc mà hắn ghét nhất trên đời này chính là chiến tranh!

Nói đến cũng thật trào phúng, chiến vô bất thắng tướng quân lại chán ghét chiến tranh tới mức độ đó, ngay cả Ân Hậu thường đánh cờ cùng hắn cũng phát giác tính tình của Triệu Phổ khác xa hoàn toàn trong truyền thuyết. Ân Hậu vốn cho là Triệu Phổ có tâm hiếu thắng cực lớn, chiến pháp trên bàn cờ sẽ bén nhọn ác liệt hơn người, nhưng trên thực tế, Triệu Phổ lúc đánh cờ thường chú trọng sách lược lấy ít tổn thất nhất cho song phương để giải quyết loạn cục, không như lời đồn hắn là vị dũng tướng, mà là trí tướng.

Thiên Tôn và Ân Hậu thỉnh thoảng rãnh rỗi cũng sẽ trò chuyện với bọn nhỏ, ngoại trừ thường xuyên bát quái về Triểu Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, hai người họ cũng sẽ thay Vô Sa và Yêu Trường Thiên chiếu cố Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa.

Ân Hậu vô cùng thích Triệu Phổ, đồng thời, đối với Tân Đình Hầu cũng rất quen thuộc.

Ông từng đánh với Yêu Trường Thiên cầm trong tay Tân Đình Hầu suốt một khoảng thời gian rất lâu, khi ông nhớ lại, Tân Đình Hầu lúc đó không có cái bộ dạng như bây giờ, cả khí thế của nó cũng không giống, trên thân đao không có nhiều hoa văn, điều này cũng có nghĩa là Triệu Phổ không thể giống Yêu Trường Thiên, có thể hoàn toàn khống chế Tân Đình Hầu.

Ân Hậu đã sớm hỏi Yêu Trường Thiên – Tại sao Tân Đình Hầu lại quá khác với lúc trước, có phải ngươi cho đồ đệ xài hàng giả không?

Yêu Trường Thiên lúc ấy cũng bất đắc dĩ, nhàn nhạt nói một câu, “Đứa trẻ này căn bản không thích giết người, Tân Đình Hầu đương nhiên sẽ không tỉnh rồi, ngay cả một nửa uy lực cũng không phát huy hết được.”

“Nhưng việc đao chọn người thì không thể là giả được, Tân Đình Hầu chọn Triệu Phổ tức là đã công nhận nó.” Ân Hậu không hiểu, “Có phải có biện pháp khác đánh thức đao kia không?”

Dáng vẻ Yêu Trường Thiên lúc này có phần khổ sở, tự nhủ nói, “Phương pháp thì có, nhưng có thể có chút khó khăn… phải tìm thứ hỗ trợ.”

“Thứ gì?”

Nghe Ân Hậu hỏi, Yêu Trường Thiên hơi lưỡng dự, do dự chốc lát rồi nghiêng đầu nói, “Xem coi tên Bạch Mao kia có chịu giúp một tay không, tránh phiền toái.”

Người bên cạnh Ân Hậu được gọi là Bạch Mao, chỉ có Thiên Tôn.

Thiên Tôn ngốc thì đôi lúc đúng là ngốc thật, nhưng nói đến đao, không ai hiểu chúng bằng y.

Ngày sau khi có cơ hội, Ân Hậu bèn hỏi Thiên Tôn vấn đề giống như vậy.

Thiên Tôn hiển nhiên cũng chú ý tới vấn đề này của Triệu Phổ, lắc đầu một cái, “Phương pháp thì có, nhưng sẽ gặp nguy hiểm.”

“Nguy hiểm?” Ân Hậu cau mày, “Nguy hiểm gì? Sẽ bị thương sao?”

Thiên Tôn hỏi Ân Hậu, “Lương tâm tên tiểu tử Triệu Phổ có tốt không?”

Ân Hậu gật, “Có.”

“Nguy hiểm ở đây chính là.” Thiên Tôn nói, “Tân Đình Hầu vừa tỉnh thì nó đã chết rồi.”

“Hả?” Ân Hậu cả kinh, nhìn Thiên Tôn – Ngươi đừng có nói xằng bậy a, tiểu tử kia mà chết thì thiên hạ đại loạn mất?

“Chết ở đây không phải nói đến thân thể.” Thiên Tôn đưa tay chỉ ngực, “Mà là lương tâm của nó sẽ chết.”

Ân Hậu cau mày nhìn Thiên Tôn – Không hiểu ngươi nói gì hết!

Thiên Tôn sờ cằm, tựa hồ đang suy tư, “Lúc lão quỷ Yêu Trường Thiên nói với ngươi mấy lời này có ôm ngực không? Chủ ý này là của bà ngoại Ngọc Đường hay là của Bạch Quỷ Vương?”

Ân Hậu cẩn thận suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Hắn không có biểu hiện đau ngực… Hơn nữa, hắn cũng rất thương yêu tiểu tử Triệu Phổ, sẽ không hại nó đâu?”

“Ha ha…” Thiên Tôn cười khan hai tiếng, “Chính vì yêu thương nên mới muốn biến nó thành phiên bản thứ hai của mình.”

Ân Hậu sửng sốt, hỏi Thiên Tôn, “Ý ngươi là nếu Tân Đình Hầu thức tỉnh, Triệu Phổ sẽ biến thành Bạch Quỷ Vương thứ hai?”

“Có thể nói vậy.” Thiên Tôn nói, “Một thanh bảo đao cũng giống với một con bảo mã, ngựa càng tốt thì càng ác liệt, chịu để cho ngươi nuôi và cho ngươi cưỡi là hai chuyện khác nhau, ngươi phải thắng nó, nó mới phục ngươi. Bạch Quỷ Vương năm đó tại sao có thể tạo ra uy lực lớn đến vậy khi sử dụng Tân Đình Hầu, tất nhiên là do việc hắn ra sức giết người, còn phải quy công lao cho ai khác nữa sao?”

Ân Hậu lắc đầu một cái.

Thiên Tôn bị ông chọc cười, đưa tay vỗ vỗ ngực ông, “ Ngươi thật là ngốc!”

Ân Hậu kinh ngạc, “ Ta?”

“Ngươi có thể hù dọa Tân Đình Hầu.” Thiên Tôn nói, “Loài thú nào đáng sợ nhất? Không phải thú dữ cũng không phải là khốn thú, mà là con lúc thú bị thương sắp chết!”

Ân Hậu ngược lại hiểu ý của Thiên Tôn, “Vậy là không phải không có cách? Tiểu tử Triệu Phổ cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu bại tích.”

“Bại tích chỉ là một trong số đó, quan trọng nhất là…” Thiên Tôn hơi nhướng mi, “Biết nhục nhã và sợ hãi.”

Ân Hậu thấy độ khó của cái này quá cao, suy nghĩ một chút, “Muốn cho Triệu Phổ cảm thấy sợ? Thử bóp chết Công Tôn một chút?”

“Ngươi đang suy nghĩ cái gì đấy?” Thiên Tôn đạp Ân Hậu một cước, “Dám bóp chết Công Tôn? Có tin Tiểu Tứ Tử bóp chết ngươi trước không?”

“Triệu Phổ và Ngọc Đường khá giống nhau, rất khó để bọn nó biết sợ, cửa này Ngọc Đường năm đó cũng khó qua… Hơn nữa, mấu chốt cũng không phải là làm cho người ta sợ, mà phải làm cho binh khí sợ.” Thiên Tôn sờ cằm, thật là chuyện khiến người ta điên đầu mà. “Muốn áp chế Tân Đình Hầu không phải là chuyện khó, chuyện khó là làm cho Triệu Phổ biết nhục nhã.”

“Thế nào mới khiến nó thấy nhục nhã?” Ân Hậu không hiểu, “Triệu Phổ nhân phẩm chính trực, tính tình cũng rộng rãi.”

“Đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, đấy mới là vấn đề nghiêm trọng, chả biết huyết thống của Triệu gia bị gì mà lại sinh ra một đứa trẻ ngoan thế.” Thiên Tôn nói, “Nó giỏi công phu lại thêm điểm phiền toái là thông minh nữa, muốn áp chế nó, nhục nhã nó, buộc nó vào tình thế khiến nó cảm giác được mình sắp chết… là chuyện vô cùng khó khăn.”

Ân Hậu nhìn Thiên Tôn, “Ngươi mang tâm tư gì đấy? Ngươi dạy Ngọc Đường như vậy từ nhỏ sao?”

Thiên Tôn chớp mắt mấy cái, “Ngọc Đường lòng dạ đâu có nhiều như Triệu Phổ, đứa nhỏ nhà ta ngốc nghếch rất dễ khi dễ, ngươi thử đi khi dễ Triệu Phổ xem?”

“Vậy sao lại nói nó có thể trở thành Bạch Quỷ Vương?” Ân Hậu đau lòng thay cho Bạch Ngọc Đường, một bên lại hỏi Thiên Tôn.

Thiên Tôn cũng cười, “Nhắc mới nhớ, có một người rất giống nó.”

Ân Hậu cau mày suy nghĩ hồi lâu, “Người nào a?”

“Ngươi nha.” Thiên Tôn đưa tay vỗ nhẹ đầu Ân Hậu.

Ân Hậu hơi ngẩn ra, “Ta ư?”

“Ngươi năm đó bùng nổ bạo liệt suýt thì chết đi.” Thiên Tôn híp mắt, “Ngươi từng dùng qua yêu khí, ở ngay lúc nguy nan đó chúng sẽ không cứu ngươi, mà ngược lại…”

“Dụ hoặc ngươi!” Ân Hậu cau mày, “Ý ngươi là Triệu Phổ một khi bị đẩy vào thế đường cùng, có thể sẽ dựa vào sức mạnh của Tân Đình Hầu mà đánh mất bản chất thiện lương của mình?”

Thiên Tôn hơi cười cười, “Nó với Ngọc Đường, Chiêu Nhi và Tiểu Lâm Tử vốn không giống nhau, dù không cố ý nhưng nó giết người quá nhiều, từ lần này đến lần khác, điều này ít nhiều gì cũng đã khiến nó cảm thấy tội lỗi. Giống như ai đó, khoảnh khắc trước lúc chết ngươi trông thấy cái gì?”

Ân Hậu âm thầm xuất thần, cảnh tượng năm đó vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt, là tình cảnh tựa như trong ác mộng, lối vào địa ngục âm u như bóng tối, vô số linh hồn lôi kéo tứ chi của ông, muốn lôi ông vào trong vực tối sâu thẳm, bên tai toàn là những tiếng kêu gào thảm thiết chuộc tội.

“Nếu muốn chân chính thức tỉnh Tân Đình Hầu, thì cần phải đẩy Triệu Phổ vào tuyệt cảnh, để nó và yêu đao cùng đối mặt, ai thắng thì nghe lời người đó!”

Thiên Tôn nhướng mi, “Nếu như Triệu Phổ thắng, vậy thì về sau liền thay thai thoát cốt, Tân Đình Hầu hiện tại sẽ trở nên giống với Tân Đình Hầu trong tay Bạch Quỷ Vương năm đó, không cần uy máu nó cũng sẽ tùy thời thức tỉnh, tuyệt đối nghe lời, cho thấy uy lực chưa từng có trước đó. Nhưng nếu yêu đao thắng, Triệu Phổ sẽ đánh mất bản thân, tuân theo ý chí của Tân Đình Hầu, tham luyến chém giết và mùi máu tươi, kết cục thế nào, ngươi cũng biết. Hai con đường, một là trở thành ngươi năm đó, bằng không… trở thành Bạch Quỷ Vương năm đó!”

“Này cũng có chút mạo hiểm.” Ân Hậu cau mày, hỏi, “Yêu Trường Thiên không làm được sao?”

“Ngươi và Yêu Trường Thiên muốn đập chết Triệu Phổ, đương nhiên là có thể làm được. Nhưng muốn làm cho Tân Đình Hầu sợ cũng không dễ dàng.” Thiên Tôn khẽ mỉm cười, “Trên đời này chỉ có một thanh đao mới có thể làm được.”

Ân Hậu hiểu rõ, liếc nhìn ngọc bội treo bên hông Thiên Tôn, “Hồng Minh Đao…”

“Thế nào?” Thiên Tôn hỏi Ân Hậu, ”Có muốn thử đánh cược một lần không?”

Ân Hậu có chút do dự, hỏi Thiên Tôn, “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Thiên Tôn ôm tay suy nghĩ một chút, “Ta vẫn đang suy nghĩ, đây không phải là chuyện có thể đùa được.”

“Ta rất có niềm tin đối với tiểu tử Triệu Phổ.” Ân Hậu nói, “Ta năm đó cừu hận sâu nặng cũng đã trải qua cả rồi, nếu nó dễ dàng đánh mất bản tính đến vậy cũng sẽ không thể trở thành Triệu Phổ của hôm nay. Dù sao cũng đã chinh chiến nhiều năm như vậy, Tân Đình Hầu sẽ không mê hoặc nó.”

Thiên Tôn cười cười, “Nếu vậy thì tìm cơ hội thử một chút, con nít đứa nào cũng đều giống nhau, đúng là không đánh không nên thân mà.”

Ân Hậu lại một lần nữa yên lặng đau lòng thay cho Bạch Ngọc Đường.



Nhớ lại đoạn đối thoại kia, Ân Hậu nhìn Thiên Tôn đang cầm Hồng Minh Đao, khóe miệng mang theo ý cười đứng ở trong sân, xem ra… Y đúng là có ghi nhớ chuyện này trong lòng…

“Thanh đao kia của Thiên Tôn rốt cuộc là được giấu ở đâu?” Công Tôn không nhịn được hỏi.

“Tiểu Hồng vẫn luôn được treo bên hông Tôn Tôn nha.” Tiểu Tứ Tử nói.

Mọi người nghe đến đó mới suy nghĩ một chút, chợt hiểu ra – Đai lưng bên hông Thiên Tôn là Thanh Trủng Lân, mà ở trên Thanh Trủng Lân luôn treo một khối ngọc bội, hình dáng của ngọc bội kia tròn lẳn như đoạn trúc, đại khái bảy tấc dài, ba tấc chiều rộng, suy nghĩ một chút, không khác với chiều dài chuôi đao của thanh Hồng Minh là bao.

“Giống với Thanh Trủng Lân, nhờ thông qua thiết kế tinh xảo để thu gọn đao sao?” Tiểu Lương Tử hỏi.

Ân Hậu hơi cười cười, “Hồng Minh Đao là thanh đi theo y lâu nhất, đó cũng là di vật của Yêu Vương.”

“Yêu Vương có lưu lại hai binh khí, một đao và một kiếm.” Vô Sa đại sư nói, “Chia ra cho Ân Hậu cùng Thiên Tôn.”

Công Tôn nhìn Ân Hậu bên cạnh một chút… Ông ấy và Thiên Tôn đem toàn bộ võ công cả đời truyền cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, nhưng không đem hai thanh binh khí này đưa cho bọn họ, có thể thấy đối với vật mà Yêu Vương để lại cho bọn họ là thứ trân quý đến nhường nào.

“Thánh đao Hồng Minh…” Vô Sa đại sư nói, “Thập đao cửu Yêu nhất Hồng Minh.”

“Thánh đao trân quý vô cùng, mấu chốt là… nó có thể khắc được yêu đao. “ Ân Hậu thấp giọng nói, “Ngọc Đường hẳn biết uy lực của thanh đao kia.”

Đang nói, chỉ thấy phía trước đợt tấn công thứ hai đã bắt đầu.

Thiên Tôn bổ một đao vào Triệu Phổ, Triệu Phổ liền giơ Tân Đình Hầu lên chắn.

Bạch Ngọc Đường nhìn thấy, liền vội vàng la lên với Triệu Phổ, “Cẩn thận, đừng chạm vào thanh đao kia!”.

Bình luận

Truyện đang đọc