Vừa trở lại biệt thự không được bao lâu, Triệu Nhật Thiên còn chưa nói chuyện xem nên giải quyết vấn đề đồ ngốc này với Hắc Lăng Tu như thế nào, bên trong phòng bếp đã vang lên tiếng động rất lớn.
Sau khi nghe thấy tiếng động, Triệu Nhật Thiên bước nhanh đi vào phòng bếp.
Hắc Lăng Tu ngồi ở trên ghế sa lon tiếp tục xem hồ sơ bệnh án của Cảnh Ngữ Hàm, qua trận đánh nhau vừa nãy, anh xác định đầu óc của Cảnh Ngữ Hàm thật sự có vấn đề.
Bây giờ, Hắc Lăng Tu chỉ muốn biết xem cô gái này có còn cứu được nữa không...
Không lâu sau, Triệu Nhật Thiên dẫn Cảnh Ngữ Hàm đi ra: "Chắc cô ấy đói rồi, cô ấy ăn vụng sạch trứng cá đen trong bếp."
Số trứng cá đen đó đều là hàng nhập khẩu, một hộp nhỏ cũng lên đến mấy chục nghìn, Hắc Lăng Tu thích dùng nó làm đồ nhắm nhất.
Nhưng giờ, số trứng cá đen đó đều đã vào bụng của Cảnh Ngữ Hàm hết, đúng là phí của trời.
Nhưng đồ ngốc nào đó còn chưa biết mình làm sai chuyện, lúc Triệu Nhật Thiên tố cáo, cô tới gần người đàn ông đang ngồi ở trên ghế salon xem hồ sơ bệnh án, kéo kéo ống tay áo của anh: "Chú ơi, Hàm Hàm còn muốn ăn."
Hắc Lăng Tu ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt trái xoan làm anh thấy có cảm tình.
Tuy nhiên, giờ trên má của khuôn mặt trái xoan đó đang dính khá nhiều trứng cá đen, nhìn có vẻ hơi buồn cười.
Hắc Lăng Tu lại không nhịn được dời tầm mắt lên nhìn đôi mắt to tròn của Cảnh Ngữ Hàm, trong đôi mắt đó, ngoài sự u mê làm người thương tiếc từ tận trong xương, còn có sự khao khát muốn được tán dương...
Anh đưa tay lên lau khóe môi cho Cảnh Ngữ Hàm, ngón tay khẽ miết nhẹ mấy cái, làm mấy viên trứng cá đen dính ở bên mép của Cảnh Ngữ Hàm rơi xuống.
Sự chú ý của cô gái nhanh chóng bị mấy viên trứng cá đen rơi xuống này thu hút, không chỉ đưa mắt đuổi theo mấy viên trứng cá này, còn ngồi xổm xuống đất nhặt mấy viên trứng cá bị rơi lên, chuẩn bị đưa vào miệng.
Tuy nhiên, cô gái còn chưa đưa tay đến gần miệng, đã bị Hắc Lăng Tu giữ lại.
Hắc Lăng Tu lấy khăn giấy ra, gói mấy viên trứng cá đã bị bẩn trong tay cô lại: “Không được ăn."
Hắc Lăng Tu còn định lau bàn tay bị bẩn vì nghịch cát của cô, kết quả...
"Không quản có được không! Hàm Hàm muốn ăn, đồ ngốc..." Đồ ngốc nhỏ vừa thấy không được ăn trứng cá đen ăn, đã nằm lăn lộn trên mặt đất, gào khóc ầm ĩ.
Hắc Lăng Tu trầm mặt xuống, giơ tay lên day day huyệt Thái dương đau ê ẩm vì bị chọc tức, đôi mắt ưng chuẩn nhìn chằm chằm vào người nào đó đang lăn lộn trên đất như thể hóa thành lưỡi dao sắc bén, muốn mổ bụng cô ra.
Triệu Nhật Thiên đang nghĩ làm thế nào hóa giải hoàn cảnh lúng túng này mà không mất đi sự lễ phép, lại thấy Hắc Lăng Tu đột nhiên đứng dậy bước nhanh về phía đồ ngốc lăn lộn trên đất.
Xong đời rồi!
Sắp xảy ra án mạng rồi!
Anh ta biết ngay là khóc lóc om sòm chơi xấu sẽ thất bại mà!
"Đứng lên!" Hắc Lăng Tu bước tới, kéo tay của cô gái đang lăn lộn trên đất lên.
"Hàm Hàm muốn ăn!" Đồ ngốc nào đó hất tay của Hắc Lăng Tu ra, tiếp tục lăn sang một bên, cuộn người rụt cổ lại, khóc thút thít.
Người đàn ông không thể hiện cảm xúc gì, thân hình cao lớn như bị làn khói mùi bao phủ, như thể có thể đưa người đến đài hỏa táng bất cứ lúc nào.