HẮC THIẾU, VỢ ANH LẠI ĐANG GIẢ NGỐC

Tuy nhiên, đôi môi mỏng gần như mím thành đường thẳng lại bật thốt lên: “Chờ lát nưã sẽ có người mang đến cho em, giờ em đứng lên trước đã..."

Không sai, là thỏa hiệp!

Nhận được lời hứa, Cảnh Ngữ Hàm mới nhanh chóng bò từ dưới đất dậy, trên khuôn mặt bẩn thỉu vẫn còn tèm lem nước mắt, nhưng đồng thời cô cũng nở nụ cười rạng rỡ đến chói mắt.

Triệu Nhật Thiên vừa chuẩn bị tinh thần giải quyết hậu quả, chợt có cảm giác đau trứng.

Triệu Nhật Thiên cũng thích ăn trứng cá đen, nhưng món ăn này quá mắc. Anh ta lại không phải là loại người giàu nứt đố đổ vách như Hắc Lăng Tu, tự nhiên sẽ không nỡ ngày nào cũng bỏ tiền ra mua trứng cá đen. Vì vậy, Triệu Nhật Thiên thường đến chỗ Hắc Lăng Tu ăn ké.

Nhưng ở trong ấn tượng của Triệu Nhật Thiên, Hắc Lăng Tu rất ghét Triệu Nhật Thiên đến ăn ké trứng cá muối, chưa bao giờ cho anh ta sắc mặt tốt.

Chứ nói chi là còn cười nói sẽ bảo người đưa tới cho anh ta ăn sau như với Cảnh Ngữ Hàm...

Thái độ Hắc Lăng Tu đối xử với vợ ngốc có phần khác thường, làm Triệu Nhật Thiên hơi bận tâm.

Triệu Nhật Thiên rất cảm thông với những gì Cảnh Ngữ Hàm gặp phải, nhưng cảm thông không thể mài ra ăn được. Huống chi, Hắc Lăng Tu còn đang gặp nguy hiểm bốn phía xung quanh, giờ mang thêm “đứa con ghẻ” vợ ngốc này, tình hình của anh sẽ càng nguy hiểm hơn.

"Bao giờ cậu đưa cô ấy đi?"

Triệu Nhật Thiên nói ra những lời này là để nhắc nhở Hắc Lăng Tu, tình hình hiện giờ của anh thật sự không hợp mang thêm một đồ ngốc.

Nhưng làm thế nào Triệu Nhật Thiên cũng không ngờ là Hắc Lăng Tu sẽ trả lời như thế này: "Đưa đi đâu? Giấy chứng nhận kết hôn cũng đã làm rồi, giữ lại đi."

"Cậu xác định là muốn giữ đồ ngốc này lại?" Người khác kết hôn sinh con xong còn ly hôn được, thì sao vừa lấy giấy chứng nhận kết hôn xong không thể trả hàng lại?

Triệu Nhật Thiên nâng cao giọng nói, còn tỏ vẻ khó có thể tin nổi.

"Ừ, giữ lại đi." Hắc Lăng Tu vẫn đang lật xem tư liệu liên quan đến Cảnh Ngữ Hàm.

"Tại sao?" Chưa đề cập đến khối tài sản khổng lồ của Hắc gia, chỉ riêng khối tài sản của tập đoàn BLACK được Hắc Lăng Tu thành lập ở Italia đã không thể lường được.

Huống chi, còn là người đàn ông đẹp trai cao ráo...

Ở trong mắt của Triệu Nhật Thiên, người như Hắc Lăng Tu thì muốn kiểu phụ nữ nào mà không có.

Ngay cả khi ở nơi trai đẹp tóc vàng mắt xanh ở khắp nơi nơi như ở Italia, Hắc Lăng Tu vẫn rất nổi tiếng.

Số phụ nữ muốn quỳ dưới gấu quần âu của Hắc Lăng Tu, có thể xếp hàng dài lượn quanh đấu trường La Mã khoảng một trăm vòng.

Nhưng người như Hắc Lăng Tu, lại đồng ý giữ lại cô ngốc Cảnh Ngữ Hàm kia.

Thế này có khác gì là nhặt vợ ở trong đống rác?

"Không tại sao cả."

Có lẽ là anh cảm thông cho hoàn cảnh của cô có phần giống với mình, cũng có thể là anh lo sau khi đưa Cảnh Ngữ Hàm trở về, bác cả của cô sẽ lại bán cô cho những người khác vì tiền.

Cô xinh đẹp thế này, đầu óc lại có vấn đề, một khi lọt vào trong tay những người tâm thuật bất chính kia, chắc chắn là sẽ bị ăn đau khổ.

Dù tiếp xúc với cô chưa lâu, nhưng Hắc Lăng Tu rất thích nhìn cô cười, không nỡ để cô rơi nước mắt.

Mặc dù Hắc Lăng Tu cũng không hiểu tại sao người luôn làm việc quả quyết như mình lại cũng có lúc trở nên lề mề thế này, nhưng người ngốc không chiếm diện tích quá lớn, chắc sẽ không khác gì nuôi thêm con mèo con chó rõ trong nhà...

"Cậu dễ dàng bị phe địch mê muội đầu hàng quá đấy!"

Cũng không biết vì để thuyết phục Triệu Nhật Thiên hay là vì thuyết phục mình, Hắc Lăng Tu lại nhanh chóng nói: "Hơn nữa, cô ấy còn có thể cứu được."

Điều anh nói là, trong hồ sơ bệnh án của Cảnh Ngữ Hàm có ghi bệnh tình của cô có xác xuất 75% điều trị khỏi thông qua phẫu thuật!

Triệu Nhật Thiên nghe hiểu được ý của anh. Nhưng...

"Vậy tôi chỉ có thể chúc cậu may mắn vào năm con heo trước."

Triệu Nhật Thiên không biết là làm thế này có phải là bị phe địch mê muội đầu hàng hay không, nhưng anh ta biết rõ, một khi Hắc Lăng Tu đã hạ quyết tâm làm chuyện gì, ai khuyên cũng vô ích.

Nếu Hắc Lăng Tu đã quyết định giữ đồ ngốc Cảnh Ngữ Hàm kia lại một năm, Triệu Nhật Thiên có khuyên nữa cũng không có ý nghĩa gì cả, anh ta chỉ có thể đưa ra thời hạn cụ thể cho Hắc Lăng Tu.

"Trở về chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp ngày mai."

Có vẻ Hắc Lăng Tu không định tiếp tục đề tài này nữa, anh trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

Trước khi rời đi, Triệu Nhật Thiên còn nhắc nhở Hắc Lăng Tu: "Đúng rồi, nếu cậu quyết định muốn giữ cô ấy lại, vậy dựa theo tập tục của Giang thành, bảy ngày nữa cậu phải dẫn cô ấy trở về Cảnh gia một chuyến."

Bình luận

Truyện đang đọc