HẮC TÌNH

2 bọn cô vừa đi lòng vòng vừa nói chuyện lung tung 

   " Vậy là sau này cậu phải ở một mình rồi "

   " Chán thật đấy, cũng chỉ tại cậu tự nhiên chung phòng với lão đại, làm tớ cô đơn chết đi được "

   Hạ Tiêu định nói vì Doãn Sở Thần bắt cô ngủ cùng anh nhưng cô bỗng khựng lại, Triệu Ninh thấy thế cũng dừng lại : " Làm sao thế ? "

   " Cậu có nghe thấy tiếng gì không ? "

   Nhìn vẻ mặt cẩn thận và nghiêm trọng của Hạ Tiêu, Triệu Ninh cũng im lặng theo : " Hình... hình như là tiếng chuông báo thức ? "

   " Không phải... ". Hạ Tiêu đi khẽ khàng lại gần nơi phát ra tiếng động, Triệu Ninh nhìn xung quanh rồi đi theo cô, không có người nào ở đây hết

   Bên góc có rất nhiều thùng xếp chồng lên nhau, Hạ Tiêu càng lại gần càng nghe rõ tiếng tích tắc cũng mùi lưu huỳnh thoang thoảng


   " Hình như là có thuốc nổ... "

   " Hả ?! "

   Triệu Ninh chạy lại ngay, hai người đồng thời mở các thùng vừa to vừa nặng ra, bên trong toàn bộ đều là súng, súng lục có, súng bắn tỉa cũng có, nhưng lại không một chút dấu vết của thuốc nổ

   " Chết tiệt, từng này thì tìm lúc nào mới ra "

   Hai người không thể bưng nổi mấy cái thùng nặng trịch này lên nên đành tìm kiếm trong các thùng bên trên trước  

   " Cậu chắc là thuốc nổ không đấy ? Đáng lẽ tìm nãy giờ phải có rồi chứ ? "

     Trán hai người lấm tấm mồ hôi, đang ở trên không trung, nếu có thuốc nổ ở đây thì chắc chắn là chết không toàn thây

   " Đây... đây rồi ! "

   Triệu Ninh chạy lại phía Hạ Tiêu ngay lập tức, nhìn vẻ mặt kinh hoàng của Hạ Tiêu là cô đã biết có chuyện gì đó không hay, ánh mắt cô đánh về chiếc thùng, bên trong là hàng loạt thuốc nổ xếp chồng lên nhau


   Hạ Tiêu cầm một cái lên : " Đã được kích hoạt, còn 8 phút 32 giây "

   Nhịp tim hai người không đồng đều với tiếng tích tắc của thuốc nổ, mà bên trong khoang máy bay tĩnh lặng lại nghe vô cùng rõ ràng

   " Báo với Doãn Sở Thần " 

   Hai người hoảng sợ nhìn nhau rồi chạy thật nhanh về phía trước máy bay, chắc là vì đang trong khoảnh khắc sinh tử, hai bọn họ gần như không thấy mệt mỏi khi đã dốc hết đà để chạy

   Không gõ cửa một tiếng, Hạ Tiêu lao vào bên trong ngay  

   " Có thuốc nổ ! "

   Mọi người quay lại cùng một lúc  

   " Đằng sau cũng có thuốc nổ sao ? "

   " Đúng... đúng rồi chỉ còn hơn 7 phút nữa thôi " 

   Hạ Tiêu thở hồng hộc, trong đầu cứ tự động đếm thời gian còn lại

   " Bây giờ còn cách nào ra ngoài không ? "

     " Đằng sau có 2 trực thăng "


   Nghe tiếng của Doãn Sở Thần Hạ Tiêu liền quay đầu lại nhìn, trong thâm tâm có một chút ổn định : " Vậy thì ra sau đi thôi, mau lên còn 6 phút 57 giây "

   Đang ở giữa đại dương rộng lớn, nếu máy bay có nổ thì chắc chắn cũng không bị văng các mảnh vỡ ra đất liền

  Triệu Ninh trông có vẻ hơi hoảng loạn, Triệu gia vốn là một gia tộc buôn bán sản xuất dầu mỏ rất được kính trọng, gia tộc buôn bán dầu mỏ lớn nhất thế giới, tất nhiên đến cả nhiều quốc gia còn phải cẩn thận, chắc chắn cô chưa từng gặp trường hợp như thế này

   Sau khi Bạch Hàn cho máy bay đứng yên thì 6 người nhanh chóng đi ra sau, đằng sau là khung cảnh vô cùng có quy luật, chừng 20 người đứng xếp hàng ở đó, không ai nói một lời, trên mặt là biểu cảm lạnh lùng đến đáng sợ

   " Kiểm tra trực thăng ". Doãn Sở Thần âm trầm nói
   Hắc Hàn ra lệnh ngay lập tức rồi cùng Bạch Hàn đi lại phía 2 chiếc trực thăng, Hạ Tiêu sững người mất 2 giây mới hiểu được, lỡ như trên trực thăng cũng có bom thì chẳng phải đi cũng như không sao ?

   " Tôi... tôi đi cùng với họ "

   Hạ Tiêu nhìn Triệu Ninh đang đứng bên cạnh Hàn Kỳ một cái, cô chạy thật nhanh về chiếc máy bay, thứ quan trọng bây giờ chính là thời gian, càng tiết kiệm càng tốt

   " Thưa lão đại ". Một chàng trai chạy đến gần Doãn Sở Thần, cúi người xuống

   " Nói "

   " Thuốc nổ được gắn dày dặc trên cả máy bay lẫn trực thăng "

   Hạ Tiêu nhảy ra từ bên trong một chiếc trực thăng : " Không được, cái này không đủ thời gian gỡ ra "

   Tất nhiên ai cũng biết, thuốc nổ ở khắp nơi, không nói đến việc không đủ thời gian, lỡ như cắt nhầm dây thì tất cả bom sẽ bị nổ liên tiếp  
     Bạch Hàn cùng Hắc Hàn đồng thời bước ra ngoài

   Hạ Tiêu hoang mang nhìn xung quanh, niềm hi vọng duy nhất cũng đã bị dập tắt, bây giờ thì biết làm thế nào ? 

   " Nhảy dù "

   " Đúng rồi nhảy dù ! "

   " Ơ nhưng mà đủ dù không ? ". Hạ Tiêu nhìn một vòng rồi lại lo sợ nhìn Doãn Sở Thần, không đủ dù thì chắc chắn phải có người bỏ mạng rồi

   Chỉ còn chưa đầy 5 phút, Hạ Tiêu đã có thể cảm nhận thấy tay mình hơi run rẩy, không, cô không muốn chết, cô thật sự không muốn uổng công cố gắng sống hai mấy năm trời

   " Có thể hai người dùng một dù ". Hàn Kỳ lên tiếng

   Mắt Hạ Tiêu sáng lên, nhưng rồi lại tràn ngập vẻ thất vọng : " Nhưng, bên dưới toàn là nước, nhảy xuống để chết đuối à ? "

   " Vậy cô muốn chết trên trời hay chết dưới biển ? "
   Hàn Kỳ phán cho một câu, Hạ Tiêu cau mày rồi hỏi : " Dù ở đâu ? " 

   Doãn Sở Thần ra lệnh mọi người đều mang dù vào rồi cũng đi lại nơi để dù, 4 người bọn cô mỗi người một cái, Triệu Ninh thì đành phải đi chung với Hàn Kỳ, còn lại thì đám thuộc hạ tự chia ra dùng, không ai nói một lời nào hết, mặc dù cô thừa biết hai người dùng chung một cái khó chịu như thế nào

   Mang dù nhanh hết cỡ thì chỉ còn 1 phút, Hạ Tiêu hít thở một hơi thật sâu, chưa kịp ổn định lại tinh thần thì một cái gì đó rơi vào tay cô : " Máy liên lạc, đeo vào tai "  

   Tất nhiên lão đại lúc nào cũng là quan trọng nhất, Doãn Sở Thần đi lên nhảy xuống trước, còn kéo cô theo bên cạnh, đứng trước cánh cửa nhỏ nhắn, Hạ Tiêu nhìn xuống dưới, rồi quay lại cười ngượng ngùng với Doãn Sở Thần, cô biết thời gian không còn nhiều, nhưng nhìn những đám mây đang ở ngay bên cạnh, cô lại không có can đảm bước tiếp 
   Mới đụng trúng ánh mắt của anh, một lực mạnh mẽ đẩy vào người cô, Hạ Tiêu chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì người đã không còn trọng lượng, cảm giác choáng ngợp bao phủ lấy người cô, cả người như vô lực  

   " AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA " 

Bình luận

Truyện đang đọc