HAI CHÀNG ĐẠI GIA

Tiểu Điềm Điềm gọi hơn hai chục người gồm cả Đông Tử, Lão Bưu, Tôn Hải, Chân Phiêu Lượng đến tụ tập, cậu đứng trước mặt mọi người lấy hết dũng khí xin lỗi tôi, xong thì cười hì hì chúc tôi và Doãn An Thất sinh nhật vui vẻ.

Tôi vốn cũng chẳng giận gì cậu, Tiểu Điềm Điềm chơi với tôi từ bé, tôi biết rõ cậu là con người như thế nào. Chuyện tôi không cứng lên được cũng chỉ là nguyên nhân nhỏ xíu xìu xiu, cái chính là người nhà mong bọn tôi ở bên nhau.

Cả đám ăn chơi tiệc tùng đến phần văn nghệ góp vui sau bữa ăn thì Doãn An Thất kéo tôi lại hôn lên má: "Mọi người cứ ở lại chơi, bọn tôi về trước đây."

Tôi cũng gật đầu bảo được. Sau khi cả hai vừa ra ngoài, tôi lập tức vươn mu bàn tay lên chà chà mặt, sau đó lấy khăn giấy lau tay.

Doãn An Thất châm điếu thuốc, cố ý phả khói về phía tôi: "Em ghét bỏ anh hả?"

Tôi lặng im, cảm thấy chẳng có gì để nói.

Chỗ bọn tôi hẹn nhau có xe chuyên dụng chở tôi về được, thế nhưng Doãn An Thất khăng khăng nói muốn dẫn tôi đến một nơi, miệng thì đang đặt điều kiện thế nhưng tay anh vẫn cứ khoác trên vai tôi, trông cứ như bọn lưu manh —— Ấy vậy mà trước đây đó lại là dáng vẻ mà tôi yêu đến chết đi sống lại ở anh.

Tôi ngồi vào ghế phó lái, vươn tay thắt đai an toàn một cách nghiêm chỉnh, Doãn An Thất dụi tắt thuốc, đóng cửa sổ xe rồi quay sang nhìn tôi, ra vẻ tùy ý nói.

"Anh bỏ tật đua xe lâu rồi, em không cần phải tuân thủ luật đến mức lên xe là thắt đai an toàn thế đâu."

"Anh không đua xe không có nghĩa là người khác không đua, mạng của tôi thì tôi tự biết quý trọng."

Doãn An Thất chậc lưỡi, đạp chân ga, xe dần dần lăn bánh, chạy được một lát thì anh mở nhạc, không phải thể loại nhạc rock EDM như trong trí nhớ của tôi mà là một bản tình ca da diết —— Thể loại nhạc tôi thích trước đây.

Tôi vươn tay tắt nhạc, Doãn An Thất cũng chẳng thèm nhìn sang, tựa như chẳng hề để tâm.

Xe chạy không lâu sau đã đến ngoại thành, Doãn An Thất dừng xe, bắt đầu chuyển pháo hoa trong cốp xe xuống, trong cốp chứa đầy là pháo hoa xếp thành một hàng, tôi đứng cạnh bên nhìn, nhìn một lát bỗng cảm thấy khó chịu.

Doãn An Thất của những năm tháng ấy tuy rất khốn kiếp, năm hết Tết đến cũng không chừa, đua xe thắng được một mớ tiền chẳng suy nghĩ gì đã đâm đầu đi mua một thùng pháo hoa, hai chúng tôi khiêng thùng pháo hoa lên đỉnh núi, hai tay lạnh cóng đến đỏ bừng. Lúc tôi muốn đốt pháo thì anh kéo tôi che phía sau lưng, bảo tôi ngoan ngoãn đứng đó.

Anh cầm bật lửa thắp một bó nhang, sau đó mới chìa nhang thắp dây pháo hoa.

Pháo hoa nổ lộp bộp bắn lên không trung, thắp sáng cả khoảng trời, Doãn An Thất xoay người lại ôm tôi lên, tôi bảo cho tôi xuống nhưng anh chẳng nghe, cố sống cố chết ôm lấy tôi, hỏi tới hỏi lui câu hỏi mà anh đã biết rõ câu trả lời: "Tiểu Bạch, em thấy đẹp không?"

Khói pháo hoa lửng lờ trước mắt, Doãn An Thất bị sặc khói ho một cái rồi xoay người đốt thêm pháo hoa.

Tôi bước lên trước mấy bước vươn tay về phía anh, Doãn An Thất nghiêng đầu nhìn tôi bảo: "Đi ra sau đứng, coi chừng bị phỏng đấy."

"Doãn An Thất, anh muốn gì?" Tôi không hiểu được suy nghĩ của anh, không biết anh định làm gì tiếp theo.

Doãn An Thất châm xong dây pháo hoa cuối cùng thì lại muốn ôm tôi lên ra vẻ cool ngầu như hồi trước.

Chắc có lẽ anh đã nhắm sai cân nặng của tôi và sức lực của mình, ôm được một lát thì hết sức, thật sự xấu hổ không biết để đâu cho hết.

Hết chương 19

Bình luận

Truyện đang đọc