HAI CHÀNG ĐẠI GIA

Một lần đi là biền biệt 8 năm trời, giờ đây Doãn An Thất không thể nào biết tôi trốn ở đâu được, tôi ngủ một đêm rất yên bình, không mộng mị, yên bình đến mức khi mở mắt ra thì tâm trạng tồi tệ tối hôm qua đã trôi đi hơn nửa.

Vào những lúc mà con người ta tuyệt vọng thì chỉ có ăn với ngủ là con đường giải thoát hữu hiệu nhất, chiêu này nhiều năm trước hữu hiệu thì bây giờ cũng không thay đổi.

Tôi vốc nước ấm rửa mặt, trong gương phản chiếu hình ảnh một người đàn ông với sắc mặt xanh trắng, nếu mang thêm một chiếc kính nữa thì trông chẳng khác gì mấy thằng cha lưu manh giả danh tri thức, nhưng mà thị lực hai mắt tôi đều rất tốt nên cũng chả cần thêm thắt, tô điểm làm gì.

Tôi về nước hơn nửa năm mà vẫn chưa tìm được việc làm, nói nôm na là thành phần thất nghiệp, đến lúc rửa mặt xong, mở điện thoại lên thì thấy có tin nhắn, là mẹ tôi gửi đến bảo chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay.

Ngày hôm nay mà tổ chức tiệc thì chỉ có thể là sinh nhật Doãn An Thất. Năm đó sau khi tôi với Doãn An Thất chia tay, quan hệ hai bên gia đình có một dạo trở nên khá căng thẳng, nhưng về sau lúc tôi ra nước ngoài, chuyện Doãn An Thất đến tiễn rồi chúng tôi ôm nhau trước cửa an ninh còn được đăng lên mục tin bên lề trên báo, sau lần đó người lớn hai nhà mới qua lại với nhau như trước, lễ Tết cũng vẫn quà cáp đầy đủ, đôi khi tôi về nước còn gặp Doãn An Thất tán gẫu, gọi nhau anh em hết sức thân thiết, chẳng cần biết trong lòng nghĩ về nhau như thế nào, ít nhất ngoài mặt vẫn phải tươi cười rạng rỡ, đồng lòng đối phó người ngoài.

Có những lúc tôi thấy mệt mỏi vô cùng, thế là hỏi Doãn An Thất có thấy thế không, anh chỉ cười không đáp, mùi thuốc lá vương trên người anh khiến tôi bất giác nhíu mày rồi nhích chân bước ra xa.

Dù gì đi nữa thì mẹ tôi cũng đã gửi tin đến, ý bảo tôi nhất định phải tham dự, tôi gửi lại một tin đáp "Dạ." xong thì màn hình chợt hiện lên ba chữ in hoa Doãn An Thất.

Có một câu nói chẳng biết bắt nguồn từ đâu, rằng nếu tên của một người trong danh bạ từ biệt danh ban đầu đổi lại thành tên họ theo kiểu truyền thống thì cũng đồng nghĩa với việc người đó đã từ một người có vị trí rất quan trọng trở thành một người bạn xã giao thông thường.

Tôi đổi tên anh từ rất nhiều năm về trước, sau này Doãn An Thất còn cố chấp bảo tôi sửa lại nhưng tôi vẫn luôn lười đổi, hay nói đúng hơn là không muốn sửa.

Tôi bắt máy báo cho anh địa chỉ rồi gọi phục vụ khách sạn gửi quần áo tối qua tôi gửi giặt lên phòng, sau đó đứng trước gương chỉnh trang đến khi trông có vẻ chấp nhận được thì xe Doãn An Thất cũng đã đỗ dưới lầu, tôi lên xe ngồi vào ghế kế tài xế, tay anh giơ lên định xoa đầu thì bị tôi hất trở về.

Chiếc xe từ từ lăn bánh, vận tốc chạy chậm hơn nhiều so với bình thường, thế nhưng tôi vẫn tuân thủ luật thắt dây an toàn, thắt xong thì cúi đầu chơi điện thoại.

Tôi với vài đứa bạn nước ngoài tạo một nhóm chat, trong nhóm cả đám đang nhắn tin bằng đủ thứ loại ngôn ngữ, tôi chơi một hồi bỗng thấy ánh sáng trên đầu bị khuất mất, theo bản năng khóa điện thoại, ngẩng đầu lên.

Trông thấy hơn nửa người Doãn An Thất dựa sang phía bên tôi, làm khuất đi ánh sáng trước mặt, anh yên lặng nhìn, lúc thấy tôi ngẩng đầu lên thì lại im lặng không nói tiếng nào trở về chỗ cũ.

Đèn đỏ chuyển sang xanh, Doãn An Thất đạp chân ga tiếp tục chạy, tôi cũng dời ánh mắt trở lại vào chiếc điện thoại, đang chơi vui thì thấy Weibo hiện lên một tin tức.

"Bộ phim mới Kiếm Hiệp của Trần Đông Đông sắp được lên sóng, thư ký phòng biên tập cùng bạn đột nhập nhìn lén thông tin hậu trường..."

Tôi không nhịn được bấm vào xem, Trần Đông Đông rất đẹp trai, bộ phim này do tôi trước đây giúp cậu ấy có được, cho cậu diễn vai nam phụ, trong hình là một cậu chàng đẹp trai ngời ngời, cực kỳ thu hút, nào có giống với cái người nằm trên giường tôi đêm đó.

Ngay khi tôi đang tập trung xem thì điện thoại bỗng dưng bị ai đó giật lấy.

Xe vẫn đang chạy còn điện thoại tôi thì nằm trong tay Doãn An Thất, không phải không giật lại được nhưng anh lại cố tình tăng tốc đúng ngay lúc này, tỏ vẻ đang vô cùng tập trung lái xe.

Tôi xoa xoa ấn đường, không có ý giật lại, tôi không hề muốn gây ra tai nạn, huống chi với tôi mà nói Trần Đông Đông chẳng qua cũng chỉ là để tiêu khiển, cậu ấy không quan trọng đến mức khiến cho tôi và Doãn An Thất phải từ mặt nhau.

Ngay cả việc chia tay còn không khiến chúng tôi đi đến bước đó được thì một diễn viên cũng có là gì đâu.

Thế nhưng không có nghĩa là việc này không làm tôi tức giận, đau lòng và chán chường.

Phải mất bao lâu nữa thì Doãn An Thất mới chịu thừa nhận rằng chúng tôi đã không còn trở lại như thuở ban đầu được nữa, tôi đã sớm

không còn yêu anh ấy và chúng tôi cũng đã chia tay từ lâu lắm rồi

Bình luận

Truyện đang đọc