HAI CHÚA TỂ ĐỘC THÂN

Mọi thứ đã sẵn sàng, đạo diễn Nghiêm thông báo: “Buổi ghi hình chính thức bắt đầu. Hãy chọn trò chơi giải trí đầu tiên mà hai bạn cùng nhau hoàn thành, chúng tôi sẽ đưa ra một nhiệm vụ thử thách theo sự lựa chọn của hai bạn.”

Bạch Dương: “Lady first, cô chọn đi.”

Trần Hàm Nhất: “Đồ đệ chọn trước đi, vi sư theo sau là được rồi.”

Bạch Dương bị câu đồ đệ này của Trần Hàm Nhất đánh trở lại nguyên dạng: “Nếu sư phụ đã có lòng thương đệ tử như vậy, vậy đệ tử cũng không thể phụ lòng sư phụ.”

Nhìn quanh một vòng, ánh mắt Bạch Dương liền dán vào tàu lượn siêu tốc cách đó không xa: “Chính là cái đó.”

Trần Hàm Nhất: “Tàu lượn siêu tốc?”

Bạch Dương gật đầu: “Sư phụ sợ sao?”

“Sao có thể, đi thôi.” Trong lòng Hàm Nhất có chút căng thẳng, lớn như vậy rồi nhưng chưa chơi mấy trò k1ch thích vậy bao giờ. Nhưng lời đã nói ra không rút lại được, đành phải cắn răng chịu đạn.

Đạo diễn Nghiêm: “Hai người chọn trò chơi tàu lượn siêu tốc, nhiệm vụ mỗi người là cầm hai quả trứng trên tay. Sau khi tàu lượn kết thúc, quả trứng không bị vỡ tức là thành công. Người thua cuộc sẽ bị phạt uống nước chanh. Thử thách chính thức bắt đầu. “

Đây là lần đầu tiên Trần Hàm Nhất đi tàu lượn siêu tốc, có chút lo lắng, cơ thể dần căng cứng. Bạch Dương ở bên cạnh nhìn thấy biểu hiện của Trần Hàm Nhất: “Cô vẫn ổn chứ, sợ thì cứ nói ra.”

Trần Hàm Nhất: “Không sao, đi thôi.”

Bạch Dương: “Đến chết vẫn muốn giữ thể diện, đến lúc đó đừng có khóc.”

Khi đèn tín hiệu bật sáng, tàu siêu tốc bắt đầu khởi động, tăng dần tốc độ hướng lên điểm cao nhất. Tàu lượn càng lên cao, trong lòng Hàm Nhất càng hoảng loạn. Khi tàu lượn lên đến điểm cao nhất, Bạch Dương và Hàm Nhất ngồi ở hàng ghế đầu tiên, lúc này từ trên cao nhìn xuống có thể thấy toàn cảnh khu vui chơi.

Tim Hàm Nhất đã nhảy lên đến cổ họng, đột nhiên tàu lượn trực tiếp từ trên cao bổ nhào xuống. Tốc độ nhanh khiến Trần Hàm Nhất không quan tâm đ ến nhiệm vụ, hai tay nắm chặt, phát ra hai tiếng “bốp”.

Khi tàu lượn đi đến chặng cuối, tay Hàm Nhất đầy vỏ và lòng trứng: “Thật k1ch thích, thật sự quá sảng khoái. Đạo diễn, tôi thất bại rồi, có thể làm lại một lần nữa không.”

“Cô thì vui rồi, nhìn tôi xem.” Bạch Dương gầm lên sau lưng Hàm Nhất.

Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào Bạch Dương. Khuôn mặt dính đầy lòng trắng lòng đỏ nhơn nhớt, trên tóc còn vương vài mảnh vỏ, áo sơ mi trắng cũng bị nhuộm màu vàng trứng.

Trần Hàm Nhất nhìn bộ dạng nhếch nhác của Bạch Dương: “Anh làm sao vậy?

Bạch Dương mất bình tĩnh: “Còn hỏi, còn không phải do cô?”

“Do tôi sao?” Hàm Nhất bối rối.

Bạch Dương: “Nhờ phúc của cô, trứng vỡ bay hết vào người tôi.”

Trần Hàm Nhất vội vàng xin lỗi: “Sorry, sorry, chúng ta làm lại lần nữa. Tôi sẽ trả tiền giặt ủi cho anh, nước chanh của anh tôi uống hộ cho, được không?”

Bạch Dương: “Vậy còn tạm được.”

Bạch Dương chưa bao giờ đút nước cho người khác, thực sự không biết phải làm như thế nào. Bởi vậy anh mô phỏng dáng vẻ tự uống nước, đứng phía sau Trần Hàm Nhất, vươn tay qua, đút nước chanh cho cô. Bởi vì nắm không chắc, ngược lại một nửa nước chanh nhỏ xuống áo sơ mi voan của Hàm Nhất.

Quần áo thấm nước thấm vào da thịt khiến màu sắc nội y của Trần Hàm Nhất hơi hơi lộ ra. Bạch Dương cúi đầu xuống, ánh mắt vô tình quét qua, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng.

Sau khi Hàm Nhất uống xong hai cốc nước, cô quay đầu lại nhìn Bạch Dương: “Sao mặt anh đỏ vậy? Phát sốt?”

“Không.” Bạch Dương nhìn đi chỗ khác, xoay người tránh sự chất vấn của Trần Hàm Nhất.

Trần Hàm Nhất cũng thấy mình bao đồng nên không hỏi thêm. Được sự đồng ý của cả hai, hai người lại đi tàu lượn siêu tốc. Lần này Trần Hàm Nhất không cảm thấy căng thẳng như lần đầu tiên mà vô cùng thích thú, tay cầm hai quả trứng giơ lên đ ỉnh đầu. Bạch Dương nhìn thấy thì vô cùng sợ hãi, sợ lát nữa Trần Hàm Nhất bóp vỡ hai quả trứng lại dính vào người mình. Không ngoài suy đoán, ngay lúc tàu lượn lao xuống, Trần Hàm Nhất ngay lập tức bóp vỡ hai quả trứng kèm theo tiếng hét: “AAAA… Tuyệt vời!”

Bạch Dương ngồi ở bên cạnh chịu đựng tai vạ một lần nữa, thậm chí còn không mở được mắt. Bạch Dương chán nản tự trách: Tại sao mình lại chọn tàu lượn? Mình đã phạm tội gì? Sao mình phải gánh chịu hình phạt này.

Tàu lượn về đến điểm cuối, Trần Hàm Nhất hoàn toàn khí thế: “Lại lần nữa.”

“Tôi từ chối, tôi tuyệt đối không đồng ý, cô đừng mơ.” Đầu Bạch Dương đầy chất lỏng và vỏ trứng, trông ngốc nghếch đến dễ thương. Ngay cả các nhân viên cũng thầm cười.

Trần Hàm Nhất chép miệng nhìn Bạch Dương: “Tôi không cố ý.”

Đạo diễn Nghiêm nhìn thời gian: “Hai người vẫn còn bốn thử thách phải hoàn thành. Nếu tiếp tục chơi, sợ rằng công viên giải trí sẽ đóng cửa, hai người đều không hoàn thành nhiệm vụ được.”

“Vậy thôi vậy.” Hàm Nhất chỉ có thể từ bỏ.

Đạo diễn Nghiêm: “Lựa chọn thứ hai là gì?”

Bạch Dương chỉ vào Hàm Nhất: “Cô chọn đi, mỗi người một lần.”

Hàm Nhất suy nghĩ một lúc: “Vòng quay ngựa gỗ.”

Bạch Dương: “Đổi cái khác!”

Trần Hàn lắc đầu nguầy nguậy: “Không muốn, chính là cái này. Anh nói mỗi người một lần, không được nuốt lời.”

Bạch Dương: “Trò nhàm chán như vậy có gì hay chứ?”

Trần Hàm Nhất: “Đây là một kỷ niệm thời thơ ấu.”

“Kỷ niệm quái gì với trò đó chứ hả?” Bạch Dương hối hận, đặc biệt hối hận vì đã giao quyền lựa chọn cho Trần Hàm Nhất. Nữ nhân này đúng là đến để khắc mình mà. Vòng quay ngựa gỗ là trò giải trí mà từ nhỏ anh đã chán ghét vì cảm thấy quá nữ tính. Bạch Dương chưa từng ngồi lần nào, anh còn từng thề trước mặt cha mẹ: Đánh chết cũng không ngồi. Hôm nay anh thực sự đã phá vỡ nguyên tắc mà bản thân đã tuân thủ trong hơn 20 năm.

Cả hai tạm rửa mặt chải chuốt trong một nhà xe do ê-kíp chương trình mượn. Họ thay quần áo và đến vòng quay ngựa gỗ cho nhiệm vụ thứ hai.

Đạo diễn Nghiêm lại xuất hiện trước mặt hai người: “Xin mời lên đu quay ngựa gỗ.”

Trần Hàm Nhất: “Còn nhiệm vụ?”

Đạo diễn Nghiêm: “Tôi sẽ nói với hai người sau khi nhiệm vụ kết thúc.”

Hàm Nhất tung tăng chọn một bạch mã, thỉnh thoảng còn tự chụp vài tấm ảnh tự sướng. Bạch Dương bất lực bước lên, không chọn con ngựa nào mà đứng trước con ngựa của Trần Hàm Nhất với vẻ mặt đầy ghét bỏ. Tiếng nhạc vang lên, ngựa gỗ bắt đầu quay, Hàm Nhất giữ chặt tay vịn của ngựa gỗ, vui vẻ cười nói. Bạch Dương nhìn Hàm Nhất nở nụ cười hạnh phúc, cảm thấy thế giới tinh thần của phụ nữ thật sự không thể hiểu nổi, bất lực thở dài lắc đầu.

Tiếng nhạc nhỏ dần trong hai phút, ngựa gỗ ngừng quay, hai người bước xuống.

Đạo diễn Nghiêm: “Mời nói ra năm điểm khác biệt trên người tôi so với khi nãy. Nói sai hoặc nói thiếu thì tiền ăn trưa sẽ giảm đi một nửa.”

Bạch Dương: “Đạo diễn đang đùa sao?”

“Anh thấy giống đùa sao?” Đạo diễn Nghiêm nghiêm túc, trong lòng vô cùng đắc ý: Tôi không tin không trị được hai người.

Trần Hàm Nhất: “Ông đang muốn chúng tôi vạch lá tìm sâu!”

Đạo diễn Nghiêm nhướng mày: “Hai người nhìn thử xem!”

Trần Hàm Nhất: “Nếu như tìm đúng thì có thưởng gì? Tóm lại thưởng phạt phải công minh.”

Trần Hàm Nhất tự tin như vậy khiến cả tổ đạo diễn đều trở nên thấp thỏm.

Đạo diễn Nghiêm cho rằng Trần Hàm Nhất đang cố ra vẻ: “Nếu như đúng hết, mình tôi trả gấp đôi tiền ăn cho hai người.”

“Được rồi.” Trần Hàm Nhất lấy điện thoại di động ra, bắt đầu xem lại những bức ảnh mình chụp trước đó. Cô nhớ lúc mình chụp ảnh tự sướng đạo diễn Nghiêm đã lọt vào khung hình.

Trần Hàm Nhất nhìn vào điện thoại, sau đó nhìn về phía đạo diễn Nghiêm: “Màu sắc của chiếc mũ đã thay đổi. Trước đó là màu trắng, nhưng bây giờ là màu đen. Hình dạng của kính râm đã thay đổi. Trước đó là hình vuông, nhưng bây giờ là hình tròn. Cổ tay áo đã được xắn lên. Đôi giày trước đó là giày da, nhưng bây giờ là giày thể thao. Cuối cùng, đồng hồ của ông đã biến mất. Không nhiều không ít vừa đúng năm điểm.”

Đạo diễn Nghiêm choáng ngợp trước sự siêu phàm của Trần Hàm Nhất, ông chỉ biết nuốt nước bọt và không nói nên lời. Các nhân viên khác đều lắc đầu không tin được.

Bạch Dương đứng bên cạnh xem trò vui, vỗ tay tán thưởng: “Lợi hại!”

Trợ lý Tiểu Giả: “Trò này chơi như thế cũng được sao?”

“Thất sách rồi, như vậy mà bị cô ấy chụp trúng!” Chương Ca chỉ có thể tự nhận xui xẻo.

Trần Hàm Nhất lắc lắc chiếc điện thoại trên tay, tinh nghịch nhìn máy quay: “Máy được tài trợ thật lợi hại!”

Bạch Dương lập tức bổ sung một câu bằng phương ngữ Đông Bắc: “Ai dùng người đó biết!”

Bình luận

Truyện đang đọc