HAI CHÚA TỂ ĐỘC THÂN


Ăn cơm xong, bạn nhỏ Trần Thụy Hàng cũng không chịu ngồi yên một chỗ mà chạy khắp nơi, cẩn thận nghiên cứu địa hình nhà dì một chút, chuẩn bị thực thi bước đầu tiên của kế hoạch —— đưa tân nương vào động phòng.
Cầm cốc coca sắp tràn trong tay, đi đến ghế sô pha, nhân lúc hai người không để ý, đem cốc coca đổ lên ghế, căn đúng thời gian buông tay, cốc thủy tinh rơi xuống sàn nhà.
“Phanh -” Cốc thủy tinh lập tức vỡ tan.
Hàm Nhất bị âm thanh phát ra đột ngột làm cho hoảng sợ, vội vàng chạy tới, “Làm sao vậy, làm sao vậy?”
Phòng khách bừa bộn, đồ uống vương vãi khắp nơi, từ sô pha, sàn nhà, cho đến bàn uống nước, tất cả đều bị bẩn, Hàm Nhất tức giận đụng một chút liền bùng nổ, “Trần Thụy Hàng, cháu đến phá hoại đấy à?”
Trần Thụy Hàng lập tức cúi đầu, giả vờ như vô ý làm sai, “Dì, cháu không cố ý, không cẩn thận làm đổ coca lên sô pha, cháu muốn lau đi, kết quả cốc thủy tinh lại rơi khỏi tay.”
Bạch Dương nghe thấy tiếng động liền chạy tới, nhìn cảnh tượng thê thảm trong phòng khách, lại thấy Trần Thụy Hàng cúi đầu bộ dáng sắp khóc, vội vàng hoà giải, “Không sao, không trách cháu, người không sao mới quan trọng nhất, hai dì cháu đừng nhúc nhích để dượng xử lý, cẩn thận thủy tinh đâm vào chân.”
Bạch Dương lấy chổi và khăn từ trong phòng tắm ra, quét sạch mảnh thủy tinh trên sàn nhà, lại dùng khăn lau một chút, vấn đề trên sàn nhà vẫn còn dễ giải quyết, khó chính là vết đồ uống dính trên sô pha, lau thế nào cũng không sạch, đường trong coca làm sô pha trở nên dính dính, căn bản không thể ngồi được.
Trần Thụy Hàng ủy khuất, quanh hốc mắt đầy nước, “Dượng ơi, cái này phải làm như thế nào bây giờ?”
“Không sao, ngày mai mời chuyên gia mang đi xử lý là được, chỉ là tạm thời không thể ngủ, hơn nữa cũng chẳng thể ngủ trên sàn nhà, vì có thể có mảnh thủy tinh chưa được dọn sạch, dễ bị thương, hai ngày tới ở nhà không thể đi chân trần nữa, phải đi dép.” Bạch Dương nói xong lời này bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra Trần Thụy Hàng là Cupid được mẹ vợ anh phái tới cứu vớt mình, đêm nay thật sự là thiên sứ đến.
Lần này đến lượt Hàm Nhất khó xử, sô pha không thể ngủ, sàn nhà không dám ngủ, việc này làm cô không còn chỗ nào để ngủ.

Vẻ mặt nghiêm túc của Hàm Nhất không tránh được ánh mắt của Bạch Dương.
“Hay là hôm nay ngủ phòng anh đi, giường của anh lớn, như lần trước ở cổ trấn ấy, ở mấy ngày.” Bạch Dương nhân cơ hội đưa ra đề nghị.
Hàm Nhất nhìn thực tế trước mắt, “Chỉ còn cách này thôi .”
Hai câu đối thoại ngắn ngủi này đã bị Trần Thụy Hàng bắt được sở hở, lúc ở cổ trấn nhất định đã xảy ra chuyện gì đó không muốn người biết, Trần Thụy Hàng ghi tạc tin tức này trong lòng, dự định tối nay sẽ báo tin tức quan trọng này cho bà.
Gần mười giờ, Hàm Nhất ra lệnh cho Trần Thụy Hàng đánh răng, rửa mặt, đi ngủ, yêu cầu này khiến tiểu gia hỏa rất không hài lòng.
Trần Thụy Hàng bĩu môi, “Cháu ở nhà đều đến hơn mười một giờ mới đi ngủ.”
“Ở nhà cháu hơn mười một giờ, ở nhà của dì phải mười giờ đúng, trẻ con nên ngủ sớm dậy sớm.” Hàm Nhất phải sử dụng quyền làm trưởng bối trong nhà của mình, tận dụng tốt cơ hội để trả thù một chút, bù đắp những tổn thương mà ngày xưa cô phải chịu.
Trần Thụy Hàng dùng ánh mắt cầu cứu dượng, lại đổi lấy cái lắc đầu từ chối của Bạch Dương, miệng mấp máy: lực bất tòng tâm.

Bạch Dương ước gì cậu nhóc mau mau đi ngủ, sao có thể dám làm trái Hàm Nhất.

Mới vừa giúp đối phương kết quả trong nháy mắt liền trở mặt vô tình, Trần Thụy Hàng không thích Bạch Dương không xem trọng tình nghĩa, thở phì phì đi vào toilet, rửa mặt chưa đầy một phút đồng hồ liền đi ra.

Hàm Nhất thấy rất buồn cười, “Cháu là con mèo nhỏ rửa mặt dùng móng vuốt lau lau vài cái là xong à!”
“Đàn ông không nhiều chuyện như phụ nữ, cháu là đang tiết kiệm nước, vì quốc gia, vì nhân dân mà cống hiến, dì à, dì quá thiếu đạo đức xã hội rồi!” Trần Thụy Hàng nói một tràng, chọc Bạch Dương bật cười.
Hàm Nhất tức giận nhanh tay cầm lấy nút bồn cầu ném về phía Trần Thụy Hàng, tốc độ phản ứng của cậu nhóc cực nhanh, linh hoạt né tránh, nhanh như chớp trốn vào phòng ngủ, “Ngủ ngon.” Nói xong liền đóng cửa lại, không để cho Hàm Nhất có cơ hội động thủ.
“Cháu ra đây cho dì, thằng ranh con này.” Hàm Nhất không ngừng gõ cửa.
Bạch Dương lấy đi “Vũ khí sinh hóa” trên tay Hàm Nhất, “Đi ngủ sớm đi, mai xử lí nó sau.”
“Hy vọng ngày mai vừa mở mắt là nó có thể biến mất.” Hàm Nhất mỗi lần gặp Trần Thụy Hàng là như già đi vài tuổi.
Hàm Nhất đã ở trong căn nhà này một thời gian, nhưng chưa từng bước vào phòng ngủ của Bạch Dương, cũng đừng nói đến việc xem xét nó một cách cẩn thận.

Đúng là phòng ngủ chính có khác, diện tích còn to gấp đôi phòng mình, thật khiến người khác phải ghen tị.

Nhưng điều khiến Hàm Nhất chú ý là cách bố trí của căn phòng này, tràn ngập không khí tân hôn, không hề nghi ngờ đây chính là kiệt tác của mẹ Bạch.
Rõ ràng hôn lễ đã kết thúc gần một tháng, nhưng cửa sổ trong phòng ngủ này vẫn còn dán chữ “Hỉ”, búc tường phía trên đầu giường vẫn còn những bông hoa nhỏ màu hồng bên cạnh bức ảnh cưới của hai người, chao đèn trên trần nhà vẫn treo ngàn con hạc giấy màu hồng cùng màu đỏ đan xen.

Trên chiếc tủ ở hai bên đầu giường đặt ngọn nến hồng và một bể thủy sinh, kỳ lạ là bên trong không phải là cá vàng, mà là một đống lạc và quả nhãn*, ga trải giường là đôi nhân vật hoạt hình đang hôn nhau, thảm trải sàn in những trái tim màu hồng nhỏ, hoàn toàn là tâm của cô gái lãng mạn.

Hàm Nhất thật sự không tưởng tượng được, một người đàn ông như Bạch Dương lại có thể sống trong căn phòng này lâu như vậy, cái gì cũng không thay đổi, một chút phàn nàn cũng không có, Hàm Nhất thật khâm phục sức chịu đựng hơn người này của Bạch Dương.
*Trong đám cưới của người Trung Quốc, bố mẹ chú rể thường chuẩn bị trong phòng tân hôn một túi đỏ bên trong có 4 loại củ quả là quả táo tàu, hạt sen, quả nhãn và hạt lạc.

Khi ghép chữ của 4 loại này sẽ có câu “枣生桂子” (Zǎo shēng guìzǐ) giống với “早生贵子”, với ý nghĩa là chúc tân lang tân nương sớm sinh con trai nối dõi.
Bạch Dương trở lại phòng, thấy Hàm Nhất ngồi trên ghế, vẫn chưa lên giường, có chút kỳ quái, “Không ngủ được sao?”

“Tôi đang nghiên cứu phòng này.” Đôi mắt của Hàm Nhất vẫn không ngừng nhìn xung quanh.
Bạch Dương đẩy một cánh cửa vô hình ra, thay một bộ quần áo ở nhà, còn lấy ra một cái chăn mới.
Hàm Nhất kinh ngạc, “Phòng của anh còn có mật thất sao?”
“Bên trong là phòng để quần áo, em cũng có thể dùng, lúc trước thiết kế là để cho hai người sử dụng.” Bạch Dương đã không lạ gì khả năng tưởng tượng khác người của Hàm Nhất.
Hàm Nhất ban đầu rất hài lòng với căn phòng của mình, nhưng bây giờ so với phòng của Bạch Dương thì một trời một vực, “Phòng của tôi căn bản chẳng là gì so với phòng của anh.”
Bạch Dương cười cười, “Vốn phòng của em là mẹ tôi thiết kế cho trẻ con.”
Vừa nói xong, Hàm Nhất đột nhiên cảm thấy mình trở thành một đứa bé.
Bạch Dương dọn giường, đặt một cái chăn ở giữa, “Được rồi .”
Hàm Nhất nằm trên giường, trong đầu đột nhiên nhớ trải nghiệm đau thương ngày hôm đó ở cổ trấn, ngồi bật dậy.
Hàm Nhất đột nhiện bật dậy dọa Bạch Dương nhảy dựng, “Sao vậy?”
Hàm Nhất giơ ba ngón tay trước mặt Bạch Dương, “Tôi muốn ba điều quy ước!”
“Hả?”
Hàm Nhất: “Buổi tối không được phép dùng đồ vật trói tay chân của tôi.”
“Vậy em không được phép đá tôi.” Bạch Dương nhớ lại hôm đó bị Hàm Nhất đá ngã xuống đất, liền cảm thấy sợ hãi, sợ Hàm Nhất sẽ khiến mình biến thành Đông Hán* công công, nghĩ thôi cũng đã thấy sởn cả gai ốc.
*Cơ quan đặc vụ của hoạn quan thời Thanh
“Tôi sẽ cố.”
Hàm Nhất chắc chắn Bạch Dương căn bản không tin, giờ đã không phải là vấn đề dám hay không dám nữa.

Bạch Dương chỉ có thể nhận mệnh, kết quả như vậy cũng là tự chuốc lấy.
Trước khi đi ngủ Hàm Nhất ngủ vẫn không quên nhắc vài câu tới Trần Thụy Hàng, càng khiến Bạch Dương thêm tò mò hai người trước đây đã làm gì mà hận thù sâu đậm đến vậy, “Thật ra tôi rất tò mò Trần Thụy Hàng đã làm gì em, bộ dáng của em không giống em chút nào.”

“Nghĩ lại mà thấy kinh, nó là ác mộng của cuộc đời tôi.” Lời nói của Hàm Nhất đầy cay đắng.
Bạch Dương không tưởng tượng được đây là tình huống gì, “Ác mộng?”
Hàm Nhất kể cho Bạch Dương nghe những chuyện đã trải qua từ khi Trần Thụy Hàng được sinh ra cho tới nay, Trần Thụy Hàng vừa ra sinh ra liền trở thành đại bảo bối của Trần gia, làm thay đổi địa vị của bản thân mình ở Trần gia.

Trần Thụy Hàng ba tuổi đã ngâm thơ cổ, sáu tuổi học toán Oympic, mười tuổi đánh đàn dương cầm vượt qua cấp mười, tự do chuyển đổi giũa ba loại ngôn ngữ mà không có chướng ngại, được người ngoài gọi là thiên tài có một không hai, ngôi sao hy vọng của tương lai Trần gia, tuổi nhỏ liền đảm nhiệm sứ mệnh chấn hưng gia tộc.

Hàm Nhất nghĩ lại lúc mình còn đi học, cùng nhau học đàn dương cầm với Trần Thụy Hàng, mỗi lần đều bị thầy dạy dương cầm lấy ra so sánh.

Gia sư tiếng Anh đại học cấp 4, 6 lại là thằng cháu của mình, nghĩ lại cũng thật mất mặt, cô còn thường xuyên được thằng cháu mình tiến hành giáo dục tư tưởng, tất cả mọi thứ Hàm Nhất vô hình trung đều bị so sánh, còn bởi vậy nên thường bị mẹ Trần ghét bỏ.

Ghét nhất là thằng nhóc này càng lớn càng độc mồm độc miệng, cô không thích chút nào.
Âm thanh Hàm Nhất nói ngày càng nhỏ, Bạch Dương nghiêng người thấy Hàm Nhất cứ như vậy ngủ thiếp đi, Bạch Dương kéo lại chăn cho Hàm Nhất, cũng chuẩn bị đi ngủ.

Không lâu sau, bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều, trong khoảng thời gian này Hàm Nhất quá mệt mỏi, lâu lắm rồi mới có lúc ngủ sớm như vậy, lại qua một lúc, Bạch Dương cảm giác trên đùi mình có vật đè nặng, là chân của Hàm Nhất.
Bạch Dương nhìn tư thế của Hàm Nhất, có người nào đó là không định tuân thủ quy ước, lại qua một lúc, cả người Hàm Nhất ôm cái chăn ở giữa, tay chân cùng sử dụng sức năng đè lên người Bạch Dương.
Thế nhưng Bạch Dương lại có chút hâm mộ cái chăn, tưởng tưởng cái chăn là bản thân mình, nhịn không được bật cười, Bạch Dương lén lút đứng dậy, rút chăn ném sang một bên, một lần nữa quay về giường nằm, cẩn thận luồn tay xuống dưới cổ Hàm Nhất, Hàm Nhất rất nhanh vô thức quấn lấy Bạch Dương như một con bạch tuộc.
Mỹ nhân trong ngực, Bạch Dương thấy rất mỹ mãn, ôm chặt lấy Hàm Nhất, mỉm cười nhắm mắt lại, đêm nay đã hoàn thành mộng tưởng của Bạch Dương trong nhiều ngày .
Cậu nhóc Trần Thụy Hàng ở trong phòng tích cực gửi tin nhắn cho bà, báo cáo việc làm lanh trí của mình, thành công đưa dì lên giường của dượng, cậu nhóc được bà khen ngợi, còn nhận được hồng bao lớn, điều này đã khơi dậy niềm đam mê chiến đấu mãnh liệt của Trần Thụy Hàng, quyết định tiếp tục cố gắng phấn đấu, kiếm thêm hồng bao làm giàu để nhận được hũ vàng đầu tiên.
* Thông thường, “hũ vàng đầu tiên” dùng để chỉ số tiền tương đối lớn mà một cá nhân hoặc doanh nghiệp lần đầu tiên kiếm được khi khởi nghiệp, đây là nền tảng và vốn của giai đoạn khởi nghiệp ban đầu.
Sáng sớm hôm sau, sau khi Trần Thụy Hàng rời giường, phát hiện trong nhà vẫn chưa có ai ngủ dậy, nên chuẩn bị gọi dì dậy để đưa mình đến trường, gõ hai lần cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt, thuận tay đẩy ra, hình ảnh không thích hợp với trẻ con lập tức xuất hiện, cảnh tượng trước mắt lại khiến cậu nhóc đỏ mặt, vội vàng lấy tay che mắt chạy về phòng mình, lấy điện thoại ra chụp một tấm gửi cho bà.
Trần Thụy Hàng nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại như chưa có gì xảy ra, một lần nữa gõ cửa, lần này gõ thật mạnh vài cái, hô to: “Dì ơi, dượng ơi, hai người dậy chưa? Cháu muốn đi học.”
Hàm Nhất mơ mơ màng màng mở mắt, đập vào mắt lại là khuôn mặt của Bạch Dương, nhìn tư thế của hai người, khiến Hàm Nhất xấu hổ không biết làm thế nào, cả người mình như con Koala quấn lấy một cái cây lớn sống chết không buông, Hàm Nhất cẩn thận nhích ra từng chút một, không muốn quấy rầy đến Bạch Dương.
Bạch Dương dụi dụi mắt, “Dậy rồi à?”
Hàm Nhất nhẹ giọng, “Ừ.”
Ngoài cửa lại vang lên âm thanh, “Hai người dậy chưa vậy? Cháu sắp muộn học rồi .”
Hàm Nhất hướng về phía cửa hô to: “Dậy rồi, cháu đợi một lát.”

Bạch Dương: “Làm sao vậy?”
“Đưa nó đến trường, anh tiếp tục ngủ đi, tôi đưa nó đi.” Hàm Nhất đứng dậy rời khỏi giường, lấy một bộ quần áo, mở cửa vào phòng tăm, lúc này Trần Thụy Hàng ngồi trên ghế quan sát nhất cử nhất động của bọn họ.
Bạch Dương cũng dậy theo, đi vào bếp nấu hoành thánh cho hai người.

Sau khi nhanh chóng ăn sáng xong, Bạch Dương lái xe đưa hai người đến trường.
Hàm Nhất ngồi trên xe nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên Trần Thụy Hàng nói: “Dì ơi, lát nữa dì phải đi cùng cháu đến lớp.”
“Tại sao? Cháu gặp rắc rối à?” Hàm Nhất sợ hãi lập tức ngồi thẳng lên.
Trần Thụy Hàng: “Không phải, là giúp cháu họp phụ huynh.”
“Họp phụ huynh? Dượng có thể đi không?” Bạch Dương rất hứng thú.
“Có thể, cầu còn không được.” Trần Thụy Hàng nghĩ nếu dượng của mình cũng có thể xuất hiện trong lớp, đoán chừng bạn nữ mà cậu thích sẽ nhìn cậu với cặp mắt khác xưa.
Giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp thấy Bạch Dương và Trần Hàm Nhất cùng xuất hiện, không thể tin vào hai mắt mình, “Xin hỏi hai vị có phải vào nhầm lớp hay không?”
“Không có, chúng tôi đến họp phụ huynh cho Trần Thụy Hàng.” Bạch Dương lần đầu tiên làm trưởng bối tới tham gia họp phụ huynh, trông rất phấn khởi.
Giáo viên kích động đến mức suýt không nói nên lời, lần đầu tiên có đại minh tinh xuất hiện trong lớp học của mình.

Vì sự xuất hiện của Bạch Dương và Trần Hàm Nhất, không khí trong lớp học cũng có chút thay đổi, rất nhiều học sinh đều ngó vào cửa phòng học nhìn hai người, những phụ huynh khác cũng hưng phấn chụp ảnh, giáo viên nói chuyện cũng tỏ vẻ thân thiết hơn rất nhiều, còn cường điệu khen ngợi cậu nhóc Trần Thụy Hàng thông minh.
Bạch Dương vẫn rất tự hào cháu trai lớn của mình xuất sắc như vậy, cảm giác như mình cũng được dính hào quang, Hàm Nhất ở bên cạnh thấy bộ dáng vui vẻ Bạch Dương, liền cảm thấy như người dì này là giả, Bạch Dương mới là phụ huynh thực sự của Trần Thụy Hàng vậy.
Giáo viên chủ nhiệm thông báo đến phụ huynh học sinh kết quả học tập của từng bạn trong kỳ này, cuối cùng là dặn học sinh những chuyện cần làm trong kỳ nghỉ đông, trước khi kết thúc giáo viên chủ nhiệm đột nhiên nhớ tới hoạt động ngày mai, “Thông báo với các bậc phụ huynh là ngày mai trường học tổ chức hoạt động dành cho cha mẹ và các con, kính mong các bậc phụ huynh và các bạn học sinh đều có thể đến tham gia đúng giờ.”
Bạch Dương cảm thán cuộc sống của mấy đứa nhỏ bây giờ thật phong phú, “Còn có hoạt động dành cho cha mẹ và con cái? Là làm gì vậy?”
Giáo viên chủ nhiệm: “Là các cha mẹ và các con cùng nhau hoàn thành một số trò chơi, gia tăng tình cảm.”
“Thế à, vậy chúng ta nên tới.” Bạch Dương trực tiếp bày tỏ ý kiến.
“Đồ đệ, có phải ngươi nên hỏi ý kiến của vi sư một chút hay không nhỉ.” Hàm Nhất trừng mắt, không ngờ Bạch Dương lại tự chủ trương thay mình đồng ý một chuyện nhàm chán như vậy.
Bạch Dương đã bắt đầu chờ mong ngày mai có thể đến sớm một chút, căn bản là không nghe thấy Hàm Nhất nói gì.
Trần Thụy Hàng vui vẻ khoe với một bạn nữ trong lớp, “Ngày mai dì và dượng của tớ đều tới, cậu có muốn đi cùng không?”
Cô bé vui mừng khôn xiết, thần tượng Bạch Dương của mình tới, chuyện tốt như vậy đương nhiên cầu còn không được, “Tớ muốn.”


Bình luận

Truyện đang đọc