[HAI THẾ GIỚI] THĂNG CẤP LÀM HOÀNG ĐẾ

Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Phía sau lão Vương phi có sáu nha hoàn vây quanh, hai người vội vàng lau khô tóc cho lão Vương phi, hai người khác rối rít choàng chăn bông lên người bà, hai người còn lại dùng khăn lạnh bọc cục đá nóng, nhẹ nhàng xoa đều khắp cánh tay, lúc này sắc mặt trắng bệch của lão Vương phi mới dần hồng hào trở lại.
Bà cố nhịn cảm giác lạnh lẽo trong người, giương mắt nhìn Lục Hoán, "Con là người đã cứu ta, vậy con có muốn được ban thưởng gì không?"
Lão Vương phi vừa dứt lời, sắc mặt Ninh Vương phi lập tức tối sầm.
Hôm nay bà ta mời lão Vương phi ra ngoài thưởng mai, ý đồ lấy lòng, nào ngờ lại như gặp quỷ, xảy ra chuyện ngoài ý muốn! Văn Tú bị lão phu nhân ghét bỏ, phải chịu cảnh giận chó đánh mèo cũng thôi đi, thế mà còn bị Lục Hoán nhảy vào chiếm lợi, được lão Vương phi để ý!
Ở Ninh Vương phủ, lão Vương phi đã nói một thì không có hai, ngay cả Ninh Vương cũng có phần sợ hãi vị mẫu thân xuất thân nhà tướng này, nếu Lục Hoán được lòng lão Vương phi, vậy sau này sao bà ta có thể yên ổn sống tốt?
Muốn được ban thưởng gì... Nó chỉ là thứ tử của di nương, còn muốn được ban thưởng cái gì? Đương nhiên là muốn được ngang hàng với hai đích tử của bà ta!
Mặc dù trong lòng Ninh Vương phi thầm hận, nhưng bà ta không dám thể hiện ra ngoài, chỉ có thể ra vẻ thân thiết lại gần lão Vương phi, dịu dàng nói với Lục Hoán: "Nếu lão Vương phi đã muốn ban thưởng cho con, con cứ can đảm nói ra."
Đương nhiên lão Vương phi cũng có suy tính riêng. Tuy rằng hiếm khi bà ra ngoài Mai An uyển, nhưng mắt nhìn người của bà rất tốt. Trong ba đứa nhỏ nhà Ninh Vương phủ, Lục Dụ An có thể coi như chín chắn trưởng thành, nhưng thật ra quá mức bình thường, không hề có tư chất! Lục Văn Tú càng không phải nói, riêng chuyện ngày hôm nay đã nói lên rằng nó chỉ là phế vật!
Ninh Vương phủ lớn thế này, vậy mà chỉ có thứ tôn có năng lực xuất chúng, tư chất cũng cao hơn hai người kia. Huống hồ hôm nay nó còn nhảy xuống dòng suối lạnh băng cứu bà, không có tình cũng phải có lý, bà nhất định phải ban thưởng cho nó.
Nhưng chính lão Vương phi cũng hiểu, đích thứ khác biệt, nếu Lục Hoán muốn ban thưởng vàng bạc tiền tài thì không sao, nhưng muốn được đối xử ngang hàng như hai vị huynh trưởng, vậy không khỏi quá mức tham lam.
Bà còn đang mải suy nghĩ, đã thấy Lục Hoán mở miệng.
"Lục Hoán chỉ cần yên tĩnh, không muốn náo nhiệt, mong rằng sau này sẽ không còn ai tùy tiện ra vào nơi ở của Lục Hoán, hy vọng lão Vương phi chấp thuận."
Ninh Vương phi và lão Vương phi đều kinh ngạc không thôi....
Lão Vương phi ngạc nhiên, "Chỉ có vậy?"
Giọng nói của thiếu niên trong trẻo nhưng lạnh lùng, không mảy may biểu lộ chút cảm xúc, "Chỉ cần có vậy."
Lục Văn Tú quỳ ở bên cạnh lập tức xanh mặt, Lục Hoán có ý gì, chỉ cần yên tĩnh, không muốn náo nhiệt, là cố tình ám chỉ mấy ngày trước hắn ta dẫn người tới vu oan hắn đúng không? Vậy nên lúc này hắn mới nhân cơ hội làm trò trước mặt lão Vương phi, giải quyết thù oán trước kia?!
Lão Vương phi không ngờ thỉnh cầu của Lục Hoán lại đơn giản như vậy, thật lòng chỉ muốn một nơi yên tĩnh thôi sao?
Nhưng bà lập tức nhớ ra, Lục Hoán ở căn phòng chứa củi đó, xung quanh đều là đám hạ nhân, lộn xộn hỗn tạp, khó tránh khỏi xảy ra tranh cãi ầm ĩ. Mặc dù là thứ tử, nhưng bị đối xử khắt khe như vậy cũng thật quá đáng. Việc này do tổng quản xử lý, mà người đứng sau tổng quan là ai, không cần nghĩ cũng biết.
Lúc trước lão Vương phi không quan tâm tới mấy chuyện nhàm chán này, bà và Ninh Vương giống hệt nhau, đều nhắm một mắt mở một mắt cho qua, vậy nên hiện tại mới nhận ra tình cảnh gian nan của thứ tôn trong phủ. Sao lại có thể không gian nan, mấy hôm trước bà ra khỏi Mai An uyển, còn nghe thấy Lục Văn Tú hò hét gọi tên Lục Hoán, đổ vấy hãm hại lung tung, nào ngờ hãm hại không thành, còn trở thành trò cười lớn.
Vậy nên cũng có thể hiểu tại sao Lục Hoán lại đề nghị như vậy, cũng bởi gã Nhị ca luôn tìm mọi cách gây phiền phức.
Nhưng bà đã hứa hẹn sẽ ban thưởng thật nhiều thứ cho thứ tôn, nào ngờ nó lại đưa ra yêu cầu bé nhỏ không đáng nói, có đúng là không hề có chút ham muốn nào không?
Lão Vương phi suy nghĩ một lúc, liền lệnh cho ma ma tâm phúc bên cạnh, "Đi nói với tổng quản, ban cho Lục Hoán một căn viện riêng, đuổi hết đám hạ nhân xung quanh đi, sau này không được tự tiện ra vào! Nếu có gan vi phạm, lập tức xử phạt! Ngoài ra, mỗi tháng cấp thêm cho Lục Hoán ba lượng bạc."
Sắc mặt Ninh Vương phi và Lục Văn Tú có chút khó coi.
Ngay cả Tứ di nương cũng không có viện riêng, phải sống chung với đám nha hoàn, thế mà hiện giờ Lục Hoán lại có một chỗ ở mới. Mỗi tháng được lĩnh ba lượng bạc, tuy không nhiều lắm, nhưng ít nhất cũng đủ để nó chi trả sai bảo hạ nhân, so với lúc trước luôn bị quản giáo nghiêm khắc, giờ đã tốt hơn rất nhiều.
Mà đám hạ nhân xung quanh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trong lòng âm thầm đánh giá. Lúc trước bọn chúng khinh thường Lục Hoán, là vì cả cái Ninh Vương phủ này không ai quan tâm tới sống chết của hắn. Nhưng bây giờ, Lục Hoán cứu lão Vương phi, chỉ sợ sau này không thể khinh ghét ra mặt được nữa.
Hôm nay đã không còn như trước kia.
"Còn ngươi." Lão Vương phi quay đầu nhìn Lục Văn Tú, trên mặt chỉ có ghét bỏ, "Ngươi còn chưa cút về viện chịu cấm túc một tháng?! Còn quỳ gối ở đây cho thêm chướng mắt làm gì?"
Lục Văn Tú vừa tức vừa bực, uất ức nói: "Nãi nãi, sao người lại cho Lục Hoán viện riêng, ngay cả con..."
Lời còn chưa dứt, lão Vương phi đã tức tới mức dậm chân, đúng là thứ phế vật, không nhìn xem chính bản thân nó vừa làm ra chuyện gì, còn dám ở trước mặt bà ghen tỵ với Lục Hoán.
"Nếu không nhờ Lục Hoán, chắc bộ xương già này đã bị thứ vô dụng như ngươi dìm cho chết đuối, ngươi còn oán hận cái gì, chưa phạt ngươi phải quỳ từ đường đã là may lắm rồi!"
Ninh Vương phi sợ đứa con ngu ngốc này lại nói thêm lời gì chọc tức lão Vương phi, vội vàng ngăn lại, sai bảo hai nha hoàn bên cạnh, "Còn không mau đưa Nhị thiếu gia về phòng?!"
Lục Văn Tú bị hai nha hoàn xách đi, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Lục Hoán. Lục Hoán cũng ngẩng đầu nhìn hắn ta, đôi mắt lạnh như băng.
Lão Vương phi không hề nhiều lời, vội vã quay về sưởi ấm, Ninh Vương phi cùng đám hạ nhân xung quanh cũng nhanh chóng tản ra, rốt cuộc hành lang cũng không còn ai.
Lục Hoán vắt sạch nước trên tóc, xoay người nắm tay Tứ muội, dắt nó quay về chỗ Tứ di nương.
Mà bên phía Túc Khê, hệ thống hiện lên thông báo.
"Chúc mừng: Đã đi được nửa chặng đường của nhiệm vụ chính [Được Ninh lão Vương phi khen thưởng], nhân vật chính được thưởng một căn viện mới, tặng +25 thỏi vàng, +3 điểm."
Thấy bước đầu đã thành công, lúc này Túc Khê mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tuy không hiểu vì sao vẫn còn một nửa nhiệm vụ nữa chưa hoàn thành, nhưng cô đoán chắc hẳn sau này còn chuyện gì đó liên quan tới lão Vương phi.
Hệ thống: "Đã đạt 11 điểm, có thể giải khóa bản đồ, bạn có muốn giải khóa không?"
Túc Khê không hề đắn đo, đương nhiên sẽ giải khóa nơi lão Vương phi ban thưởng cho Lục Hoán. Tuy rằng quá trình có chút vất vả, nhưng rốt cuộc nhóc con cũng có nhà có cửa, không bao giờ... phải sống trong phòng chứa củi kia nữa.
Túc Khê cảm thấy mừng thay cho nhóc con, đã có nhà có cửa, ngày xưng vương xưng đế chắc chắn không còn xa!
Bên ngoài có điều dưỡng viên gõ cửa, Túc Khê lấy khăn lau mặt, nhảy lò cò ra nhận bữa sáng, cười tủm tỉm nói cảm ơn.
Nữ điều dưỡng viên cười hỏi: "Sao mới sáng sớm mà số 26 đã vui vẻ vậy?"
Túc Khê cười cười, bưng bữa sáng quay trở về giường. Cô nhanh chóng nuốt vài miếng, sau đó cầm điện thoại chuyển màn hình, nhấn vào địa điểm trên bản đồ, lập tức hiện lên toàn cảnh nơi lão Vương phi ban cho nhóc con.
Nói là một căn viện, nhưng so với nơi ở của đám người Ninh Vương phi và Lục Dụ An, có đình đài lầu các, cảnh vật xa hoa quý giá, nơi nơi đều là hành lang khúc khuỷu, cây cối thơm ngát xanh um.... thì nơi đây không có chút gì, chỉ là một mảnh đất hoang trụi lủi xác xơ.
Nhưng mà....
Rất rộng!
Trái tim Túc Khê hẫng một nhịp, khu đất này thật lớn!
Chính giữa khu đất chỉ có mấy gian phòng chứa củi sơ sài, còn đâu tất cả đều là vườn trúc, lúc này lá đọng đầy tuyết. Nhưng Túc Khê vẫn rất vui vẻ, khu đất lớn như vậy, tuy có hơi đơn sơ, nhưng không có đám hạ nhân và Lục Văn Tú tới đây quấy rối, cô có thể giúp nhóc con khai khẩn trồng trọt, trồng rau nuôi cá, thu hoạch khoai tây cải trắng vân vân, chắc chắn cuộc sống sau này của nhóc con sẽ tốt hơn!
Ít nhất sẽ không tới mức thiếu ăn thiếu mặc.
Đây chính là cuộc sống mới!
Mà hiển nhiên, nhóc con trong game cũng nghĩ như vậy, tuy rằng cả người ướt đẫm, nhưng con ngươi tối đen lại sáng bừng hy vọng, bước đi cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Gian phòng chứa củi xung quanh vốn là của đám hạ nhân, nhưng giờ đã bị quản gia xua đuổi, bọn họ đều đang xì xào bàn tán, nhớ lại xem lúc trước mình có từng đắc tội vị Tam thiếu gia này hay không. Thậm chí có mấy tên hạ nhân còn định đứng ra tạ tội, nếu không sau này thời thế suy chuyển, đến lúc đó thứ tử thực sự trở thành tâm phúc của lão Vương phi, vậy lúc trước họ cố tình nhằm vào hắn, chẳng phải là không còn đường sống nữa hay sao?
Nhưng Lục Hoán không hề quan tâm tới mấy chuyện này. Hắn đi vào phòng chứa củi, lập tức đun nước, cả người lạnh như băng, nếu không nhanh chóng hồi phục, chỉ sợ sẽ dễ bị nhiễm phong hàn.
. . .
Vừa đun nước, hắn vừa nhớ lại chuyện vừa rồi bên dòng suối, không nhịn được cau mày, lúc ấy hỗn loạn, hắn cũng không rõ tại sao gã hạ nhân kia lại đẩy Lục Văn Tú và lão Vương phi xuống suối. Tuy nói Lục Văn Tú tự lấy đá đập chân mình, nhưng tới mức vậy thì chỉ có thể nói vận may quá kém.
Chuyện này giống hệt sự kiện đồ ăn lần trước, có khi nào có người âm thầm trợ giúp hắn?
Ý nghĩ này vừa lóe lên đã lập tức biến mất, trong lòng Lục Hoán có chút mơ hồ thấp thỏm... nhưng nhớ tới hoàn cảnh của chính bản thân, sắc mặt hắn tối lại. Có người âm thầm trợ giúp? Suy nghĩ này thật quá mức nực cười. Chính mình không có chút gì đáng để lợi dụng, sao lại có người sẵn sàng giúp đỡ không cần trả ơn?
Hồi còn bé, hắn vẫn còn chút tín nhiệm với người ngoài, từng giúp đỡ một tên hạ nhân, nhưng hắn ta lại phản bội hắn, hại hắn bị Ninh Vương phi nắm thóp, đánh một đòn hiểm. Ngày đó hắn hấp hối sắp chết, máu tươi đầm đìa, bên ngoài người đến kẻ đi, nhưng không một ai dìu hắn dậy, từ đó đến nay trên người vẫn còn vài vết sẹo chưa mờ.
Từ khi sinh ra tới giờ, nếu không phải mệnh cứng, chỉ sợ hắn đã sớm chết không có chỗ chôn.
Mạng người ti tiện, nhỏ như con kiến.
Sống ở Ninh Vương phủ, số mệnh của hắn còn gian nan gấp trăm vạn lần đám hạ nhân. Hắn biết rõ, trên thế gian này, người duy nhất có thể tin tưởng là chính hắn, còn về phía người bí ẩn kia....
Lục Hoán nhìn sang chậu than hồng đang đỏ lửa, bàn tay nắm chặt thành quyền.
Hắn kiệt lực bỏ qua chút ấm áp nhỏ nhoi này, nhìn da thịt vẫn còn đang run rẩy vì lạnh, trên người có vết bầm tím, hắn lạnh lùng dời tầm mắt.
Khi nào người bí ẩn kia lộ ra manh mối, chính tay hắn sẽ bắt người đó lại. Tuy hiện tại không biết mục đích của đối phương, nhưng chắc chắn sau này sẽ rõ. Hắn tin rằng, trên đời này không có ai đối xử tốt với mình, có chết cũng không tin.

Bình luận

Truyện đang đọc