[HAI THẾ GIỚI] THĂNG CẤP LÀM HOÀNG ĐẾ

Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Xin hỏi người nào đó, cảm giác trúng sổ xố mấy trăm vạn là như thế nào?
Túc khê: Xin cảm ơn, phải nói cảm giác rất choáng váng, giống như đang nằm mơ, tất cả mọi người xung quanh cũng đang nằm mơ! Đặc biệt nhất là, tôi may mắn trúng thưởng bởi vì tin lời của một trò chơi, quả thực quá mức kỳ diệu!
Túc Khê – một học sinh lớp 11, cả đời chưa bao giờ nhìn thấy số tiền 300 vạn, càng không biết đi đổi tiền như thế nào, nộp thuế ra làm sao, vì thế đành phải gọi điện thoại cầu cứu phụ huynh.
Mà bố mẹ Túc cũng ngây ngốc như trời trồng, khiếp sợ tới mức không nói nên lời, một lúc sau mới hồi phục tâm trí, cùng nhau tới chỗ quầy xổ số.
Sau khi nộp thuế, tài khoản nhà họ Túc có thêm 2400000 tệ (~7 tỷ).
Đối với nhà họ Túc mà nói, số tiền này vừa không phải kiếm được do làm việc bất chính, vừa có thể giải quyết tình trạng khẩn cấp, bố Túc mẹ Túc ăn mừng xong, nhanh chóng chia tiền ra làm hai nguồn. Bố Túc mang 10 vạn 500 nghìn sang trả bác, khiến cho bác Túc Khê bất ngờ không thôi, hơn nữa bố Túc còn mang được giấy nợ về nhà!
Chẳng phải mấy ngày trước giục nợ còn xin dư dả thêm vài ngày hay sao, sao hôm nay đã lập tức trả nợ xong xuôi rồi?! Mười vạn cũng đâu phải con số nhỏ, bố mẹ Túc lấy số tiền này từ đâu ra? Đã vậy còn trả thêm 500 nghìn tiền lãi?
Có khi nào công việc ở nhà xưởng tiến triển tốt đẹp, làm ăn có khởi sắc?
Lúc tạm biệt, bố Túc không hề nói lời nào, nhưng bác Túc Khê lại có chút ngại ngùng. Dù sao bà ta cũng cho mượn chưa được nửa tháng, vậy mà đã nhanh chóng giục nợ nhà họ Túc. Ban đầu bà ta còn tưởng nhà Túc Khê không xoay xở được, vậy nên cố ý giục nợ, thấy bố Túc mẹ Túc nhăn mày khó xử, dáng vẻ khốn đốn, bà ta thầm cảm thấy thích thú, đầu năm mới lại có câu chuyện hay để bàn tán.
Nhưng ngàn lần không nghĩ tới, nhà họ Túc có thể xoay xở được!
Mẹ Túc lấy 20 vạn (~65 triệu) để cấp cứu cho bên nhà xưởng, giải quyết nốt đống hàng tồn, tài chính lập tức trở nên ổn định.
Còn lại 211 vạn, bố Túc và mẹ Túc trực tiếp lấy 200 vạn, tính toán cuối tuần sẽ đi mua nhà mới. Hiện tại gia đình ba người họ đang sống trong một căn nhà 70 mét vuông, hai phòng chính hai phòng phụ, điển hình của một gia đình bình thường, thỉnh thoảng sẽ nghe được một vài tranh cãi ầm ĩ không đáng nói, hơn nữa đường từ nhà tới trường Túc Khê cũng hơi xa, từ đó tới trường mất tận bốn mươi phút.
Túc Khê không được ngủ nhiều, vợ chồng hai người cảm thấy vô cùng bứt rứt.
Hai người họ liều mạng kiếm tiền, chính là muốn nhanh chóng mua một căn nhà mới gần trường Túc Khê... Nào ngờ Túc Khê số đỏ, trúng phải số tiền lớn như vậy!
Bố Túc mẹ Túc ra khỏi bệnh viện, kích động tới mức sắp nổ tung, thương lượng bán căn nhà hiện tại đi, có thể được 140 vạn, trong ngân hàng còn hơn 200 vạn, rút ra 160 vạn, có thể mua được một căn hộ 135 mét vuông ngay gần trường! (~6.5 tỷ)
Tính ra còn có thể có thêm một phòng đọc sách cho Túc Khê!
Còn lại 40 vạn vẫn để trong ngân hàng, đề phòng trường hợp khẩn cấp.
Vợ chồng hai người thà gửi tiền trong ngân hàng, chứ không dám tiêu nhiều, chỉ dám rút ra mười vạn, trước mắt để làm vốn lưu động. Tính đi tính lại, Túc Khê là người mua vé xổ số, nhưng cuối cùng chỉ được cho 5000 tệ (16 triệu).
Túc Khê:...
Bố, mẹ, đây không phải là 'hơi', mà là 'rất' khắt khe, khắt khe quá rồi đó.
Nhưng Túc Khê không phải người tham lam, cô hiểu rằng giao số tiền này cho bố mẹ mới là điều đúng đắn nhất, hai người họ biết quản lý tài sản. Mà trong ví tiền của cô đột nhiên nhiều thêm 5000 tệ, đối với một học sinh lớp 11 mà nói, không khác gì trở thành một nữ đại gia.
Vui mừng xong rồi, Túc Khê kích động xoa tay, mở game ra.
Sự kiện xổ số xảy ra quá bất ngờ, khiến cho cả nhà Túc Khê bị quay như dế, vậy nên suốt mấy ngày qua cô không chơi game. Chờ cô bình tĩnh lại rồi, lúc quay trở lại, đã ba ngày trôi qua.
Lúc Túc Khê mở game ra, vẫn còn kích động không thôi, nói với màn hình: "Nhóc con, từ nay về sau con chính là nhóc con của mami. Hệ thống, từ nay về sau hệ thống chính là papa của con!"
Hệ thống: "...Đừng như thế, coi như tôi chưa nghe gì."
...Cô nhóc, ba trăm vạn đã là gì, cô còn đang nắm giữ nghiệp lớn, giúp Đế vương đi lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn kia kìa.
Trong màn hình, nhóc con vẫn chưa trở về.
Ba ngày qua, hắn đã làm rất nhiều việc. Bên ngoài phòng chứa củi lại có thêm vài lớp rào chắn, bên trong có con gà trống đang kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực, ngoài ra còn có ba con gà mái béo tròn nẩy nở, lông óng mượt mà.
Đàn gà ở trong sân đi tới đi lui, in lại một đống dấu chân trên nền tuyết.
Nhóc con đúng là thiên tài trời sinh, nhìn qua đã thấy mấy con gà mái này rất mắn đẻ.
Mà bên ngoài tường viện, có một lớp lá che phủ, không biết bên dưới là cái gì, hình như là hạt giống của củ cải, khoai tây,...
Ngoài ra còn có một ít nông cụ cùng dụng cụ lặt vặt.
Lúc trước cuộc sống của nhóc con trong Ninh Vương phủ rất gian nan, thường xuyên bị Lục Văn Tú và Ninh Vương phi tìm cách hãm hại, đã vậy còn bị đám hạ nhân khinh thường ra mặt. Vất vả nhất là vào mùa đông, tiết trời rét lạnh, phòng chứa củi thô sơ, thiếu ăn thiếu mặc, xiêm y đầy vết khâu vá, trù phòng đưa tới không phải cám thì cũng là màn thầu.
Mà hiện tại, mới có ba ngày ngắn ngủi, hắn đã một tay dựng nên một cuộc sống mới tốt đẹp hơn...
Tiểu trù phòng đã dọn dẹp sạch sẽ, bên trong có đầy đủ củi lửa, thu hoạch thêm ít rau dưa, bữa ăn sau này không còn là vấn đề đáng để bận tâm.
Trong tủ quần áo treo hai kiện da lông, có vẻ như định dùng để may xiêm y, tuy thoạt nhìn có phần đơn sơ, phải tốn vài văn tiền mới mua được, nhưng so với đống y phục mỏng manh kia, đống da lông này cũng có thể chống rét.
Ngoài ra phòng ốc đã được sửa chữa, trông kiên cố chắc chắn hơn rất nhiều.
Trong rừng trúc có đào một hồ nước, chờ mùa đông đi qua, nước tuyết tan dần là có thể nuôi cá.
Túc Khê di tới di lui, có phần bất ngờ, đây đúng là mảnh đất trống hoang vu lúc trước hay sao? Cô chỉ có thể trố mắt nhìn, không thể tưởng tượng được, mới có ba ngày ngắn ngủi, hắn đã làm nhiều việc như vậy!
Hơn nữa chỉ có ba lượng bạc, sao có thể chứ...?
Nhưng chính cô cũng hiểu, nhóc con là người thông minh, tính toán cẩn thận tỉ mỉ, mỗi một văn tiền đều được tiêu một cách đúng đắn, không hề lãng phí một chút nào.
Túc Khê di chuyển tới giếng nước và đại trù phòng phía bên kia, nhìn thấy y phục của đám hạ nhân còn tốt hơn nhóc con... ít nhất là không vá chằng vá chịt, còn chưa nói đến quản gia, được khoác áo choàng lông cừu ấm áp.
Túc Khê cảm giác có hơi chua xót.
Ba lượng bạc có thể mua được cái quỷ gì cơ chứ, lão Vương phi cũng thật keo kiệt.
Tuy lần trước tặng chậu than cùng bàn ghế khiến nhóc con bị dọa sợ, nhưng hiện tại Túc Khê có tiền, không khỏi hơi ngứa ngáy. Người khác có, đương nhiên tiểu hoàng tử của cô cũng phải có.
Hệ thống nhanh chóng mở siêu thị ra cho cô, "Mời."
Túc Khê cảm giác như mình mới đào được kho báu, cái gì cũng muốn lấy.
Đầu tiên, nếu muốn nhóc con trở nên trắng trẻo đáng yêu, nhất thiết phải mua quần áo... Quả thực bên trong có rất nhiều áo khoác lông cừu, còn có cả da hổ, báo, gấu, dê, nai, các loại kiểu dáng, từ áo khoác tới áo choàng, trường bào hay y phục đi săn, cái gì cần có đều có, thậm chí còn có cả y phục thành hôn của nam nhân.
Túc Khê nhìn mà chảy nước miếng, lặng lẽ add mấy bộ hôn phục vào giỏ hàng, thầm nhủ chờ khi nhóc con trưởng thành, nhất định vào lễ thành hôn cô sẽ tặng cho hắn.
Mà hiện tại... cô chọn ba bộ xiêm y lông cừu, vừa nhìn đã biết là rất ấm áp.
Nhóc con mặc màu trắng là đẹp nhất, tưởng tượng cái dáng vẻ oai hùng hiên ngang kia, nhất định phải muaaaa!
Mua ba bộ xiêm y cũng chỉ tốn vài tệ! Rất rẻ!
Túc Khê ưỡn ngực thẳng lưng, so với lúc trước chi li keo kiệt như là hai người khác nhau!
Đã mua xong quần áo, Túc Khê nhanh chóng chuyển sang quầy trang sức dành cho nam tử, có mũ quan, thoa cài tóc, nhưng cô đoán chắc nhóc con sẽ không dùng, vậy nên lý trí mách bảo tuyệt đối không nên mua.
Tóm lại, hiện tại bà đây có tiền, muốn mua cái gì cũng được.
Vì thế Túc Khê nhìn xung quanh phòng chứa củi, xem có thiếu gì không, nếu thiếu thì mua cho nhóc con.
Ba con gà mái sao đủ? Mặc dù cách một ngày sẽ đẻ một quả trứng, nhưng vậy vẫn quá ít, vì thế Túc Khê điên cuồng mua sắm, ném hai mươi mấy con gà mái vào trong chuồng.
Ngoài ra, cô còn mua rất nhiều giống lương thực, từng túi từng túi đặt chỉnh tề ngoài phòng nhóc con.
Hình như còn thiếu gì đó....
Túc Khê trái lo phải nghĩ, đặt thêm một tòa núi giả ở trong sân, một dàn dây nho, một bộ ghế đá vuông vắn, cứ như vậy, rốt cuộc căn viện cũng trở nên có sức sống hơn, không kém nơi ở xa hoa của Lục Văn Tú là bao.
Túc Khê làm xong mọi chuyện, lòng vui như hoa nở.
Tới giờ cơm chiều, thấy nhóc con vẫn chưa trở về, cô liền logout trước.
. . .
Đối với Lục Hoán mà nói, ba ngày qua là ba ngày yên tĩnh nhất thế gian.
Sau khi đám hạ nhân rời đi, một mình hắn chiếm cứ nơi này, nhanh chóng tiến hành tu sửa, nghĩ tới chuyện có thể sống một cuộc sống ấm no, không bị dồn tới đường cùng. Từ một văn tiền nâng lên ba văn tiền, bởi vì có được hy vọng, vậy nên hắn không hề thấy vất vả.
Mấy ngày qua, bẫy rập hắn bố trí ngoài phòng chứa củi vẫn chưa có dấu vết bị đụng chạm, mà trong phòng cũng không đột nhiên xuất hiện mấy thứ kỳ quặc, điều này khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
Tốt nhất là đừng có ai đột ngột tới làm loạn căn phòng của hắn.
Nhưng ba ngày qua tiết trời chuyển lạnh, lại không có than sưởi ấm, cả người hắn trở nên cứng ngắc, sau khi nhảy xuống suối cứu người, hắn luôn cảm giác cơ thể mình yếu đi.
Cho dù có bị phong hàn, đắp chăn ngủ một giấc thì cũng sẽ tốt lên.
Nhưng mấy ngày qua hắn vất vả một nắng hai sương, dần dần tích thành bệnh nặng, lúc này hắn còn đang khiêng một bó củi trở về, cảm giác bước đi có hơi lảo đảo, cả người mềm nhũn.
Lục Hoán cắn chặt răng, cố gắng chống đỡ, đẩy cổng tre đi vào. Hắn vừa định đặt bó củi xuống, tầm mắt đột nhiên cứng lại....
Chỉ thấy ở trong chuồng gà, từ bốn con gà lên thành hai mươi sáu con! Chúng nó kêu gào loạn xạ, tưởng chừng như ba lớp rào chắn cũng không cản nổi!
Cái sân cũng không phải là sân của hắn, sao lại có lương thực, còn cả dàn nho cùng núi giả!
Lại nữa? Lại có kẻ trộm vào đây?
Lục Hoán lập tức nhảy dựng, sắc mặt cực kỳ khó coi, ném bó củi xuống, nhanh chóng chạy vào trong phòng, xem xét một vòng, mở tủ ra, chỉ thấy nhiều thêm vài bộ xiêm y mới tinh, vừa nhìn đã biết cực kỳ quý giá.
Nếu là mấy ngày trước hắn còn có thể yên lặng cho qua, chờ người kia lộ ra dấu vết, chính mình bắt tận tay tra hỏi mục đích, nhưng hôm nay nhìn thấy mọi thứ trong viện hoàn toàn thay đổi, hắn thật sự không thể nhịn được.
Rõ ràng hắn chỉ là thứ tử con di nương, không chút giá trị lợi dụng, nhiều lần tặng đồ cho hắn như vậy... chẳng lẽ không sợ nếu người trong Ninh Vương phủ phát hiện, Ninh Vương phi sẽ lập tức thủ tiêu sao? Chẳng lẽ người đó không sợ sao?
Rốt cuộc là vì cái gì? Ý đồ thực sự của người đó là gì?
Huống chi, mỗi lần tới đều nhân lúc hắn không có trong phòng, lặng lẽ lẻn vào, còn không biết người đó dùng biện pháp nào đi vào, có khi nào là một cao thủ hay không? Nhưng ngoại trừ Ninh Vương phủ, đâu có ai biết tên thứ tử ti tiện này đâu?
Cảm giác có người tự tiện lẻn vào khiến Lục Hoán vô cùng phẫn nộ, cũng khiến cho hắn có chút khác thường, giống như có gì đó trong lòng âm thầm trỗi dậy. Lục Hoán xanh mặt, con ngươi tối đen tràn ngập đề phòng và không tin tưởng. Hắn nhanh chóng bước ra ngoài, quát lớn.
"Rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao lại nhiều lần tặng đồ cho ta? Ngươi có mục đích gì?"
...Nếu không phải muốn hại ta, mà là thật lòng giúp ta, tại sao lại không xuất hiện, chỉ âm thầm xuất hiện sau lưng?
...Thời thế khó khăn, có thật là không có ác ý hay không?
Lục Hoán dứt lời, cả căn viện vẫn yên tĩnh vắng lặng như thường, thậm chí có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi.
Hắn đứng đó một lúc lâu, hít sâu một hơi, có lẽ do máu dâng lên não, hắn cảm giác hình như mình sắp không chịu đựng được, sắc mặt chuyển sang trắng bệch.
Hắn quay trở về phòng, sập cửa thật mạnh.
. . .
Túc Khê không mang điện thoại bên người, vậy nên cô không biết trong lúc mình đang ăn cơm đã xảy ra chuyện gì, cơm nước xong, dưới sự giúp đỡ của điều dưỡng viên, cô nhanh chóng quay trở về phòng bệnh.
Tới nơi, cô lập tức mở điện thoại ra, nữ điều dưỡng viên thấy thế, chỉ có thể lắc đầu, đúng là một cô bé nghiện game.
Mà Túc Khê chỉ lo khởi động trò chơi, cô rất muốn nhìn thấy nhóc con, không biết hắn sẽ phản ứng như thế nào, cô cực kỳ tò mò.
Đương nhiên, quan trọng nhất là... cô có tiền, cô có thể dùng tiền để xem khuôn mặt thật của nhóc con, rốt cuộc tròn méo ra sao.
Nhưng cô không ngờ rằng, vừa online, chỉ thấy sân viện vô cùng yên tĩnh. Mà ở trong phòng, nhóc con đang cuộn mình lại trong chăn, bé nhỏ đến đáng thương.
Khuôn mặt chibi của hắn ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, đôi môi khô nứt, vừa nhìn đã biết đang bị bệnh.
Sao lại thế này?!
Lần này còn tệ hơn lần trước, hình như đã mất ý thức, hôn mê bất tỉnh. Ngay cả chăn cũng rơi xuống mặt đất!

Bình luận

Truyện đang đọc