HẮN KHÔNG XỨNG

Gần đây tôi hay mơ, mơ thấy anh.

Chúng tôi vẫn còn ở Tanzania, trời không nắng lắm nhưng lại rất nóng, anh nói muốn xem sư tử, xem hươu cao cổ, ngắm đồng cỏ bao la, ngắm tà dương khuất dần trên đồng cỏ. Phần lớn thời gian, anh giống như một đứa trẻ, chúng tôi nằm trên giường trong ngôi nhà trên cây, vừa làm tình xong, trên người tôi đổ một tầng mồ hôi, anh trở mình tôi lại, hôn hôn lưng tôi.

Anh kể về tuổi thơ của mình, nói khi còn nhỏ anh sống không vui vẻ gì, ngày nào cũng sợ hãi. Người nhà đối xử với anh rất hà khắc, hễ làm không tốt một chút sẽ bị phạt nhốt vào tầng hầm không cho ra ngoài. Tôi trở mình ôm anh, tay xoa xoa tóc, mặt anh áp lên bụng tôi.

Tôi an ủi anh, nói đừng buồn, bây giờ anh có em rồi.

Anh cọ mũi, môi vào bụng tôi, sau đó nói, Ôn Gia, em đói bụng, bụng đang réo ùng ục kìa.

Tôi nở nụ cười, đánh anh một trận, chỉ là đánh khẽ vào đầu anh một cái, anh đã chết rồi.

Tôi bị cơn ác mộng hoang đường kia làm giật mình, nằm trên giường, đá cái chăn nặng nề xuống. Tôi ngồi dậy, nhìn bốn phía, tối quá.

Tôi hít một hơi, đầu giường vang lên tiếng bíp bíp, tôi liền tắt đồng hồ báo thức.

Cơn nóng giận bỗng tới một cách vô cớ, tôi hét lớn một tiếng vô nghĩa, sau đó hất tung toàn bộ chăn gối xuống đất.

Tôi cảm thấy anh thật thảm, người khác chết rồi còn có mộ có bia, còn anh, cái gì cũng không có, đến một người nhớ đến anh cũng không có.

Bình luận

Truyện đang đọc