HẮN KHÔNG XỨNG

Sau khi đấu giá kết thúc lại có một buổi tiệc đứng, người mua lại bức tranh của tôi là một thương nhân ngành kiến trúc.

Bọn họ gọi tôi đến, loại tình cảnh này tôi đã gặp một lần, ghi lòng tạc dạ.

Tôi gọi điện cho Bowen, bảo cậu mau tới đón tôi. Cậu nói cậu bị ngăn ở ngoài, không vào được.

Tôi thật sự muốn dùng keo dán mình vào ghế luôn, có người đi tới, tôi không thể làm gì khác hơn là đứng lên đi đến ghế riêng. Tôi không hiểu, những thương nhân mê nghệ thuật đã mua tranh thì thôi, sao lại còn muốn gặp mặt họa sĩ đằng sau nó nữa.

Tôi nghĩ đến lời trước đây Thẩm Yến nói, vì bọn họ cảm thấy so với chiêm ngưỡng tác phẩm, đùa bỡn nghệ thuật gia lại càng khiến người ta hưng phấn hơn.

Cửa phòng khách từ bên trong mở ra, bên trong rất mờ, tôi bị chen lấn một lúc, nghe thấy có người đang cười, bọn họ nói, "Xem kìa, đại họa sĩ đến rồi."

Tôi bước tới, một bàn rượu, nam nữ ngồi chung, bức tranh của tôi bị bỏ vào một góc.

"Thầy Triệu, cậu đến rồi, mau tới đây ngồi bên này."

Lúc đó tôi bị hai người lôi kéo, mùi nước hoa nồng nặc khiến đầu rất đau. Có người chen chúc tới, miệng tôi dừng lại trước cốc rượu, là một khuôn mặt xa lạ. Tôi đứng đối diện ông ta, thấp giọng nói: "Chào ông."

"Uống một ly đi, bức họa này của cậu thật đắt."

Chỉ một câu nhẹ nhàng, tôi ngay cả từ chối cũng không làm được, miệng đã bị đổ rượu.

Tôi không thể nghe theo lời dặn của Bowen, vẫn uống rất nhiều rượu, sau đó bắt đầu cao hứng, có người lấy ma túy ra, hỏi tôi muốn thử không, tôi nhận điếu thuốc sau đó lén lút giấu đi. Tôi cầm micro bắt đầu hát, tất cả mọi người liền nhìn tôi. Bọn họ hẳn là đang cảm thấy buồn cười lắm, khinh nhờn nghệ thuật, thỏa mãn hư vinh của bọn họ, chỉ cần có tiền là được.

Tôi lại say, bỏ micro xuống đi tới sô pha, muốn tìm chỗ nghỉ ngơi.

Còn chưa kịp ngồi xuống, cánh tay đã bị kéo lấy, tôi mở mắt ra, quay đầu nhìn lại. Dưới ánh sáng lập lòe, khuôn mặt Thẩm Yến lúc sáng lúc tối, anh nhìn chằm chằm tôi. Tôi cảm thấy mình đang mơ, dụi mắt đến gần, vai lại bị giữ lấy. Cả người tôi chấn động, sau đó nghe thấy anh nói, "Triệu Ôn Gia, cậu ở đây làm gì?"

Tôi hồi phục tinh thần lại, cả người lạnh lẽo, cột sống dần dần cứng đờ, có lẽ tôi sắp biến thành hóa thạch sống rồi.

Nãy giờ anh vẫn luôn ở đây? Từ lúc tôi bước vào đến bây giờ, anh đều nhìn thấy cả rồi?

Tôi không thể tin được, vừa thẹn vừa giận, những cảm giác đó nhồi đầy tôi, thân thể đã đi trước đầu óc, tôi hất tay anh ra, đứng dậy, nói với anh: "Không cần anh quan tâm."

Anh nở nụ cười, lại ngồi xuống, "Tôi không muốn quản cậu, chỉ là dáng vẻ này của cậu quá khó coi rồi." 

Bình luận

Truyện đang đọc