HÀN MẶC TÂN THIÊM ĐẠI MẶC HƯƠNG

Hoàn Nhan Viên Thuyết đi đi lại lại, đêm nay là mùng tám tháng giêng, mười vạn đại quân từ trước đến giờ hắn chiêu mộ sẽ giúp hắn bước lên vị trí cữu ngũ chí tôn, nuôi quân ba năm dùng quân một giờ. Đông cung không có ánh nến, cả Cấm thành cũng chìm trong bóng đen mờ mịt, đèn lồng đỏ mơ hồ trong tuyết trắng.

Bạch Thực Thần nhắm hờ mắt, Đông Tướng quân cũng siết chặt trường kiếm trên tay:

- Điện hạ, kỳ lạ là, hôm nay Hoắc Tướng quân không có trong cung!

Hoàn Nhan Viên Thuyết khàn khàn giọng nói:

- Thường ngày hắn cũng hay đi công vụ, một tháng chỉ trên dưới mười lần đích thân vào chỉ huy Cấm vệ quân, đừng có thần hồn át thần tính như thế!

Bạch Thực Thần hớp trà ngọt, không có chút biểu hiện khác thường gì:

- Châu Thế tử cùng Hộ Biên Vương đều đã bao vây các cổng thành, chỉ cần từ Càn Thanh cung Hoàng hậu phát tín hiệu, liền nhanh chóng tấn công, thần không biết, quỷ không hay! Ngày mai, giang sơn này đã là của người!

Hoàn Nhan Viên Thuyết ngồi xuống ghế chủ vị, đầu có chút đau nhức:

- Bản Vương lo lắng quá độ rồi! Đêm nay, Hiên thị hầu hạ bên đó, chắc chắn không thất bại...

Hoàn Nhan Viên Thuyết chưa nói hết câu, đột ngột có tiếng pháo hoa bắn lên nền trời rực rỡ. Bạch Thực Thần nhoẻn miệng cười, Đông Tướng quân cũng gấp rút đứng dậy. Hoàn Nhan Viên Thuyết mắt phượng lại ánh lên kiêu ngạo vốn có:

- Từ từ mới mở cổng thành, đi theo bản Vương đến tẩm cung phụ hoàng!

Càn Thanh cung sáng rực ánh đèn, Hoàn Nhan Viên Thuyết vội vàng đi vào, chỉ là, nơi này không có một bóng người. Lộ Hà giả trang thành Hoàng hậu, gục đầu trên bàn, máu vương từ miệng nàng ấy chảy tràn xuống mặt đất, toàn thân nàng xanh tái, bệch bạc, nổi bật phượng y đỏ thẫm đến ghê người. Chén rượu trên tay nàng lăn lóc dưới nền đá, minh chứng cho việc trúng độc.

Hoàn Nhan Viên Thuyết siết tay lại, hơi thở lạnh như gió thổi từ vực sâu vạn dặm:

- Không xong rồi!

Đông Tướng quân hoảng loạn, giọng nói cũng lạc đi:

- Hoàng thượng đã phát hiện ra! Chúng ta đã bị phát hiện!

Hoàn Nhan Viên Thuyết trường bào Thái tử cao lãnh, phượng mâu đen tối dần:

- Đã đến nước này...hạ lệnh tấn công! Ai lấy được đầu Vĩnh Nguyên Đế, thưởng vạn lạng kim ngân!

Bạch Thực Thần nhắm mắt, đây chính là thiên gia, đây thực sự là thiên gia, thân sinh hoàng tộc, độc ác vô lương, bất thân tình bất phụ tử bất thủ túc. Đông Tướng quân đứng trên đài cao, dồn dập đánh trống. Tiếng trống náo động Cấm thành, náo động Thần Đô. Mười vạn đại quân từ bên ngoài xông vào kinh thành, giết chết toàn bộ binh lính triều đình, lại bao vây Hoàng cung. Mà Châu Thế tử cùng Hộ Biên Vương cũng đưa binh lùng sục từng cung điện một, một góc Cấm thành đã thê lương lửa đỏ. Thần Đô sau gần nửa thế kỷ lần nữa chìm vào binh biến.

Bên ngoài đường phố, phản binh ngang nhiên đi lại, những gia tộc nào từng phản đối Thái tử Hoàn Nhan Viên Thuyết liền bị toàn gia giết sạch, trong đêm máu chảy lửa cháy bàng hoàng đất trời.

Phùng phủ.

Gia Hỷ chạy vội đến đại sảnh, băng qua hoa viên, nàng vẫn có thể nghe được tiếng súng thần công ầm ầm nổ, có mảnh lửa theo gió rơi rớt dưới chân, Gia Hỷ càng thêm vội vã:

- Phụ thân!

Trong nhà đầy đủ người, ai nấy đều đã chuẩn bị đầy đủ hành lý. Tứ phu nhân bối rối khóc lóc, Gia Hỷ siết tay lại, đây đúng thật là chiến tranh.

- Mọi người tính đi đâu?

Đại lão gia trong giọng nói có chút khẩn trương:

- Trong đêm, bất luận thế nào cũng phải ra được khỏi kinh thành. Lão Tứ thường ngày phụng sự Thái tử, có thẻ bài, có thể đi được, bây giờ, trong nhà hãy theo lão Tứ tạm thời đi về thôn trang sinh sống! Đừng vì ta mà liên lụy!

Gia Hỷ mơ mơ hồ hồ, lại nhìn qua Ngũ gia:

- Đây là sao?

- Hoàng thượng bạo bệnh, Thái tử làm phản, hiện tại những ai không phải vây cánh Thái tử đều bị triệt hạ!

Gia Hỷ thảng thốt, hắn, đã thực sự hạ thủ:

- Mọi người còn không nhanh!

Đại lão gia gật đầu:

- Là đợi con, cùng Tứ thúc, Ngũ thúc rời kinh, mau lên! Ta đã hứa với Thành Vương điện hạ sẽ đợi người ở đây, sống chết gì cũng không nuốt lời!

Từ khi cung cấp số dầu lạc mỡ lợn cho trận yên hỏa biên thùy ấy, ông đã tin tưởng Thành Vương quân lâm thiên hạ, khải hoàn đoạt vị. Chỉ là hiện tại, tuy có chút thay đổi, có chính biến, nhưng thâm tâm ông chưa từng có ý nghĩ rằng Thành Vương sẽ thất bại.

Gia Hỷ che miệng, phụ thân nàng đã nói vậy, có nghĩa là Thành Vương sẽ hồi kinh, cũng có nghĩa là...

Gia Hỷ dập đầu dưới chân Đại lão gia, như nói lời cuối cùng:

- Phụ thân, đừng lo cho nữ nhi, toàn gia cứ đi, nữ nhi còn có việc phải làm!

Gia Hỷ chạy vội ra cổng, hai tì nữ nàng gấp rút đi theo, không một ai đuổi kịp, tiếng súng thần công nổ ngày càng gần, ngày càng chát chúa. Gia Hỷ lên xe ngựa, bây giờ không có phu xe, ngựa hí vang dội. Đạm Ngọc thở hồng hộc:

- Tiểu thư muốn vào cung?

Gia Hỷ gật đầu, nắm lấy tay Bối Lan:

- Em ở lại, lo cho Sở cô nương cùng tiểu hài tử!

Bối Lan khóc lớn, lắc đầu quầy quậy:

- Tiểu thư, đừng đi, bây giờ ra đường sẽ chết mất...Tiểu thư...

Gia Hỷ giật giật tay áo Đạm Ngọc, ngựa hí lên rồi phi nước đại vào Cấm Thành. Nàng nhìn lại Bối Lan lau nước mắt, là nàng không muốn Bối Lan gặp nguy hiểm, chính bản thân nàng, đối với hai tì nữ cũng liền khác biệt tình cảm mà đối xử, làm sao trách được bất cứ ai.

Gia Hỷ nhìn trong loạn đao, tìm đường đi vào, Hoàng cung này đã nhiều lần nàng đi, liền biết đường nào nhanh nhất, ngắn nhất. Đột ngột, một lưỡi kiếm bén ngọt kề vào lưng, Gia Hỷ chảy mồ hôi ròng ròng, lại nghe âm thanh quen thuộc:

- Thục Trinh Huyện chúa!

Gia Hỷ bàng hoàng xoay người lại:

- Bạch Thực Thần!

Tên lính đang uy hiếp nàng cũng thu lại kiếm, Bạch Thực Thần cau mày:

- Huyện chúa sao giờ này lại chạy vào đây? Muốn tự sát mà không đủ can đảm?

Gia Hỷ thở phào, dung hoa thất sắc liền tươi nét cười:

- Đưa ta đi gặp điện hạ!

- Huyện chúa muốn tận mắt nhìn điện hạ chết?

Gia Hỷ siết chặt tay, gương mặt càng thêm bệch bạc:

- Đại nhân nói gì? Ta chính là không muốn Thịnh Vương mất mạng!

Bạch Thực Thần không rõ hỉ nộ, cả cười:

- Huyện chúa, nàng nghĩ gì trong đầu khi nói cho ta biết muội muội ta bị bức nhục đến chết thế nào, rồi bây giờ lại muốn hắn được sống?

- Ta là muốn ngươi biết trên đời vẫn còn cốt nhục của Bạch Cẩm Chúc để ngươi bảo vệ, cũng là muốn ngươi khuyên nhủ điện hạ đừng làm ra chuyện thương thiên hại lý!

Bạch Thực Thần nắm lấy tay Gia Hỷ, lôi nàng ra cổng cung:

- Nàng nghĩ ai có thể khuyên được hắn, hắn vừa mới hạ lệnh kẻ nào giết được Hoàng thượng liền thưởng vạn lạng kim ngân! Hắn ta không phải là người, đừng nói Bạch Thực Thần ta, đến Phật Tổ cũng không khiến hắn hoàn lương được!

Gia Hỷ cắn môi, vung tay lao vào trong:

- Ta sẽ làm được!

Gia Hỷ xoay người về Thái Hòa điện, chắc chắn Hoàn Nhan Viên Thuyết đang ở Thái Hòa điện. Một kẻ yêu hoàng quyền tựa mạng sống như hắn, sẽ ở nơi có ngai vàng này. Đạm Ngọc chưa bao giờ thấy tiểu thư chạy nhanh như vậy. Gia Hỷ băng qua thi thể, băng qua gió tanh mưa máu, băng qua khói lửa, bạch y lấm lem hồng trần cuối cùng cũng dừng trước đại sảnh.

Tiếng nàng thê lương vang vọng:

- Lăng Mặc!

Hoàn Nhan Viên Thuyết thân mặc hoàng bào trầm mặc ngồi trên long ỷ, vừa thấy hồng nhân trong mộng, như không thể tin được, vội vàng bước xuống:

- Hỷ nhi!

Hắn ôm lấy nàng, trên người nàng ngập tràn mùi thuốc súng, mùi tử thi, cả hương hoa quen thuộc, Hoàn Nhan Viên Thuyết thấy hốc mắt nóng lên:

- Nàng vì ta mà đến đây?

Gia Hỷ quệt lệ trên mặt hắn, nét cười yếu ớt:

- Lăng Mặc, đi thôi! Phải đi thôi! Thành Vương đã đem binh vào thành rồi! Đi thôi!

Hoàn Nhan Viên Thuyết siết lấy vai Gia Hỷ:

- Nàng nghĩ bản Vương sẽ thua hắn?

Gia Hỷ lắc đầu, không nén được tiếng khóc:

- Trong ngoài đều là địch, điện hạ định làm thế nào?

Hoàn Nhan Viên Thuyết cười nhạt:

- Không thể, mười vạn đại binh của ta đã bao vây toàn bộ Thần Đô này, tất cả là không thể!

Bạch Thực Thần giữa khói lửa tiến vào, quạt giấy đề thơ phất phơ trước mặt:

- Từ khi điện hạ bức nhục muội muội ta, mọi chuyện đều là có thể!

Gia Hỷ nắm lấy tay Hoàn Nhan Viên Thuyết, gấp gáp:

- Đi thôi! Sẽ không kịp mất!

Bên ngoài đột ngột có tiếng la hét ầm ĩ, có tiếng thần công nổ khác thường. Châu Thế tử giáp trụ nặng nề đi vào:

- Điện hạ, Thành Vương...phản công! Bốn bề đều có quân triều đình!

Hoàn Nhan Viên Thuyết ngồi xuống ngai vàng, phượng mâu đỏ máu:

- Bạch Thực Thần! Ngươi! Phản chủ!

Hắn lại nhìn sang Châu Thế tử, quyết tiệt:

- Chống trả, không được để quân lực Thành Vương vào thành trước khi giết được Hoàng thượng!

Bạch Thực Thần nhàn nhạt cười:

- Hoàng thượng không ở trong kinh, ngươi giết thế nào! Hoàng thượng đang ở phủ Nguyên Soái! Tương Đại Nguyên Soái cũng đã giết chết Hiển Đạo, dẫn toàn bộ đại binh nhập thành, ngươi còn muốn làm Hoàng Đế? Si tâm vọng tưởng!

Bạch Thực Thần cười lớn, một tên Thị lang Tứ phẩm như hắn có thể hạ được Thái tử đương triều, chính là việc vui nhất đời người, là hắn viết thư cho Tương Đại Nguyên soái biết Hiển Đạo đang cướp thánh chỉ, là hắn dâng bằng chứng Thịnh Vương phản quốc đem bản đồ tám thành Nam cương đưa cho Mạt Quốc, là hắn liên lạc cùng Tây Định Vương, để lộ ngày giờ Thịnh Vương binh biến.

Hoàn Nhan Viên Thuyết rút kiếm, nụ cười trên mặt quái dị không tả nổi, tràn ngập oán khí:

- Khá cho ngươi! Bản Vương tin lầm người!

Bạch Thực Thần nhếch môi, sẵn sàng đón nhận cái chết:

- Huyện chúa! Tình ý của người hại cả thiên hạ! Vốn là, người không tồn tại, thì đã không có chính biến này!

Thần công nổ ầm trời, rơi trên mái Thái Hòa điện. Hoàn Nhan Viên Thuyết hơi lùi lại. Thái Hòa điện bất ngờ bốc cháy, Gia Hỷ ho sặc sụa trong khói. Hoàn Nhan Viên Thuyết buông kiếm, bế bổng nàng trên tay:

- Không sao, trời có sập, ta cũng che cho nàng!

Gia Hỷ kéo lấy áo hắn, hơi thở nặng nhọc:

- Đi thôi! Phải ra khỏi đây! Đi thôi!

Hoàn Nhan Viên Thuyết cởi hoàng bào, khoác ngân giáp, tránh né khói lửa đưa mỹ nhân trong ngực ra ngoài. Đạm Ngọc đánh xe, ngựa hoảng hốt lồng lên mấy bận. Hoàn Nhan Viên Thuyết nắm lấy tay Gia Hỷ:

- Nàng phải ra khỏi cung, bản Vương để ám vệ hộ tống nàng!

- Không! Điện hạ phải cùng ta đi!

Hoàn Nhan Viên Thuyết lắc đầu:

- Sinh tử một khắc, để bản Vương và hắn tử chiến!

Gia Hỷ lau lệ trên gương mặt nam tử, lại cười, nàng rút trâm vàng kề vào cổ:

- Nếu hôm nay điện hạ không cùng ta đi, ta liền chết tại nơi này!

Hoàn Nhan Viên Thuyết thẫn thờ, lệ rơi vào áo Gia Hỷ nóng rực:

- Bản Vương đã yêu nàng từ ngày đầu tiên nàng bước vào Cấm Thành, nàng còn nhớ không?

Gia Hỷ nghẹn ngào, hồi ức tràn về:

- Khi đó ta cùng Châu Dư Lộ tranh chấp, là người giải vây!

- Bản Vương sao có thể quên được, chiều hôm đó, bản Vương còn đứng trước mặt Tam đệ khẳng định nàng là người của bản Vương...

Gia Hỷ bật khóc, trâm vàng cũng rơi xuống, Hoàn Nhan Viên Thuyết ôm lấy nàng, trầm mặc:

- Bản Vương nghe theo nàng, rời cung!

Hoàn Nhan Viên Thuyết rút ngọc bội "Hoàn Nhan" lại đưa cả trường bào Thái tử cho một ám vệ. Kẻ này ngay lập tức liền hiểu ra, mặc y phục giả trang quay lại Thái Hòa điện.

Hoàn Nhan Viên Thuyết siết tay Gia Hỷ, xe ngựa cứ thế an toàn rời khỏi Cấm Thành.

Giữa ngày tuyết rơi, yên hỏa rợp trời.

Bình luận

Truyện đang đọc