HÀN MẶC TÂN THIÊM ĐẠI MẶC HƯƠNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nửa đêm, mưa như nước trút, Hoàn Nhan Viên Hạo tiến vào thư phòng. Hắn mất một ngày sắp xếp ổn thỏa cho Gia Hỷ, Hồng Thất tiên sinh cũng đã tìm ra một phương thuốc thử nghiệm, hắn điều ông đến Bích Ba Trang, lại cố tình cử cả ám vệ xung quanh nơi nàng ở mà canh giữ. Nàng không là gì của hắn, hắn lại vì nàng bôn ba bao nhiêu công sức.

Hoàn Nhan Viên Hạo ủ người vào chăn bông ấm, cơn mưa này là báo hiệu tiết trời oi nóng sắp sửa kết thúc, rất nhanh nữa thôi, gió đông liền về.

Đèn trong phòng leo lắt, hắn mệt mỏi gọi mấy tiếng, hạ nhân không ai tiến vào. Rất lâu sau, Triệu Tử Đoạn mới mở cửa, hắn chậm rãi thắp nến:

- Chủ nhân!

- Linh Tê đâu?

Thường ngày chính Linh Tê là người lo liệu chuyện vụn vặt này, không thấy bóng dáng nàng, Hoàn Nhan Viên Hạo liền trống trải.

Triệu Tử Đoạn hơi ngừng lại:

- Chủ nhân lo lắng?

Hoàn Nhan Viên Hạo thong thả rút trâm ngọc ra khỏi tóc, lấy khăn tơ tằm thấm bớt nước. Triệu Tử Đoạn đến sau lưng Thành Vương, nhẹ nhàng đoạt khăn cẩn thận giúp Thành Vương lau tóc:

- Thuộc hạ có nói thế nào, Vương gia cũng không tin! Vương gia ở Phùng phủ nghi ngờ thuộc hạ dụng độc lên Huyện chúa, người từng nghĩ qua, thuộc hạ sẽ bất mãn tâm tình?

Thành Vương cứng ngắc biểu tình, xoay người lại, u lam huyền mục linh lung nhìn sâu vào Triệu Tử Đoạn. Kiếp trước hắn không có người này xuất hiện, kiếp này lại đột ngột bên hắn tận lực đồng cam cộng khổ.

Triệu Tử Đoạn né tránh thăm thẳm ánh nhìn của chủ nhân, gương mặt yêu mị bán nam bán nữ hơi bối rối. Triệu Tử Đoạn biết bản thân đã quá thẳng thắng thể hiện nội tâm, có chút lo lắng. Nhưng dù nguy hiểm, hắn cũng muốn cảnh báo mối nguy Linh Tê với chủ nhân.

Tiếng nến trong phòng cháy phừng phừng.

Hoàn Nhan Viên Hạo rất lâu sau mới nhu hòa thốt ra:

- Bản Vương...không cố ý! Ngồi xuống đây!

Triệu Tử Đoạn lẳng lặng yên vị trên ghế dài, Thành Vương xoay lưng về phía hắn, tóc ướt một mảnh dính trên trung y thẫm đỏ. Triệu Tử Đoạn tiếp tục lau khô mớ tóc đen như mực đó.

Hoàn Nhan Viên Hạo âm trầm phân phó:

- Đừng để Linh Tê ra khỏi Vương phủ! Thêm một hai năm nữa nàng liền hai mươi lăm, có thể gả đi!

Triệu Tử Đoạn nhếch môi:

- Chủ nhân, nếu thuộc hạ nói ngọn nguồn cơn bệnh lạ của Huyện chúa là do Linh Tê làm? Người sẽ tính sao?

Hoàn Nhan Viên Hạo bàn tay siết nhẹ, lãnh đạm:

- Nếu giao đến ngươi, ngươi sẽ làm gì nàng?

- Vương gia thật sự muốn biết?

Hoàn Nhan Viên Hạo thở dài, cay đắng:

- Với bản tính của ngươi, mười phần là đẩy nàng đi làm binh kĩ!

Triệu Tử Đoạn cười thành tiếng:

- Thuộc hạ tiếng là yêm nhân, cũng cần cung nữ đối thực? Tất nhiên sẽ không giết nàng đi!

Hoàn Nhan Viên Hạo lắc đầu. Triệu Tử Đoạn không dám nói gì nữa. Tóc ướt đến mấy lau mãi cũng khô đi, Thành Vương lấy trâm cài gọn, đứng dậy tự nhiên:

- Ngươi cũng dính mưa, bản Vương chuẩn bị nước cho ngươi tắm!

Triệu Tử Đoạn giật mình, thụ sủng nhược kinh:

- Chủ nhân, thuộc hạ không dám!

Thành Vương nghiêm túc nhìn lại, mắt phượng linh lung lưu tình:

- Từ trước đến giờ, bản Vương đối xử giữa ngươi, Tuyệt Tâm và Linh Tê, thì luôn khiến ngươi thiệt thòi! Bản Vương biết rõ điều đó, nhưng ngươi vẫn nhẫn nhịn trung thành! Nếu bản Vương từng khiến ngươi thất vọng, lần này để bản Vương tạ lỗi vậy!

Người ta nói, người nhân đức liền thu phục chúng sinh. Thành Vương đối đãi với thuộc hạ thân cận hết mực như vậy, chính là muốn dẹp đi dù chỉ một ý nghĩ bất trung của kẻ dưới. Một ân tình này, cộng với ơn cứu mạng năm xưa, Triệu Tử Đoạn nếu thật sự phản bội, hẳn không còn là người nữa, khác gì cầm thú súc sinh.

Triệu Tử Đoạn cũng biết rõ hàm ý Thành Vương chính là bày tỏ tâm ý bề trên, lại mưu cầu lòng trung của hắn.

Triệu Tử Đoạn mỉm cười:

- Chủ nhân, từ khi đi theo người, thuộc hạ đã giao cả sinh mệnh này ra vì người! Tâm ý của người, thuộc hạ xin nhận!

Thành Vương hài lòng, tự tay pha nước tắm, thêm tinh dầu lại thử độ ấm, sau mới ra án thư tiếp nhận đại sự cần giải quyết trong ngày. Triệu Tử Đoạn ngâm mình trong bồn tắm gỗ tử đàn thoảng hương thảo mộc nhàn nhạt, linh cảm Thành Vương mười phần sẽ lên ngôi cữu ngũ!

Bên ngoài có hắc y nhân tiến vào, nghe giọng nói, Triệu Tử Đoạn cũng biết rõ đó là ám vệ được huấn luyện dưới tay hắn.

Bóng hắc y nhân in lên tường lung lay theo ánh nến:

- Điện hạ! Đã tìm thấy Hà ma ma, người hầu mất tích của Thục Trinh Huyện chúa!

Thành Vương ngừng bút, lãnh đạm:

- Ở đâu, nguyên nhân?

- Trong giếng cạn bỏ hoang Phùng phủ, xác đã phân hủy, chết do bị dị vật đập gây vỡ sọ. Thời điểm tử vong trùng với ngày Thục Trinh Huyện chúa trở nặng!

Hoàn Nhan Viên Hạo gật đầu, hắc y nhân hiểu ý tiếp tục:

- Trong vườn có dấu vết đất chôn rất mới, ở đó giấu một chùy đồng* hoa văn...

Hoàn Nhan Viên Hạo thấp giọng:

- Bản Vương không muốn nghe nhiều như vậy, là ai gây nên?

- Phùng Nhị phu nhân! Chùy đồng là vật của Phùng Hậu! Có cả bã trà xanh và thất ly tán!

Hoàn Nhan Viên Hạo cười lạnh, Phùng Hậu do một tay hắn nâng đỡ, mà mẫu thân Phùng Hậu lại dám ra tay với nữ nhân của hắn. Thật không biết trời cao đất dày!

- Phân phó toàn bộ ám vệ lôi Phùng Hậu về, đem những gì tìm được đều đưa đến Hồng Thất tiên sinh!

Tên hắc y nhân vừa ra đến cửa, liền nghe tiếp.

- Bản Vương cho các ngươi đúng ba ngày! Nếu không tìm được hắn, đem đầu đến đây!

Triệu Tử Đoạn bước ra ngoài, tóc xõa dài quá thắt lưng, trên người trung y màu huyền khoác hờ áo mỏng tinh tế thêu họa tiết liên hoa đỏ thẫm. Hắn lấy thỏi mực thận trọng mài:

- Chủ nhân, người cũng biết Phùng Hậu anh hùng xuất thiếu niên, võ công hiếm người địch lại, cần gì phải làm khó đám ám vệ!

Hoàn Nhan Viên Hạo tiếp tục đọc qua thư từ cơ mật từ nội gián khắp nơi gửi về, ghi chép vào sổ sách.

- Vậy ngươi đích thân ra tay đi! Thân thủ ngươi tốt hơn hẳn đám ám vệ ấy!

Triệu Tử Đoạn cả cười:

- Thuộc hạ có thể bày binh bố trận để bắt hắn, còn nếu trực tiếp giao đấu, thuộc hạ thật sự không phải đối thủ của hắn!

Mưa ngoài trời đã tạnh hẳn, trăng cũng sáng một vùng khuyết sau mây đen ủ rũ.

Phùng Gia Hảo cùng Hạnh Lộ lén lút đến thư phòng, không thấy bóng dáng Linh Tê, càng phấn khởi vui mừng, nàng ta thấp thỏm đi vào, qua khỏi rèm ngọc liền thi lễ:

- Điện hạ! Thiếp thân có nấu ít canh táo đỏ, người thức khuya dùng rất có lợi sức khỏe!

Thành Vương không ngẩng đầu, vô cảm:

- Nàng để đó rồi có thể quay về!

Phùng Gia Hảo mím môi, ngẩng mặt, chỉ thấy nụ cười như có như không của Triệu Tử Đoạn, gương mặt hắn dưới mờ mờ ánh nến hiện lên xinh đẹp yêu mị, miễn nhiễm nhân gian yên hỏa.

- Trắc phi nấu canh khéo tay, nghe thật thơm!

Hoàn Nhan Viên Hạo hơi nhìn Triệu Tử Đoạn, mở nắp sứ, đúng là có làn khói đậm ngọt bốc lên, dễ khiến người khác đói bụng. Hắn gật gật đầu:

- Triệu Tử Đoạn, ngươi cả ngày mệt mỏi có lẽ cũng đã đói rồi! Ăn đi!

Triệu Tử Đoạn thản nhiên ngồi xuống cạnh Thành Vương, đỡ lấy chén canh:

- Tạ Vương gia!

Phùng Gia Hảo trợn tròn mắt, công sức một ngày nàng ta hầm canh, cuối cùng lại đổ vào bụng một tên yêm nhân nô tài, lại là kẻ mà nàng ta ghét cay ghét đắng.

Thấy Phùng Gia Hảo vẫn đứng đó, Hoàn Nhan Viên Hạo mới ho nhẹ:

- Cầm Tử, Cầm Tử!

Phùng Gia Hảo xoay mặt ra ngoài, nhìn bóng áo xanh nhạt tiến vào, nghiêm cẩn quỳ xuống:

- Vương gia cho gọi!

Triệu Tử Đoạn mỉm cười yêu nghiệt:

- Cô cô quên mất gia quy rồi!

Thành Vương đặt bút xuống, ôn nhu:

- Đứng lên đi!

Phùng Gia Hảo mông lung chưa rõ ràng, đã nghe Cầm Tử đều đều giọng nói:

- Trắc phi, thư phòng là nơi bất khả xâm phạm, nếu Vương gia không cho gọi, không ai được tiến vào! Vi phạm, phạt một năm cấm túc!

Phùng Gia Hảo sững sờ, vội vàng quỳ xuống xin tội, nhưng chưa kịp mở miệng. Đã nghe Thành Vương phán quyết:

- Niệm tình lần đầu, giảm một nửa đi!

Thư phòng là nơi cấm kị trong Vương phủ, cho dù Vương phi thường ngày cũng không được đến. Cầm Tử cựu nhân theo chân Thành Vương ở Mi Châu, lại là thân tín của Đại Công chúa - Hoàng tỉ cùng mẹ với Thành Vương - nên nàng ta mới có quyền túc trực bên ngoài. Phùng Gia Hảo ngày đầu tiên mới đến, hiển nhiên không rõ, Vương phi càng không có lòng dạy dỗ. Thành Vương đêm nay nghỉ lại ở đâu, chính là tột cùng vinh dự cho người đó, nên càng kích thích Phùng Gia Hảo chạy đến đây lấy lòng

Ngày đầu tiên trở thành Trắc phi, Phùng Gia Hảo cư nhiên bị giam lỏng sáu tháng. Chuyện này với một tân nương mà nói, là vô cùng nhục nhã, cả phủ ai cũng chê cười nàng ta trộm gà không được lại mất nắm thóc!

Phùng Gia Hảo dấm dẳn về viện, khóc không thành tiếng, rõ ràng nàng có ý tốt, sao lại thành ra thế này. Hạnh Lộ dìu nàng ta vào trong, thì thầm:

- Trắc phi, người đừng buồn, nô tì phỏng đoán, người không được thừa ân, cũng chẳng ai có khả năng khiến Vương gia viên phòng!

Phùng Gia Hảo cau mày, nàng ta ngồi trong bóng tối, nến cũng không đốt, rì rầm trò chuyện:

- Vì sao?

- Điện hạ là nam nhân, có công công theo cạnh cũng là lẽ thường...nhưng Triệu Thiếu giám thật sự...quá đáng nghi!

Phùng Gia Hảo trầm ngâm, trong phòng khi đó chỉ có Thành Vương cùng Triệu Tử Đoạn. Trên người Thành Vương chỉ có trung y, Triệu Tử Đoạn tóc cũng không vấn lên, lại thản nhiên ngồi cạnh mài mực, như vậy có phải quá thất lễ hay không?

Phùng Gia Hảo hấp tấp:

- Ngươi nói...trước đó Vương gia hạ lệnh đun nước tắm?

Hạnh Lộ lại khẽ khàng:

- Trước khi Trắc phi đến, nô tì đã hỏi qua hạ nhân, là đun nước nhưng lại chuẩn bị y phục cho Thiếu giám!

Phùng Gia Hảo đưa tay bịt miệng Hạnh Lộ, Thành Vương nếu cùng Triệu Tử Đoạn có tư tình, càng chấn động hơn Thịnh Vương cưỡng gian tiểu hài tử năm xưa!

___________________

Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả: Hooaitram (Hồ Miêu - Hồ Ái Trâm).

https://my.w.tt/qRUPDC4sVP

Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả truyenfull, sstruyen,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.

Chú thích:

Chùy đồng

Bình luận

Truyện đang đọc