HÀN THIÊN KÝ



Luyện thể thuật là một con đường đầy gian nan và khổ ải, đạo của luyện thể là cường thân, cường thân sẽ giúp thân thể ngày càng mạnh sức lực ngày càng lớn, bách bệnh bất xâm không bị độc dược ảnh hưởng cuối cùng là cơ thể chí tôn bất tử bất lão, sự lợi hại của cảnh giới tối cao ở luyện thể đạo làm không biết bao nhiêu kẻ phải ngưỡng vọng, từ xưa những người không có linh căng coi luyện thể đạo như một con đường khác giúp họ đạt được Vinh diệu chí cao của cường giả, nhưng luyện thể đạo gian nan đã vứt đi không biết bao nhiêu kẻ thiếu nghị lực ,cuối cùng đạt đến đỉnh cao chỉ còn lại những cường giả thực sự, con đường luyện thể như cá bơi ngược thác càng tiến xa càng khó nhưng nếu đã bước tới bước cuối cùng vậy sẽ thành cá chép vượt long môn tiếu ngạo thiên hạ khiến người đời phải thán phục.

Con người được hợp lại từ ba yếu tố đó là “Tinh” “Khí” “Thần”,luyện thể đạo chú trọng ở “Tinh” ,tinh lực ban sơ còn yếu kém phải được mài dũa bằng sự luyện tập ,luyện tập có cường độ từ thấp đến cao, nếu tinh lực yếu mà luyện tập cường độ cao vậy cơ thể sẽ không chịu nổi mà bị tổn thương, khi tinh lực ngày càng mạnh nó sẽ kéo theo “Khí” và “Thần” cùng mạnh theo nhưng như thế lại là một sự thiếu thông tuệ của người luyện thể, tuy nói Khí và Thần sẽ mạnh lên theo sự lớn mạnh của Tinh nhưng tại sao Tinh phát triển Thì Khí và Thần cũng phát triển đó là do sự “Cân bằng” ,sự cân bằng làm cho không một yếu tố nào trong cơ thể trở nên quá trội so với hai thứ còn lại, khi tu sĩ luyện Khí cơ thể họ cũng có bước phát triển chỉ là nó chậm hơn so với Khí ,và ngược lại người luyện thể đến mức nào đó cũng khiến khí trong họ tăng cao ,và dù cho có là luyện khí hay luyện thể thì Thần của tu sĩ cũng đều phải đáp ứng được độ lớn mạnh nhất định, lúc đó những tu sĩ này mới có bước phát triển cao hơn được, và đó là cách quy tắc “cân bằng” hoạt động.

Thông thường “Thần” trong mỗi con người theo tu vi và kinh nghiệm trong cuộc sống sẽ chầm chậm mà phát triển,tuy nhiên người luyện khí và luyện thể trong quá trình tu luyện đều có cách khiến cho “Thần” của họ lớn mạnh hơn ,cái này là do kinh nghiệm tu luyện của những người đi trước để lại, “Thần” đủ mạnh sẽ giúp tu luyện giả tránh được tẩu hỏa nhập ma khi tu luyện lên cao ,thế nhưng thần không chỉ có tác dụng như thế, trên đời này nếu “Tinh” và “Khí” có thể tu luyện được thì “Thần” cũng vậy người tu luyện “Thần”được gọi chung là Luyện Thần giả ,cái này là tên gọi chung tuy nhiên tùy vào từng nơi mà tên gọi cũng khác nhau,có thể là Ma Đạo Sư như ở phương Tây, cũng có Thể gọi là Ngũ Hành giả như ở phương Đông, nhưng chung quy khả năng của họ đều là giống nhau là có thể dùng thần niệm hay ý thức của mình điều động nguyên tố tự nhiên để tấn công hay phòng thủ,củng như có thể phát động tấn công bằng thần niệm cùng với nhiều khả năng phi thường khác về mặt này ,Luyện Thần giả tu luyện đến tận cùng cũng không hề thua kém Luyện Khí hay luyện thể, nói chung đó củng là một con đường khác để bước đến đỉnh cao.

Thế nhưng luyện thần giả không phải là một chức nghiệp quá phổ biến,lý do là Luyện Khí quá nổi trội,Luyện Thể thực lực quá khủng bố ,xo ra thì luyện Thần thua thiệt nhất vừa khó khăn lại có nhiều yêu cầu khắc khe, tài nguyên tiêu tốn khi tu luyện cũng nhiều vậy nên độ phổ biến là kém nhất,Hàn Thiên không chuyên tu Thần nhưng hắn song tu Khí Thể theo đó thì củng có cách luyện Thần phù hợp riêng không nhất thiết phải thêm lối tắt nữa.

Hàn Thiên đã từng luyện thể nên hắn biết rõ mình phải bắt đầu từ đâu, hàng ngày hắn đều định ra cho mình một số mục tiêu nhất định, hôm nay là ngày đầu tiên hắn tu luyện, hắn đặt mục tiêu thứ nhất phải chạy liên tục năm dặm, mục tiêu thứ hai là nâng đá nặng ba mươi cân lên xuống một nghìn lần, mục tiêu tiếp theo là ngồi dưới thác nước tu luyện một canh giờ, cuối cùng là nhiệm vụ tìm đủ thức ăn cho ngày hôm nay.

Từ Sáng sớm Hàn Thiên đã vệ sinh cơ thể xong xuôi, sáng nay hắn chỉ có được vài quả dại để nhét vào bụng, hắn không định đi săn vào sáng sớm vì lúc này đa số động vật chưa rời tổ và một vài loài đi săn đêm có thể vẫn còn lai vãng trong rừng, đi săn lúc này quả là một sự lựa chọn không thông suốt.


Hàn Thiên bắt đầu tập luyện bài tập đầu tiên của hắn đó là chạy bộ, trong lúc hắn chạy tiểu kim long đã tìm ra một tảng đá ngủ thiếp đi hình như đối với nó việc vận động là một cái gì đó rất xa xỉ ,chỉ có thức ăn và giấc ngủ mới làm nó thấy hứng thú.

Lại nói tới Hàn Thiên, khoản cách năm dặm quả thật là một con số khá là bất khả thi đối với một đứa trẻ mười tuổi, thậm chí đối với người lớn cũng là một vấn đề không hề nhỏ, tuy nhiên đối với Hàn Thiên nếu không thể hoàn thành được mức thấp nhất đó thì hắn sẽ thấy bản thân mình vô năng và yếu kém, đương nhiên mức đó là do hắn tự đặt ra chứ chả ai bảo hắn phải làm thế.

Một dặm đầu tiên đối với Hàn Thiên qua rất dễ dàng, hắn căn bản là chưa cảm thấy gì nhiều, dặm thứ hai hắn bắt đầu cảm thấy hơi tốn sức, khi cảm giác tốn sức xuất hiện thì những dấu hiệu giảm thể lực tiếp theo đó sẽ diễn ra rất nhanh, hết dặm thứ ba đến dặm thứ tư Hàn Thiên đã bắt đầu thấy miệng khô lưỡi đắng, hơi thở hắn bắt đầu nặng dần, hắn vừa chạy chậm lại vừa điều hòa nhịp thở, đây là dấu hiệu mà hắn muốn thấy, cơ thể đến giới hạn thế này sẻ kích phát linh lực trong cơ thể khiến chúng nó tưới nhuần khắp chân thân từ từ rèn luyện cơ nhục ngày càng bền bĩ, thậm chí việc cơ thể thiếu thốn năng lượng còn có hiệu quả tăng cường hấp thu linh khí từ ngoại giới vừa có hiệu quả rèn luyện cơ thể giảm mệt mỏi vừa giúp gia tăng linh khí cho đan điền, nhờ có hiệu quả của linh khí hai dặm cuối cùng Hàn Thiên cũng hoàn thành, tuy có chút tê dại và mệt mỏi toàn thân nhưng cảm nhận được cơ thể đang khỏe lên từng chút một khiến Hàn Thiên không nhịn được nụ cười mỉm, khuôn mặt thiếu niên non nớt thoáng nét kiên định.

Nghĩ ngơi nữa canh giờ Hàn Thiên đã hoàn toàn khôi phục thể lực, hắn bắt đầu bài tập tiếp theo bài tập nâng đá nặng, đối với cơ thể hiện giờ của Hàn Thiên việc này quả thật có chút khó khăn, hắn nâng mệt thì nghĩ hết mệt lại nâng tiếp,đến gần trưa rốt cuộc cũng hoàn thành được một ngàn lần nâng, cơ bắp toàn thân hắn mỏi nhừ, đây là dấu hiệu thoát lực, không phải như chuyện mệt nghỉ một lát là hết, cảm giác mỏi cơ này chứng tỏ cơ nhục Hàn Thiên đã đến giới hạn cần phải được thư giãn và tẩm bổ nếu vẫn cố gắng tập luyện tiếp cơ thể hắn sẽ bị thụ thương.

Hàn Thiên đương nhiên biết rõ cơ thể mình, hắn tìm một tảng đá thoáng dần ngồi điều tức, mỗi nơi mà linh khí đi qua mỏi mệt dần bị tiêu trừ, chân khí vận được khoản bảy tám chu thiên mệt mỏi cũng đã tan quá nửa, tuy nhiên Hàn Thiên hắn vẫn cần thức ăn để khôi phục thể chất hoàn toàn dù gì hiện tại hắn vẫn là người phàm.

Điều tức thêm nữa canh giờ tinh lực của Hàn Thiên đã hoàn toàn khôi phục, hắn bắt đầu tính đến việc đi săn, động vật trong rừng này có rất nhiều nhưng chúng cũng rất ranh ma không dễ mà bắt được, Hàn Thiên lại chẳng muốn bắt những con vật nhỏ hiền lành như thỏ hay nai trừ khi hắn đã cùng đường vậy nên hắn cần vũ khí để bắt những con vật to lớn hơn, loay hoay một buổi rốt cuộc đã làm xong một bộ cung tên, do không có công cụ để dùng nên bộ cung tên của Hàn Thiên cực kỳ thô sơ tầm bắn chỉ khoản năm trượng đổ lại, với tầm bắn như vậy việc đi săn sẽ cực kỳ nguy hiểm, Hàn Thiên không bận tâm nhiều về chuyện đó cho lắm vì sự nguy hiểm này cũng là một rèn luyện rất tốt cho hắn.


Hàn Thiên vác cung đi cả nữa ngày mà chẳng tìm được mục tiêu nào thích hợp, có con thì quá to hắn động vào là mất mạng ngay, có con lại quá nhỏ hắn chả buồn động thủ, đến trưa rốt cuộc hắn cũng tìm thấy thứ ăn được, trên một cái cây cao tầm ba trượng trước mặt hắn có một thứ kết cấu to thù lù nhìn rất giống một cái tổ ong, Hàn Thiên động tâm, có mật ong để uống cho buổi chiều hẳn là rất hay, cũng lâu rồi hắn chưa đi trộm tổ ong hôm nay gặp cái tổ ong to như vậy chắc chắn phải thử sức một chút.

Nghĩ ngợi một lát Hàn Thiên quyết định phải tính kế để tẩu thoát nếu lỡ may có chuyện không hay xảy ra, Hàn Thiên đi xung quanh do thám một lát, sau khi tìm được một con suối hắn mới an tâm quay lại chỗ cái tổ ong, đối phó với ong thì phải dùng lửa, Hàn Thiên gom lá khô lại một đống dưới gốc cây sau đó hắn châm lửa, đợi lửa cháy lớn hắn lại quăng cành lá tươi vào để dập lửa, khói từ đống lá cháy dở bốc lên mù mịt, lũ ong phía trên hoảng loạn bay ra đầy trời, Hàn Thiên thấy cảnh đó mà rợn người, hắn chửi thầm “tiên sư chúng mày có phải ong thật hay không đấy, con nào con nấy to Như con chim” ,bị đốt một phát thì có mà thăng thiên sớm.

Nghĩ vậy chứ chẳng lẽ làm tới đây rồi lại bỏ dở nữa chừng?, Hàn Thiên đánh liều dùng lá cây phủ đầy người sau đó ẩn nấp trong làn khói mà leo lên cây lũ ong bị khói làm cho mụ mị chả còn thấy rõ việc gì hết ,Hàn Thiên nhân cơ hội bóc được một mảng lớn của cái tổ ong đem đi mất.

Hắn ôm miếng sáp ong vừa chôm được chạy như bị chó rượt, chạy một hồi cảm thấy đã đủ xa hắn bắt đầu dừng lại xem thành quả vừa cướp được, trong tay hắn đang là một mảng sáp ong to cỡ một cái đầu người lớn ,mảng sáp chứa đầy mật ong vàng óng, chỉ mới ngửi qua mùi vị ngọt ngào đó Hàn Thiên đã không nhịn được nước dãi, nhưng hắn biết chỗ này còn chưa an toàn, hắn cần về chỗ ở của mình ngay mới an tâm thưởng thức món ngon được.

Tiểu kim long đang ngủ trên tảng đá đột nhiên ngửi được mùi thơm ,nó bừng dậy nhìn về hướng Hàn Thiên ,thấy mảng sáp ong trên tay hắn râu rồng của nó vểnh hết cả lên dường như rất hứng thú, Hàn Thiên từ xa đã thấy nó, hắn cũng chẳng phải kẻ nhỏ mọn, nuôi thú cưng thôi mà phải cho ăn thì nó mới ngoan ngoãn được, hắn đi đến mỏm đá tiểu kim long nằm,ngồi xuống bóc một mảng sáp ong lớn cho vào mồm, tiểu kim long thấy hắn hắn ăn không cho mình liền nổi giận nhe răng định đớp vào đầu hắn một cái không ngờ Hàn Thiên đã nhanh tay tóm cổ nó, nó quằng quại trên không trung dường như tức tối lắm, đùa giỡn một chút Hàn Thiên liền thả nó xuống còn cho nó gần hết mảng sáp ong, tiểu kim long nhìn thấy đồ ăn liền quên hết tất cả lao vào vừa liếm vừa gặm, nhìn nó ăn Hàn Thiên cảm khái trong lòng, chả biết nó có phải là rồng thật hay không nữa?sao mà chẳng có chút năng lực gì cả,thậm chí cả hình tượng cũng chẳng có nốt.

Tiểu kim long ăn xong lại đi ngủ, Hàn Thiên nhìn nó một hồi lại nhìn trời, thôi kệ trời đưa nó đến coi như là có duyên với ta, dù nó không có năng lực gì hết ta vẫn sẽ bảo hộ nó, thế giới này quá mới lạ đối với ta, có nó làm bạn con đường ta đi sẽ chẳng còn cô độc nữa.


Đến chiều Hàn Thiên lại tiếp tục tu luyện, lần đầu tiên thử ngồi dưới thác nước hắn đã bị cuống trôi xuống tận đáy thác phải mất gần nữa khắc mới bò lên lại mỏm đá dưới chân thác được ,vậy nên lần này hắn không dám làm liều nữa chỉ chọn một chỗ vừa sức ở rìa thác nước ngồi tu luyện tuy vậy hắn cũng chỉ gắng gượng được nữa canh giờ, dòng nước quá mạnh khiến tấm lưng non nớt của hắn bị xối cho đỏ ửng cả lên tuy vậy hiệu quả tập luyện lại phi thường tốt, không ngờ dưới sức ép của nước lượng linh khí được hấp thu vào cơ nhục lại nhanh hơn đáng kể ,sức chống chịu của Hàn Thiên cũng tăng lên không ít, thiết nghĩ nếu cứ tập như vậy dù sau này có bị ai đẩy mạnh vào người thì hắn cũng chẳng thể ngã mất mặt được.

Hàn Thiên cố gắng tập ngồi thác nước cả một buổi chiều, có lúc hắn không gắng gượng được bị cuống bay mất thế là hắn lại bò lên ,những lúc như vậy hắn lại không hề biết có một cặp mắt đang mơ ngủ vẫn lẳng lặng theo dõi hắn.

Trời đã ngã về Tây, Hàn Thiên bắt đầu đi tìm thức ăn chiều, bữa chiều này hắn vô cùng may mắn tự nhiên đang đi trong rừng lại gặp một con trăn lớn đang nằm sưởi nắng trên tảng đá, thế là Hàn Thiên hắn vác gậy đập chết con trăn lôi về chả tốn chút sức đã có một bữa no.

Con trăn này nặng gần trăm cân Hàn thiên tốn sức chín trâu hai hổ mới đem xác nó về trại được, tính ra thì số thịt này đủ cho Hàn Thiên và tiểu kim long ăn mấy ngày, thời gian tới hắn có thể không cần phải đi săn mà chỉ cần chú tâm tu luyện.

Ăn xong bữa chiều Hàn Thiên lại theo lệ cũ leo lên cây ngủ, leo đến tới nơi hắn mỏi nhừ cả tay chân do hắn đã vất vả từ sáng đến giờ nên hiện tại hắn chỉ leo cây thôi mà cũng muốn kiệt sức đến nơi, hắn thầm hạ quyết tâm ngày mai phải làm một cái thang dây để leo xuống cho tiện.

Đêm nay Hàn Thiên lại tiếp tục luyện khí ,cách thức tu luyện thì hắn đã quá quen thuộc đến nỗi hắn chẳng cần phân thần quá nhiều vào việc vận khí nữa, thay vào đó đa phần tinh thần hắn tranh thủ nghĩ ngơi một chút cho bớt căng thẳng.

Sáng hôm sau Hàn Thiên kiểm tra lại thể nội phát hiện linh khí trong đan điền đã tăng thêm một phần nữa, cứ tốc độ này chỉ một tuần nữa hắn có thể đột phá tầng một của khai thiên cảnh, tiến vào tầng hai là hắn có thể bắt đầu cô đọng linh lực có thể giúp ít cho chiến đấu một khoảng không nhỏ rồi.


Hôm nay Hàn Thiên bắt đầu làm ra một vài vật dụng lặt vặt ,hắn xây một căn chòi nhỏ dưới gốc cây hắn ở dùng đất nặn ra nồi đất, chén đất, lại đắp ra một cái lò tích thêm củi ,tất cả đều đặt vào căn chòi nhỏ kia, từ bây giờ đó sẽ là chỗ hắn nấu ăn.

Ngày lại qua ngày, cứ mỗi khi rảnh rỗi Hàn Thiên lại xây dựng một vài công trình nhỏ hoặc thám hiểm thăm dò địa hình xung quanh để tìm kiếm dấu tích của con người, ngày thứ năm ở đây hắn đã xây được một chỗ trú ẩn trên cây, ngày thứ mười hắn đã rào được một khu vườn bắt đầu trồng một số loại rau dại mà hắn tìm được, ngày thứ hai mươi hắn đã đánh dấu được nhiều vị trí trọng yếu trong khu vực mà hắn sinh sống, chỗ nào có cây ăn quả, chỗ nào có thú dữ qua lại chỗ nào là hiểm địa không thể vào hắn đều biết cả.

Gần một tháng trôi qua tu vi của Hàn Thiên tăng cao chóng mặt, riêng luyện khí hắn đã bước vào tầng thứ ba của khai thiên cảnh rồi, lúc này hắn chỉ cần vận một chút chân khí vào gậy gỗ thôi cũng có thể đánh ra một côn nặng gần ba trăm cân, cộng thêm sức mạnh từ nhục thể đã được tôi luyện ,hiện tại dù Hàn Thiên mới hơn mười tuổi nhưng dù cho có gặp thú dữ như hổ báo hay gấu hắn cũng chẳng còn ngại ngần gì nữa, rõ ràng Hàn Thiên đã có bước chuyển mình ngoạn mục so với lần đầu hắn đến thế giới này.

Ngoài tu vi tiến triển ra thì hiện tại mối quan hệ giữa Hàn Thiên và tiểu kim long đã tốt lên không ít, lúc này ngoài việc ăn với ngủ ra thì thi thoảng nó cũng hay chơi đùa cùng với Hàn Thiên, Hàn Thiên thích nhất là chơi trò câu rồng, hắn cứ buộc thức ăn vào gậy rồi dụ cho con rồng tham ăn kia đớp, nó mà đớp thì hắn lại kéo ra xa không cho nó đớp trúng ,nó mà đớp trúng thì thể nào cũng mất mồi ,vì đớp trúng mồi thì kiểu gì nó cũng chả chịu nhả ra, Hàn Thiên tu vi tinh tiến phản ứng mau lẹ đa phần là hắn dắt mũi tiểu kim long nhưng con rồng kia cũng chẳng phải dạng vừa vô cùng xảo trá, có lúc nó giả vờ ngủ đợi Hàn Thiên bất cẩn lại vung mồm cắn trộm nó cắn quả thật rất mạnh kết quả có đôi khi Hàn Thiên phải đi làm cây gậy khác ,còn chưa hết mấy bữa Hàn Thiên đang tĩnh tâm tu luyện tiểu kim long liền lén ăn hết đồ ăn dự trữ của hai ba ngày tới, Hàn Thiên tỉnh ra thì liền sôi máu bắt nó treo ngược lên bỏ đói liền một ngày trời, nhưng như thế nó cũng chẳng sợ hôm sau lại ăn càng nhiều hơn, Hàn Thiên nuôi con rồng này thật ra cũng khổ sở lắm.

Tuy vậy cuộc sống này đối với hắn lại rất khoái hoạt.

.


Bình luận

Truyện đang đọc