HÀNG NGÀY LÀM NPC Ở THẾ GIỚI XUYÊN NHANH

(*Không nổi tiếng)

Edit: Nương Cter

Tục ngữ nói đúng, sau lưng một nghệ sĩ thành công luôn có một cái miệng hay nhiều chuyện, à nhầm, một người đại diện có bản lĩnh.

Lăng phụ cùng Lăng mẫu dễ dàng bị Lăng Hiểu bắt vào tròng, cảm thấy so với làm nghệ sĩ thì người đại diện vẫn tốt hơn, cho nên hai người thương lượng mấy ngày, cuối cùng đồng ý lời đề nghị của Lăng Hiểu.

Ở thế giới này, đi thi làm người đại diện là chuyện rất đơn giản.

Việc gia nhập một công ty uy tín, lựa chọn nghệ sĩ có tiền đồ, mới là gốc rễ sống yên ổn của một người làm đại diện.

Có điều những thứ này, đều không phải điểm chính Lăng Hiểu cần quan tâm.

Dù sao cô cũng không phải đến đây để gây dựng sự nghiệp, cô đơn thuần chỉ là hướng tới cuộc sống NPC cá mặn của cô mà thôi.

Dựa theo yêu cầu của nhật ký NPC, Lăng Hiểu hẳn là nên gia nhập một công ty đại diện tên là "Xán Tinh", sau đó công ty sẽ ngẫu nhiên phân phối cho cô vài nghệ sĩ tuyến mười tám. Mấy năm sau, có vài nghệ sĩ phát triển tốt, thậm chí có vài người một đường tiến thân, mà theo bọn họ giá trị con người là kiểu nước dâng thuyền cao, người đại diện là Lăng Hiểu đây trong vòng hỗn loạn cũng sẽ được phong sinh thuỷ khởi, một bước lên mây...

Làm nữ cường nhân hay làm đệ nhất nữ đại diện vòng giải trí, đối với Lăng Hiểu mà nói, sự lựa chọn này thật sự quá khó khăn.

Cho nên, cô cũng không có gia nhập công ty Xán Tinh, thi lấy bằng người đại diện, một bên điện ảnh và một bên truyền hình.

Ở Hoàng Thành, có cơ sở điện ảnh và truyền hình lớn nhất trong toàn bộ ngành giải trí, ngoài ra còn có hàng chục ngàn nhân vật phụ, thường được gọi là "Kẻ chạy cờ".

Lăng Hiểu ở hai mảng điện ảnh và truyền hình quanh quẩn vùng phụ cận đã mấy ngày.

Trải qua nhiều lần cẩn thận tỉ mỉ quan sát, cô đưa ra một kết luận chắc chắn, đó chính là—

Cơm hộp của bên điện ảnh và truyền hình, quá khó ăn!

Đánh giá âm mười sao!

Khụ khụ.

Tất nhiên mấy ngày này Lăng Hiểu không chỉ quan tâm mỗi vấn đề kia, cô còn rất nghiêm túc quan sát nhóm lớn diễn viên tạm thời, cô còn dựng một tấm biển dưới nhà trọ kiểu cũ mà các diễn viên tạm thời thuê—

Tổ truyền người đại diện

Chuyên trị các loại không hồng!

Nhà trọ dưới lầu, mỗi ngày đều có rất nhiều diễn viên tạm thời lui tới, trong ánh mắt mọi người khi nhìn Lăng Hiểu giống như đang nhìn một tên tâm thần.

Quan ái trí chướng, người người có trách*.

*chức trách của mọi người là chăm sóc cho người chậm phát triển trí tuệ .

Lăng Hiểu:....

Đầu năm nay sinh sống thật quá khó khăn!

Làm một người đại diện tự do tự tại càng khó hơn.

Cũng may, Lăng Hiểu một chút cũng không để ý ánh mắt người khác, cái này gọi là Khương thái công câu cá, mong có người mắc câu!

Cô cũng không tin, cơ sở giải trí lớn như vậy, trong hàng ngàn diễn viên tạm thời kia, chẳng lẽ không có một người não tàn hay sao, à nhầm, là một người thông minh có mắt nhìn đời?

Cứ như vậy, Lăng Hiểu ở nhà trọ ngồi một lần liền ngồi suốt bảy ngày, đến buổi sáng ngày thứ tám, trời u u ám ám, nhìn như muốn mưa rồi.

Thường ngày, Lăng Hiểu dời ghế và băng ghế nhà trọ ra bên ngoài cách đó không xa ngồi xuống, còn đem tấm bảng chỉnh lại cho tốt.

"Ầm ầm"

Vừa lúc đó, chân trời vang lên tiếng sấm rền thanh.

Lăng Hiểu nhíu mày, đang suy nghĩ xem có nên dẹp quầy không, kết quả là có một cây dù viền hoa đưa trước mặt cô.

"Trời sắp mưa, cái này cho cô."

Một giọng nữ trong trẻo vang lên bên tai Lăng Hiểu.

Lăng Hiểu ngẩng đầu lên đối mặt với gương mặt không có gì nổi bật.

Là thật? Bình thường không có gì lạ, thuộc về cái loại mà ném người trong một đống, nhìn lại lần thứ hai đã không thấy người.

Người con gái dù tướng mạo cùng dáng người bình thường, nhưng ánh mắt sáng ngời, rất trong.

"Cảm ơn."

Cô ấy là người đầu tiên đối với Lăng Hiểu nở nụ cười thiện ý, Lăng Hiểu nhận lấy cây dù mỉm cười nhìn cô gái: "Tôi làm sao để trả cô cây dù?"

"Chỉ là một cây dù, không cần phải bận tâm." Cô gái đưa tay ra, cho Lăng Hiểu thấy trong tay cô còn một cây dù khác: "Hơn nữa, hôm nay tôi muốn đi quay chụp cảnh dưới mưa, cho nên có mưa thật cũng không phải lo."

"Ồ. Cô cũng là diễn viên?" Lăng Hiểu có mấy phần hứng thú.

Ai biết người con gái đôi mắt tối lại: "Tôi chỉ là một diễn viên thế thân mà thôi, mà thôi, không nói với cô nữa, sắp trễ rồi!"

Nói xong cô gái liền rời khỏi.

"Cô tên gì, chúng ta kết bạn được không?" Lăng Hiểu gọi với cô gái.

Người con gái bước chân hơi dừng lại, quay đầu hướng về Lăng Hiểu cười một tiếng: "Tôi tên Giang Nguyệt."

Bình luận

Truyện đang đọc