(*tên béo)
Edit: Nương Cter
Giang Nguyệt.
Lăng Hiểu nghe được tên cô gái, ngẩn ra một chút.
Không ngờ trùng hợp như vậy? Tuỳ tiện nhởn nhơ ở studio cũng có thể gặp nữ chủ đại nhân?
Không sai, Giang Nguyệt chính là vai chính nhất phiên của thế giới «Đầu đề ảnh hậu».
Tất nhiên, cô ấy bây giờ còn chưa phải là siêu sao vạn người chú ý, còn kém một cái cơ hội, một cơ hội niết bàn trùng sinh...
"Quả nhiên nhân sinh nơi nơi đều là kinh hỉ..."
Lăng Hiểu thu hồi ánh mắt của mình, cúi đầu nhìn nhìn cây dù trong tay.
Giang Nguyệt.
Lăng Hiểu trong thâm tâm mặc niệm cái tên này, đối với tương lai, hết thảy đều mong đợi...
"Ầm ầm."
Sấm đánh từng đợt này đến đợt khác thay nhau vang lên.
Không bao lâu, trên trời xuất hiện mây đen giăng đầy, mưa bay phất phới.
Lăng Hiểu chỉ có thể không tình nguyện mà thu hồi bảng hiệu, chỉ là cô chưa kịp dẹp xong quầy, có người thở hồng hộc chạy đến trước bàn của cô.
"Cô... Cô... Thật sự có thể.... Khiến người .... Hồng sao?"
Từng câu chữ đứt quãng, trên mặt đều là nước, không biết là nước mưa hay mồ hôi.
Động tác thu hồi đồ đạc dừng một chút, Lăng Hiểu chỉ chỉ tấm bảng.
"Tổ truyền người đại diện chuyên trị các loại không hồng."
Mười một chữ to chảng, nhìn sơ chính là thiên phương dạ đàm*.
*Nói nhảm.
Nhưng đối với người đi đến đường cùng mà nói, như thế nào cũng coi như tia hi vọng cuối cùng vậy?
Người trước bàn chăm chú nhìn chằm chằm bảng hiệu, ngay sau đó hít sâu một hơi, tràn đầy hi vọng mà nhìn Lăng Hiểu: "Vậy.... Cô có thể làm người đại diện của tôi không? Để tôi hồng! Tôi muốn hồng!
Giọng nam thở hổn hển, nhưng mang quyết tâm rất lớn.
Lăng Hiểu rốt cuộc bắt đầu nhìn thẳng thanh niên trước mắt này, ừ, là một nhân vật rất có trọng lượng, nhìn một cái dù không nặng đến 200 cân* cũng xấp xỉ 190.
*1 cân=596,8 g
"Người cao chỉ có 1m75 mà nặng những 200 cân, cái bề ngoài này, ha ha ha."
Lăng Hiểu từ trên nhìn xuống đánh giá thanh niên: "Hình dáng này mà muốn ở vòng giải trí lăn lộn... Muốn nổi cũng nổi không được."
Lăng Hiểu không phải xem thường người mập, người mập thường là tiềm lực đáng giá đấy!
Bất quá, vòng giải trí là nơi dùng nhan sắc để đánh giá, ở trong vòng giải trí vừa ú vừa tài, thực sự quá ít, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hơn nữa, người như vậy lại muốn đứng ở đỉnh cao ngưỡng vọng, càng khó hơn.
Nghe được lời của Lăng Hiểu, bàn tử lập tức lộ ra thần sắc thất vọng.
Đúng vậy, hắn còn kỳ vọng cái gì chứ?
Mình đúng là ngu, đi tin tưởng làm gì "Tổ truyền người đại diện, chuyên trị các loại không hồng",. Đây còn không phải là câu nói lừa gạt của mấy kẻ ngoài đường hay sao?
Phương thuốc tổ truyền, có thể trị bách bệnh gì chứ.
"Xin lỗi, quấy rầy rồi."
Bàn tử hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn Lăng Hiểu một cái.
Lúc này mưa nhỏ đã nặng hạt, bàn tử không có dù, trên người đều ướt đẫm, nhưng ánh mắt còn duy trì sự quật cường.
"Cô có thể xem thường tôi, nhưng tôi.... Tôi sẽ không bỏ qua."
Vừa nói xong, bàn tử xoay người rời đi.
"Này."
Lăng Hiểu ở phía sau bàn tử gọi một tiếng: "Cậu còn chưa nói cậu tên gì? Mời người ta làm người đại diện của cậu, dù sao cũng phải biết tên nghệ sỹ của mình chứ!"
Bàn tử đang mất hết ý chí dừng chân một cái, chợt xoay người, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lăng Hiểu.
"Cô..."
"Cô cái gì mà cô, tôi tên Lăng Hiểu."
Lăng Hiểu che dù, chậm rãi đi đến trước mặt bàn tử.
Được rồi, hắn tương đối to lớn, cái cây dù này không có tác dụng.
Nhưng Lăng Hiểu vẫn tượng trưng đưa cây dù đưa đến giữa đầu hai người: "Từ bây giờ thời khắc này, tôi chính là người đại diện của cậu, còn chưa biết tên...."
"Tôi tên Tần Vũ."
Bàn tử kích động nói ra tên của mình.
Tần Vũ?
Quả nhiên không phải nhân vật nào trong truyện!
Nhưng cũng không phải là vấn đề lớn.
Lăng Hiểu cùng người ngoài cuộc chơi đùa vui vẻ với nhau, như vậy mới có ý tứ.