HÀNG XÓM CỦA TÔI LÀ TRỌNG TÀI QUỐC TẾ


Sau năm ngày Yumi chính thức được ra viện, mà trùng hợp là năm ngày này Sato đều đi Tokyo chưa về.

Mỗi ngày ở trong viện Yumi đều dành riêng ra một khoảng thời gian nhất định để ngẩn người.

Từ sau khi cô vào viện Sato không hề liên lạc với cô một lần nào, Yumi mặc dù khó chịu trong lòng nhưng vẫn cố gắng kiềm nén, không liên lạc cho anh, hai người trong một thời gian ngắn, giống như bốc hơi khỏi cuộc đời nhau vậy.
Hiroshi mỗi ngày đều sẽ đến thăm cô một lần, mỗi lần như vậy đều an ủi “Có lẽ là Sato bận quá…”
Yumi chỉ cười chứ không trả lời anh, vì cô biết nếu một người để tâm đến bạn, dù cho bận cách mấy anh ấy cũng sẽ dành ra một vài phút cho bạn.
Kami và Aiko cũng thường xuyên đến, mỗi lần đến đều sẽ kể cho cô nghe tình hình của công ty, cùng cô tám chuyện, thi thoảng cũng sẽ hỏi về Sato.

Có lẽ đối với mọi người Sato và cô có một mối quan hệ mật thiết, hoặc cũng có thể họ nhìn ra được tình cảm của cô dành cho anh.

Người đặc biệt đến thăm cô đều đặn đúng giờ, cũng là người khiến cô kinh ngạc nhất, chính là Takehiko, giám đốc khó tính của công ty cô.

Yumi ít nhất cũng đã từng hỏi Takehiko hai lần, vì sao anh lại quan tâm cô.

Mỗi lần như vậy nếu không phải Takehiko tìm cớ khác tránh đi, thì cũng nói là “Vì em là nhân viên của tôi.”
Yumi bĩu môi không tin, trong công ty cô tổng cộng có hơn một trăm nhân viên, cùng mấy trăm công nhân, nếu từng người họ đều bệnh nằm viện, thì chẳng lẽ anh đều đến chăm mỗi ngày như vậy sao?
Yumi xuất viện về nhà nhưng cô lại xin nghĩ thêm một ngày vì cô phải tiễn Matt ra sân bay, nhân tiện về dọn dẹp lại nhà cửa.
Kết thúc dự án, Matt phải quay về Úc và nhận chức vụ mới, trước khi đi anh ôm chầm lấy Yumi một cái, giọng nói có chút buồn buồn “Em nhất định phải hạnh phúc đó.

Nếu có việc đến Úc thì phải gọi cho anh.”
Yumi sảng khoái đáp lại cái ôm của anh, “Em biết rồi, nếu sau này anh đến Việt Nam thì cũng phải gọi cho em đó.”
Matt nói đùa “Nếu lúc anh đến, em vẫn chưa về Việt Nam thì sao?”
Yumi đánh nhẹ vào vai anh, “Anh đang trù em làm dự án thất bại sao?”
Matt bật cười thoải mái, “Không, về việc dự án thì anh không lo, anh chỉ lo em vì một lý do khác mà ở lại đây thôi.”
Yumi nghe ra được ý tứ của anh, cô cố tình tránh né, “Cũng đúng, nhà nội em ở Nhật mà, cũng có thể em sẽ ở lại bên nhà ông bà nội.”
Matt biết ý không đùa nữa mà vỗ vào vai cô một cái nói lời tạm biệt “Đến giờ rồi, anh vào trong đây, em nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Yumi gật đầu “Ừm, anh cũng nhớ giữ gìn sức khỏe, về đến nhà thì nhắn tin cho em.”
Yumi đứng im nhìn Matt đi vào trong khu vực làm thủ tục, trong lòng thoáng buồn, vậy là một người nữa lại rời xa cô.
Khoảng thời gian trước Yumi từng rất vui vẻ, bởi vì mỗi khi cô tan làm đều sẽ có người đợi cô, người đưa cô về, người cùng cô ăn tối, bây giờ thoáng chốc thời gian ở nhà của cô trở nên vô cùng buồn tẻ.

Nhưng Yumi còn chưa buồn tẻ được bao lâu thì bị “thụ sủng nhược kinh” bởi vì giám đốc công ty cô nói muốn đưa cô về.
Đây không phải là lần đầu Yumi ngồi xe Takehiko về nhà, khung cảnh vẫn vậy, chỉ có cách đối xử với cô của Takehiko là ngày càng thay đổi.

Anh nói, “Tôi đưa em về.” Sau khi cô về đến nhà anh lại nhắn tin “Sáng mai tôi sẽ đến đón em.”
Yumi kinh hãi mất mấy ngày, còn An Nhiên bạn thân của cô lại nói “Cục cưng à, kiếp trước có phải cậu đã giải cứu cả ngân hà không?”
Nhìn thấy điệu bộ ngán ngẩm của Yumi, An Nhiên nói tiếp “Cậu không thấy cậu quá may mắn à? Hết anh đẹp trai này đến anh đẹp trai khác làm tài xế cho cậu, bây giờ đến người lạnh lùng như giám đốc của cậu cũng bị thu phục.

Cậu nói đi, rốt cuộc là cậu đã làm cách gì?”
Yumi gục đầu xuống bàn, giọng nói uể oải “Tớ không biết nữa, nhưng mà cậu đừng có so sánh như vậy?”
“Tớ so sánh sao nào?”
Yumi ngẩn đầu lên, “Matt là bạn của tớ, anh ấy chỉ giúp đỡ tớ thôi…”
An Nhiên chen ngang “Chỉ có mình cậu là xem người ta là bạn thôi.”
Bị Yumi lườm, cô cười khan, “Cậu nói tiếp đi.”

Yumi trừng mắt một lúc mới nói, “Còn chú Sato là người tớ thích, cảm giác ở bên chú ấy tất nhiên là không thể đem đi so sánh với người khác rồi.”
An Nhiên “Ồ” một tiếng, sau đó sợ Yumi lườm lại ra hiệu “Nói tiếp, nói tiếp…”
Yumi mặc kệ biểu cảm của An Nhiên, cô than trách nói, “Cậu nghĩ xem giám đốc của tớ đang có ý gì vậy? Sao lại muốn đưa đón tớ đi làm? Tớ sắp bị anh ta làm cho nổi tiếng cả công ty rồi đây này.”
An Nhiên một tay chống cằm, tay còn lại xòe ra, vừa xem xét bộ móng mới làm vừa ung dung nói, “Tớ đoán anh ta cũng thích cậu.”
Yumi phản bác ngay “Không thể nào, người như anh ta sao có thể thích tớ được.” Biểu cảm của Yumi càng thêm kinh hãi hơn.
An Nhiên ra vẻ suy nghĩ một chút rồi mới nói “Cục cưng này, hay là tháng sau tớ sang đó với cậu, nhân tiện quan sát xem anh ta có ý gì với cậu không nhé?”
“Hửm, cậu định nghĩ làm sao?”
An Nhiên cười cười “Tớ xin nghỉ phép, chứ để một người như cậu đối diện với quá nhiều đàn ông đẹp trai, tớ không yên tâm.”
Yumi bị cô chọc cho phì cười, những lo lắng buồn phiền trước đó thoáng chốc biến mất, cô vui vẻ gật đầu “Được, tớ đợi cậu.”.


Bình luận

Truyện đang đọc