HÀNG XÓM LÀ NGƯỜI YÊU KIẾP TRƯỚC

Dù không muốn nhưng Triệu Thế Hiển vẫn nghe lời cô, lặng lẽ rời đi. Mở cửa ra, thấy đôi vợ chồng nhà nọ ngồi xổm ở đấy.

"Bọn tôi tìm đồ ý mà, đâu rồi nhỉ?"

"Đúng vậy, đúng vậy." Ý vợ là ý trời, vợ bảo thế nào thì nó là thế ấy. Đinh Cường Phú cũng giả bộ tìm đồ cùng Tạ Thảo Nhi.

Thấy Triệu Thế Hiển đứng ở cửa, giương mắt nhìn qua tấm kính, có vẻ anh không nỡ bỏ cô lại một mình.

"Truyện tranh của cậu ấy được xuất bản, anh vào chúc mừng cậu ấy đi."

Đã định mặc kệ rồi, mà chẳng kệ được, Tạ Thảo Nhi lên tiếng gợi ý mở đường cho Triệu Thế Hiển. Nhưng tên thẳng nam này vẫn ngập ngừng, đã đặt tay lên nắm cửa rồi, lại buông xuống. Thật không có tiền đồ!

"Mày cứ như vậy sao tán gái được? Quyết liệt vào xem nào!"

"Cô ấy kêu tao ra ngoài."


Trông anh ủ rũ như chú chó to xác bị cô chủ nhỏ bỏ rơi, Đinh Cường Phú hết nói nổi.

Suy đi ngẫm lại, anh vẫn đi vào. Phan Vân Kiều lúc nãy vẫn thuỷ chung cúi mặt xuống.

"A...anh lên lấy đồ ăn xuống hâm nóng lại."

"..."

Anh trai à, không còn cái lí do nào hay hơn nữa à? Nãy giờ còn chưa đến năm phút, đồ ăn vẫn còn ấm, hâm lại cái khỉ gì?

Lúc này, Phan Vân Kiều cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn anh. Cô mới khóc xong, hốc mắt sưng lên, anh thấy mà đau lòng chết đi được. Bất giác, Triệu Thế Hiển không tự chủ mà đến gần cô, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt còn đọng lại trên khoé mắt của cô. Do bị động chạm bất ngờ, Phan Vân Kiều theo phản xạ mà chớp mắt nhẹ một cái, lông mi mềm mại, hơi ướt của cô lướt nhẹ trên ngón tay của anh. Từng tấc từng tấc da thịt trên người anh cứng đờ.


"Ục... ục... ục..."

Tiếng kêu đánh tan bầu không khí mờ ám này, Triệu Thế Hiển giật bắn mình, nhanh chóng hạ tay xuống, nói: "Anh mang thêm đồ ăn cho em."

"Dạ."

Nãy giờ mới lên tiếng, Phan Vân Kiều không biết, khi nghe được giọng nói ngọt ngào của cô, Triệu Thế Hiển rộn ràng thế nào đâu! Bởi vì hiện tại, cô chỉ muốn đánh bản thân mình, muốn đào một hố mà chui xuống cho hết nhục.

Kêu lúc nào không kêu, kêu đúng lúc thật đấy! Bụng à...

Phan Vân Kiều đặt tay lên vị trí con tim đang biểu tình mãnh liệt muốn nhảy ra khỏi lồng ngực kia. Anh chỉ mới động vào cô một chút, cô đã không chịu nổi rồi sao? Anh thích cô, cô cũng thích anh. Chỉ là... cô chưa từng có kinh nghiệm gì trong chuyện yêu đương cả, nên thấy bây giờ đến với nhau hình như hơi sớm. Thôi thì đợi thêm chút nữa vậy.


Đôi vợ chồng nhà kia đã xuống dưới gọi món rồi. Đinh Cường Phú tranh thủ thời gian nghỉ trưa đến gặp vợ, ở bên cạnh cô ấy, anh ấy như được tiếp thêm sức mạnh.

Triệu Thế Hiển xuống lấy thêm đồ, nghĩ đến tiếng kêu vừa rồi, khoé miệng bất giác nhếch lên, gương mặt tràn ngập ý cười, ánh mắt chan chứa yêu thương. Có cô nhân viên mới đến, nhìn thấy anh như vậy, không tự chủ liếc nhìn anh thêm mấy lần nữa. Ông chủ của bọn họ, thật là đẹp trai quá đi! ! ! ! !

Tại khách sạn nọ, Quỳnh sau khi bị Triệu Thế Hiển cho ăn một đống bơ bực tức đi về.

"Cô Quỳnh, chúng tôi không tra được bất kì thông tin gì của cô gái kia."

"Cái gì?"

Không tra được là sao?

"Tôi cho thêm, anh cố tra cho tôi."

Đầu dây bên kia thở dài, bất lực nói: "Vấn đề không nằm ở chỗ tiền bạc, ngoài một số thông tin cơ bản ra thì bối cảnh, mối quan hệ các thứ chúng tôi không thể điều tra được."
"Ý anh là gì?"

Đội thám tử tư này có danh tiếng rất tốt, có thể đào bới chuyện mười tám đời nhà người ta lên, tại sao lại không thể tra được tư liệu cỏn con này?

"Gia thế của cô ta không đơn giản, tôi khuyên cô đừng lún sâu quá."

Không biết có phải do trùng hợp hay không, khi bọn họ đang tìm kiếm thông tin về cô gái kia, một số chi nhánh đã bị đánh úp như một lời cảnh cáo vậy.

"Tôi biết rồi."

Xuất thân không đơn giản? Cô ta mặc kệ, nếu mấy người kia đã vô dụng như vậy, cô ta sẽ đích thân ra tay.

"A a a a a a a! ! ! !"

Đồ đạc bị cô ta điên cuồng hất xuống mặt đất.

Cô ta thích anh như vậy, đừng ai cướp được! Cô ta phải có được anh! Nhất định phải có được anh!

Khi phát tiết xong, tâm trạng cũng tốt lên một chút, cô ta còn có chuyện khác phải làm. Đinh Cường Phú, con cờ này từng yêu cô ta như vậy, hừ, lấy vợ rồi thì làm sao? Cô ta sẽ khiến anh ấy quay trở lại quỳ dưới váy cô ta như lúc trước thôi.
"Gọi người lên dọn dẹp phòng cho tôi."

Vừa mới được nghỉ ngơi một chút, Lan đã bị gọi lên dọn phòng. Ác mộng chính là đồ sứ trang trí đều bị vỡ hết. Cô ấy ái ngại nhìn Quỳnh đang khoanh tay dựa vào cửa.

"Tôi sẽ đền bù cho khách sạn, việc của cô là dọn dẹp thật sạch sẽ cho tôi."

"Dạ."

Lại là con nhỏ này, lần trước đụng vào cô ta thì thôi đi, lần này vẫn tiếp tục đụng mặt nó. Thật chướng mắt!

"Cô đi được rồi."

"Nhưng..." vẫn chưa dọn xong mà. Lan khó hiểu nhìn cô ta.

"Nếu cô còn nhìn nữa, thì chuẩn bị nói lời tạm biệt với công việc này đi."

"Tôi thành thật xin lỗi ạ."

Bình luận

Truyện đang đọc