HÀNG XÓM LÀ NGƯỜI YÊU KIẾP TRƯỚC

Vẫn như thường ngày, Phan Vân Kiều lại ăn chực chỗ Triệu Thế Hiển, cô coi việc đó như lẽ thường tình, còn anh lấy làm niềm vui khi ăn cùng cô. Dường như khoảng cách giữa họ được kéo lại gần nhau hơn.

"Còn một tháng nữa đến Giáng Sinh, em có muốn đi đâu không?"

"Lúc đó quán anh đông khách mà?"

Giọng điệu rõ ràng muốn rủ cô đi chơi, nhưng ông chủ làm sao vắng mặt được? Phải ở đó quản lí, cũng như giải quyết nếu có chuyện gì xảy ra chứ?

"Đóng cửa là được." Chút tiền đó anh không thiếu.

"Ò."

Bá đạo dữ!

Rốt cuộc là cô có muốn đi cùng anh không vậy?

Ngại nói nhiều, nên Triệu Thế Hiển chỉ im lặng bê đồ ăn ra. Có lẽ Phan Vân Kiều sinh ra để hưởng phúc. Trong nhà, bố mẹ cưng như nàng công chúa, hiện tại mọi việc đều do Triệu Thế Hiển làm hết. Dọn dẹp nhà cửa thì cô thuê người làm, quần áo cho hết vào máy giặt, cơm nước một tay anh lo liệu.


Tự nhiên cô thấy bản thân mình hơi vô dụng.

Do tập trung nên Phan Vân Kiều vẫn chưa phát hiện ra thực đơn hôm nay đa dạng hơn ngày thường.

"A...anh...."

Thấy anh ấp a ấp úng, cô lấy làm lạ, cuối cùng phát hiện ra. "Nay là ngày đặc biệt gì sao?"

Anh ngượng ngùng, gật đầu một cái.

"Ngày gì vậy?"

Thật là... người ta đã ngượng thì chớ. Mà Triệu Thế Hiển cũng chẳng biết anh đang ngại cái gì nữa, chỉ cần nói muốn chúc mừng cô thôi mà vẫn không nói được. Muốn theo đuổi con gái thì phải mặt dày, nhất định phải dày, không mặt dày chỉ có độc thân cả đời. Điều quan trọng phải nhắc đến ba lần, khắc ghi trong tim.

"Anh muốn chúc mừng em, n...nên làm đặc biệt một chút."

"À....."

Phan Vân Kiều chẳng có kinh nghiệm yêu đương hay ghẹo trai gì đâu, nhưng nhìn anh thế này tính xấu lại nổi lên.


"Chúc mừng thế thôi à? Không tặng quà sao?"

"T...tặng quà..." Ừ nhỉ, anh quên béng mất, nếu giờ đi mua thì cô sẽ nghĩ anh không có thành ý mất.

Thực ra anh nấu cho cô một bữa thế này là cô đã cảm kích lắm rồi, ai biết anh chàng này ngây thơ đến vậy.

"Anh chưa chuẩn bị kịp quà sao?"

Cô nói "chưa chuẩn bị kịp" chứ không nói là "không có", cô đang cho anh bậc thang đi xuống sao? Cô gái anh thích thật là tốt bụng quá đi!

Triệu Thế Hiển lại gật đầu.

Lúc này, nụ cười của Phan Vân Kiều sâu hơn, ánh mắt nhìn anh hơi gian xảo, gò mà không biết từ lúc nào đã ửng hồng.

"Thế anh tặng mình cho em đi!"

Nay gặp được cô gái đã thích anh lâu đến như vậy, Phan Vân Kiều mới ý thức được anh vô cùng có sức hút, lại bị Tạ Thảo Nhi nhồi nhét một đống thứ vào đầu khiến cô thấy hơi bất an. Thuận theo tự nhiên cái gì chứ? Đến nước này chỉ có đánh nhanh thắng nhanh, đề phòng tình địch đánh úp, cô sẽ ra tay trước.


"T...tặng...." Cô đang nói đùa sao? Nhưng trông cô rất nghiêm túc, không thể là lời nói đùa được. Triệu Thế Hiển mấp máy môi, nói nho nhỏ: "Đ...đượ..."

Mãi không thấy anh trả lời, Phan Vân Kiều nghĩ mình tấn công hơi chớp nhoáng.

"Em đùa tí thôi, chúng ta uống chút rượu nhé!"

Sao cô lại nhìn thấy Triệu Thế Hiển nhìn như mất mát thế nhỉ?

"Ừm."

Chẳng còn tâm trạng gì nữa, trên người như có tảng đá to đè lên lưng, bước đi rất nặng nề.

Uống được một chút, tửu lượng của Triệu Thế rất tốt, Phan Vân Kiều dự tính chuốc say anh, xem ra phải nỗ lực hơn một chút.

"Chúng ta chơi một trò chơi đi!"

"Được." Trong mắt anh lúc này chỉ có cô, nào quan tâm đến thứ khác, cô nói gì anh đều đáp ứng hết.

Cô gái anh yêu thật xinh đẹp, thật đáng yêu!

"Anh và em, mỗi người thay phiên đố đối phương, ai không trả lời được phải chịu phạt uống ba cốc rượu. Thế nào?"
"Được." Chơi cùng cô thế này, chắc chắn khoảng cách giữa cô và anh sẽ được kéo gần nhau hơn.

Triệu Thế Hiển đố Phan Vân Kiều rất dễ, anh thương cô như vậy, làm sao có thể để cô chịu phạt được. Ngược lại, cô toàn đố mấy câu chơi chữ với anh. Biết thế năm xưa học hành chăm chỉ, cố gắng nhồi nhét môn Văn vào đầu thì giờ đâu có khốn khó.

Chẳng mấy chốc, Triệu Thế Hiển đã say ứ ừ, Phan Vân Kiều chớp lấy thời cơ, rủ anh tiếp tục chơi trò nói thật. Ánh mắt anh nhìn cô thâm tình, hận không thể đem tất cả những thứ tốt nhất cho cô.

"Anh có thích em thật không?"

"Thích nhiều lắm, nhưng...."

Nhưng? Phan Vân Kiều thoáng căng thẳng, tim bỗng thắt lại. "Nhưng anh lỡ yêu em rồi."

"Phì." Chàng trai cô thích thật đáng yêu quá đi!

"Câu hỏi tiếp theo nha."

"Ừm."

Nói là trò chơi hai người thay phiên nhau hỏi, nhưng độc có Phan Vân Kiều hỏi, Triệu Thế Hiển cũng chẳng thắc mắc gì, ngoan ngoãn trả lời cô.
"Mối tình đầu của anh là ai?"

Đâu có chàng trai nào mà sống hơn hai mươi tuổi lại không có mối tình đầu được. Cô không tin đôi vợ chồng nhà kia cho lắm.

"Hì hì, là cô bé hồi nhỏ hay chơi với anh."

Biết ngay mà, thế mà bảo em là cô gái đầu tiên anh thích, đàn ông toàn lũ dối trá. À, hình như anh chưa từng nói vậy, chỉ có Đinh Cường Phú nói bóng nói gió thế thôi.

Hồi nhỏ hay chơi thân sao? Giỏi ghê, bé tí đã yêu đương rồi.

Càng nghĩ, Phan Vân Kiều càng thấy khó chịu.

"Nói thật đi, trước khi thích em anh đã phải lòng hay qua lại với bao nhiêu người rồi?"

Bình luận

Truyện đang đọc