HÀNH TRÌNH CHINH PHỤC TIỂU ÁC MA


Từ hội trường đi ra, Diêm Dụ đưa Quận Hy Ca đến một bệnh viện gần nhất băng bó, khử trùng vết thương, sau đó mới theo cảnh sát về đồn làm việc.
Quận Lĩnh cùng Tĩnh Tuyết nghe tin con gái bị thương, còn suýt chút mất mạng trong tay Quận Nhĩ Trúc thì đau lòng không thốt nên lời.

Bọn họ không thể ngờ được, thì ra chính bản thân mình là người đã dẫn sói vào nhà, báo hại Quận Hy Ca gặp tai nạn mà trở thành người tàn phế.
Tĩnh Tuyết ôm Quận Hy Ca khóc sướt mướt, vành mắt bà đỏ hoe.
"Con không sao..."
Đưa tay lên vén tóc bà, Quận Hy Ca mỉm cười nhè nhẹ, đoạn dịu giọng trấn an.
Phải mất một lúc lâu Tĩnh Tuyết mới chịu im lặng, chỉ là trong lòng bà vẫn vô cùng áy náy.

Quận Hy Ca biết vậy nên cũng không nói gì thêm.
Lúc này, điện thoại của An Cửu bỗng gọi đến, Quận Hy Ca không chần chừ liền nhấn nút nghe.
"Tiểu thư, cô vẫn khỏe chứ?"
Giọng nói nhỏ nhẹ truyền tới, còn kèm theo tiếng gió phần phật rất mạnh.

An Cửu đang đi du lịch cùng với Cố Trình, hiện tại vẫn chưa hề hay biết rằng Quận Hy Ca có chuyện.

Vì thế, cô lựa chọn giấu đi, tránh cho ảnh hưởng đến cuộc vui của hai người họ.
"Tôi vẫn khỏe.


Thế nào rồi, bao giờ định mời tôi ăn đám cưới?"
An Cửu xấu hổ hờn dỗi: "Tiểu thư, cô cứ trêu tôi...!Thực ra tôi vẫn chưa tính đến chuyện đó."
"Tính sớm đi là vừa."
Hàn huyên thêm mấy câu, Quận Hy Ca cúp máy, đúng lúc Diêm Dụ đã về.
Anh gật đầu chào hỏi ba mẹ cô, cúi xuống luồn hai tay qua chân cô, từ đằng sau bế cô lên rồi nói: "Xin phép ba mẹ, con đưa vợ con đi!"
Quận Hy Ca mệt mỏi trong người nên cũng mặc anh hầu hạ.

Diêm Dụ nhìn cô bằng ánh mắt yêu chiều, thời điểm tắm rửa, sấy tóc cho cô xong thì đã là chuyện của một tiếng sau.
Người đàn ông hôn lên môi, lên má cô, Quận Hy Ca bị anh chọc cho nhột, cô nghiêng đầu tránh đi, vô tình động tới vết thương trên cổ.
"Ui..."
Quận Hy Ca hít sâu một hơi, mặt mày nhăn nhó như con mèo con.

Diêm Dụ lo sốt vó, bàn tay to lớn của anh đặt bên tai cô, cẩn thận xem xét, vừa xem vừa thổi phù phù.
Anh luống cuống, giọng thương xót: "Bảo bối, anh xin lỗi...!anh xin lỗi..."
Quận Hy Ca buồn cười gõ nhẹ vào trán anh.
"Xong chuyện rồi xin lỗi là xong hả?"
Người nào đó bày ra vẻ mặt vô tội, rầm rà rầm rì trong miệng: "Không xin lỗi thì sao? Hôn em tiếp!"
Dứt lời, anh lại ngậm lấy cánh môi cô, m*t mát một hồi mới chịu nhả ra.

Quận Hy Ca đẩy anh, mí mắt nặng trịch đánh nhau, xem chừng đang rất buồn ngủ.
Thấy vậy, Diêm Dụ liền trải phẳng chăn ra, bế cô đặt vào giữa rồi quấn kín đâu vào đó, đảm bảo ấm áp không một khí lạnh có thể lọt qua.
Quận Hy Ca chỉ hở mỗi đôi mắt to tròn ra ngoài, liếc nhìn Diêm Dụ đứng trước mặt mình thay đồ, phút chốc cảm thấy nóng rực.
Cô nói: "Anh có thể ý tứ một chút được không?"
Diêm Dụ ngơ ngác, anh cúi xuống nhìn thân trên để trần của mình, ngón tay dừng lại nơi cúc quần chợt buông ra.

Chầm chậm xoay người, nụ cười ngả ngớn lộ rõ trên môi.
"Anh ý tứ như vậy còn chưa đủ sao?"
Hai tay ép sát cô, đuôi mắt người đàn ông nhướng lên có chút yêu nghiệt.

Hơi thở nóng hổi của anh phả tới, Quận Hy Ca vô thức nín thở, đôi môi mím lại thật chặt.
"Anh...!anh định làm gì?"
"Làm gì hả?"
Diêm Dụ gặm lên cằm cô, nhe răng cắn yêu một cái.


Lần lần, anh phủ trọn môi cô, lại không thành thật mở chăn ra, đầu ngón tay thò vào bờ lưng trắng mịn.
Thỏa thích vuốt v e qua lại, Quận Hy Ca mềm nhũn dưới người của anh.

Lửa đã bén, bấy giờ đang cháy âm ỉ sâu trong huyết mạch Diêm Dụ.
Anh nâng thân thể yêu kiều như không xương lên, động tác cẩn thận, chăm chú, chậm rãi nắm lấy hai luồng mềm mại trước ngực.
Quận Hy Ca bất ngờ rên lên một tiếng nỉ non, lập tức liền bị Diêm Dụ dùng môi chặn lại.

Anh căng cứng, tách hai chân cô ra, ánh mắt đau đáu phát sáng.
"Này, em là người bệnh đấy!"
Nghe cô thấp giọng dọa nạt, Diêm Dụ vẫn cứ bình thản như không.

Anh đem nụ hôn lướt qua da thịt bạch ngọc, mồ hôi như thiêu như đốt.
Quận Hy Ca biết cản không lại anh, ngoan ngoãn hiểu chuyện phối hợp.
"Anh phải nhẹ thôi nhé?"
Nhìn cục cưng đang ra điều kiện với mình, Diêm Dụ gật gù cười gian tà.

Tiếp theo, anh hơi cúi mặt xuống, tuyệt tác đẹp đẽ cũng phóng đại ngay trước mắt.
"Ưm...!Dụ..."
Chiếc lưỡi của anh rụt rè thăm dò, rất nhanh rồi cũng quen thuộc.

Quận Hy Ca một tay bấu vào vai anh, một tay bấu vào ga giường, chịu đựng sự ướt át, ngứa ngáy này.
Qua một lát, Diêm Dụ úp mặt bên eo cô th ở dốc, gân trên trán nổi cộm chứng tỏ đang rất căng thẳng.


Anh không nói không rằng đâm thẳng vào, Quận Hy Ca giật mình ôm siết anh, cả hai trao nhau hơi thở nồng nàn, đong đưa trên chiếc giường rộng lớn.
Đỡ hông cô thúc lên, Diêm Dụ mặt dày tỉ tê: "Ngọt không?"
"Ngọt...!ngọt cái gì..."
Quận Hy Ca cố gắng bắt nhịp với anh, trong khi đó, Diêm Dụ vẫn không ngừng ra ra vào vào, nhưng bàn tay chưa lúc nào rời khỏi cổ cô.

Anh cứ để ở đó, sợ cô mỏi cổ, đau cổ, tay còn lại cũng không nhàn rỗi mà say mê x0a nắn bầu ng ực căng tròn.
Diêm Dụ híp mắt, khóe môi cong lên một đường rất nghệ, ngữ khí trầm khàn, từ tính: "Hương vị của em..."
"Vô lại, đừng nói nữa!"
Da mặt Quận Hy Ca đỏ ửng mê người, ánh mắt rất đỗi câu hồn.
Diêm Dụ sao có thể khước từ sự quyến rũ này, anh gia tăng tốc độ, vừa mãnh liệt vừa thích thú.
Kh0ái cảm dâng trào, Quận Hy Ca dính lấy anh, trong miệng liên tục tràn ra những tiếng r3n rỉ vụn vặt, lòng thì lại thầm mắng anh...
Thấy cô như vậy, Diêm Dụ bỗng nhiên dừng lại, anh thở sâu dụ dỗ: "Hy Ca, nói yêu anh..."
Quận Hy Ca đắn đo không chịu khuất phục, nhưng chỉ vài giây sau hòa nhịp với anh, cô đã nhẹ nhàng kêu lên: "Diêm Dụ, em yêu anh..."
"Anh cũng yêu em!"
Vừa đáp vừa hài lòng hôn lên mũi cô, Diêm Dụ nhìn cô như báu vật, đột nhiên có khát khao muốn bảo vệ cô thật tốt, không muốn cô phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào.

Anh mãn nguyện thổ lộ: "Mọi thứ tốt nhất trên đời đều dành cho em.".


Bình luận

Truyện đang đọc