HÀNH TRÌNH CƯỚP NAM CHÍNH VỀ TAY NAM PHỤ

Nhâm Thạch từ căn biệt thự nhà họ Lý bước ra, hôm nay là ngày cuối cùng của cậu, cậu sợ không kịp mất, Nhâm Thạch cầm trên tay mọi tư liệu về việc tai nạn giao thông của Lý Vương Chiêu, hai ngày nay có thêm sự góp sức của Tào Quang Thương, cậu đã điều tra kĩ lưỡng, tuy Lý Độ Sơn gã rất cẩn thận nhưng vẫn lộ ra sơ hở đấy thôi, kì thật cậu không có nhiều kinh nghiệm trong việc này lắm, cậu rất bối rối may sao có Tào Quang Thương giúp đỡ.

Hôm nay Tào Quang Thương muốn đi cùng hắn nhưng cậu lại nhất quyết từ chối, chuyện này cũng coi như "việc" của cậu nên cứ để cậu giải quyết đi thôi, vả lại Tào Quang Thương không thể ở bên cạnh cậu 24/24 được, dù có nhiều mất mác nhưng cậu chỉ đành nén lại.

Vì nhà Lý Vương Lâm nằm ở trung tâm thành phố nên cũng gần sở cảnh sát, cậu định gửi một bản cho bọn họ tố cáo Lý Độ Sơn để họ tiến hành giam giữ gã, một bản thì cậu sẽ vạch trần gã trước công ty,

20km là tới nơi nhưng cậu sợ không có nhiều thời gian nên đã đi đường cao tốc cho nhanh, mọi khi đường này rất ít xe cộ, nếu có thì cũng sẽ đi với tốc độ nhanh đến chóng mặt, nhưng không ngờ ý định này lại sẽ gây ra một rắc rối lớn cho cậu.

Nhâm Thạch nắm vô lăng, cả khuôn mặt nhăn nhó, âm thanh máy móc vang lên thông báo trước làm cậu hơi khó chịu.

【 Cảnh báo nguy hiểm! Cảnh báo nguy hiểm! Vì vẫn còn thời gian với thế giới này nên kí chủ không thể rời khỏi, khởi động hệ thống phòng hộ, ngay lúc này____ Dừng____ 】

Không nghĩ tới lúc này vừa vừa vặn đằng trước có một chiếc xe đánh lái chạy ngược chiều, giống như xe điên cơ hồ chạy với tốc độ 120km/h, lao vào xe cũ nát của Nhâm Thạch như tên lửa, một giây nữa thôi, mọi thứ ngừng lại, tất cả đều đột nhiên ngừng lại.

Nhâm Thạch vốn không hiểu gì cả, tự dưng chiếc xe phanh gấp dừng lại, chiếc xe phanh gấp đến nổi đầu Nhâm Thạch bị đập vào vô lăng, một tiếng "cốp" dồn tan, Nhâm Thạch đau đớn ôm đầu, bàn tay để trên trán lấy xuống nhiều máu tươi, chuyện gì thế này?

Chưa kinh khủng hơn bằng việc đang diễn ra trước mắt cậu làm trái tim treo lên đập kinh hồn, phía trước là chiếc xe bán tải xập xệ tự dưng hướng ngược chiều với xe cậu bộ dạng như sắp tông vào nhau, không những thế, người ngồi bên trong áo đen mủ trùm kín đầu không rõ gương mặt, nhưng không nhúc nhích nữa, tất cả đều giống như không có sự sống, duy chỉ một mình cậu.

Hệ thống điên cuồng nói cảnh báo nguy hiểm trong đầu cậu lúc nãy là thật, đây là tai nạn thông? Nhưng cũng quá mức vô lý, ai lại đi chạy ngược chiều như vậy, có điên mới như vậy, kinh hồn chưa qua đi trong đầu ngay lập tức hiện lên khuôn mặt dữ tợn của Lý Độ Sơn, cậu rùng mình một cái, chắc chắn là gã, gã không thể chờ đợi nữa, gã đã hành động, Nhâm Thạch tự hỏi nếu không có hệ thống, thì cậu có phải nằm trong vũng máu huyết nhục mơ hồ không? Cậu thật không dám nghĩ.

Chiếc xe bán tải kia vẫn chưa chạm vào xe của cậu, Nhâm Thạch bình tĩnh lại nắm vô lăng đánh xe lùi về sau rẽ sang hướng bên phải chạy lên phía trước, ngay thời khắc này, cậu cảm nhận được gió thổi qua cửa kính, mọi thứ đã trở lại, chiếc xe bán tải kia khởi động 120km/h như trước kia nhưng kinh hoảng là không có mục tiêu trước mắt, trong lúc hoảng loạn gã không kịp điều chỉnh tránh cột giao thông đã đánh tay lái xuống vực, chiếc xe ngay lập tức trượt xuống lăn vài vòng, tiếng nổ lớn rung trời vang lên, nhiều mảnh vụn văng tung trời đất, cơ hồ người bên trong cũng đã tan xương nát thịt.

Nhâm Thạch nhìn tình cảnh sau gương chiếu hậu run rẩy, ngọn lửa bốc cháy rất lớn, thiêu rụi cả một mảng rừng bên dưới, tin tức lan đi rất nhanh, cảnh sát đã vào cuộc, Nhâm Thạch gần đó cũng không tránh khỏi, cậu bị đưa vào diện người chứng kiến, bây giờ cậu phải đi lấy lời khai, Nhâm Thạch nôn nóng đến bể đầu, vài tiếng nữa thôi, cậu đâu có rảnh ran như vậy, cậu muốn lấy thân phận ra để chèn ép thả người đi nhưng rất có thể người này có dây mơ rễ má với gã Lý Độ Sơn, nên cậu nhịn.

Nhâm Thạch xin phép ra ngoài điện thoại báo cho Tào Quang Thương biết.

Rất nhanh, Nhâm Thạch ngồi trong phòng đã thấy Tào Quang Thương hớt hải chạy vào, khi nhìn thấy cậu trong lòng mới được thả xuống, hắn để ý vết thương đã được xử lý trên trán cậu, lo lắng đến sắc mặt giảm xuống, gặng hỏi: "Em có sao không?"

"A...tôi không sao, chỉ là họ muốn lấy lời khai thôi"

Tào Quang Thương ôn nhu sờ trán cậu, thân hình phát lửa.

Nhâm Thạch bình tĩnh lại, kể sự tình cho Tào Quang Thương biết, sau đó lại nói: "Em đoán, rất có thể chuyện này liên quan đến Lý Độ Sơn"

Tào Quang Thương nghe tên, trán đầy gân xanh, bàn tay nắm lại, chửi thề: "Chết tiệt" hắn phải tiêu diệt cái gã đó sớm hơn đã không xảy ra chuyện ngày hôm nay, hắn tự trách bản thân mình.

Hai người bọn họ cũng ngồi lại xem camera được quay lại từ hộp đen của chiếc xe khác đi đằng sau.

Vị trưởng quan, cũng biết đôi chút về bối cảnh của bọn họ, nên thái độ hòa nhã hơn, lễ độ nói, vừa nói vừa chỉ vào màn hình: "Chiếc xe bán tải này đánh lái đi ngược chiều chắc chắn có ý đồ..." trưởng quan ngập ngừng, muốn nói rất có thể cái cậu Lý này đã bị ai coi không vừa mắt nên mới sắp xếp trùng hợp thế này nhưng y lại không nói ra, y nói tiếp: "...Nhưng điều tôi không thể lý giải được là chiếc xe này đi với tốc độ 120km/h, xe của cậu tôi đoán chắc là 60km/h đi, khi xe bán tải đi nhanh đến như vậy, cậu phải phản ứng không kịp chứ, nhưng không, cậu phản ứng rất nhanh và đúng lúc, hai chiếc xe sắp chạm vài nhau cậu đã đánh tay lái sang phải, chuyện này quả thực không khoa học" y nói xong thì nhìn hai người một cách khó hiểu.

Nhâm Thạch chột dạ, cảnh tượng thời gian ngưng động hoàn toàn không được quay lại, bây giờ cậu không biết giải thích như thế nào, Tào Quang Thương ngồi bên cạnh, vừa nghe hết lời y nói, khuôn mặt thoáng chốc âm trầm, nhìn Nhâm Thạch, mở hồ lại hiểu, hắn cũng thực điên rồi, hắn lại hiểu tất cả những gì xảy ra trong đoạn phim kia, bởi vì.

Trở về phòng làm việc trước đó, trợ lý có pha tách cà phê cho hắn, hắn bảo cứ để đó, nhưng vị trợ lý này của hắn lại đứng im như tượng, Tào Quang Thương nghĩ giờ này mà cô còn đùa được nữa, nhưng không hắn lay sắp ngã nhưng cô lại không mảy may gì, hắn nghĩ mình điên thật rồi, hắn lập tức mở toang rèm cửa, sửng sốt nhìn một màn trước mắt, mọi thứ...mọi thứ trước mắt hắn lại không chuyển động nữa, tại sao lại như vậy? Hắn đang mơ? không hắn rất tỉnh táo, đến khi hắn cho là hắn bị thần kinh ở não thì cô trợ lý đột nhiên mở miệng:"Giám đốc mời dùng" làm hắn hoảng hốt, tựa như không có gì xảy ra vậy, hắn âm trầm không nói cho tới khi nhận được cuộc gọi của Nhâm Thạch là hắn phi tới đây ngay.

Nhâm Thạch nói: "Chắc tại tôi phản ứng nhanh"

Vị trưởng quan kia nói: "Không thể..." biết mình nói hớ y cũng ngậm miệng lại luôn.

Nhâm Thạch cũng không nói gì, không moi được gì từ cậu nên anh ta thả người đi, trước khi đi cậu có đưa tài liệu, chứng cứ phạm tội của Lý Độ Sơn ra cho anh, bảo phải giải quyết nhanh cho cậu chiều nay được không.

Vị kia gật đầu bảo được, Nhâm Thạch mới thả lỏng, cậu cùng Tào Quang Thương vào nhà hàng ăn cơm trưa, hai người cũng không nói gì nhiều, Tào Quang Thương càng im re, Nhâm Thạch nghĩ cũng thực kì lạ.

Giữa trưa hai người về công ty của Lý Vương Lâm, Tào Quang Thương cũng đi cùng, bọn hắn vừa vặn gặp Lý Độ Sơn đang hớt hải từ trong phòng làm việc chạy ra, sắc mặt như ăn phải phân, đỏ bừng lên.

Nhâm Thạch làm điệu bộ chào gã một tiếng, làm gã giật bắn mình, định lướt qua cậu đi mất thì bị Tào Quang Thương giữ lại.

"Có tật giật mình"

Lý Độ Sơn tự dưng điên lên, gắng giọng nói: "Cậu nói cái gì?"

Nhâm Thạch cũng cười lạnh nhìn gã, nói giọng chỉ để một mình Lý Độ Sơn nghe: "Con tiễn chú một đoạn vậy"

"Mày đang nói cái thá gì vậy?" Lý Độ Sơn như nổi khùng, không biết cảm xúc tiêu cực nào bị ảnh hưởng muốn xông vào đánh Nhâm Thạch bị Tào Quang Thương nện cho một cú trời váng, rất nhanh đã nhận được sự chú ý của rất nhiều người, tới tai Lý Thanh, ông cũng nổi khùng đi tới, nhưng không có ý định đỡ Lý Độ Sơn chỉ hỏi: "Các cậu đang làm gì vậy?"

Nhâm Thạch từ tốn trả lời: "Công ty chúng ta không thể nuôi một kẻ phản bội được"

Lý Độ Sơn từ ôm bụng chật vật đứng dậy đỏ mặt hét lên: "Nói hươu nói vượn"

Nhâm Thạch lạnh lùng nói: "Người ông sai để giết tôi đã chết rồi, hơn nữa còn chết rất thảm"

Nói đến đây khuôn mặt Lý Độ Sơn biến sắc gã không kìm được run lẩy bẩy, không thể rơi vào bẫy của bọn nhãi ranh này được, không thể, tụi nó chẳng biết gì cả đâu, gã chẳng sợ nữa, gồng gân lên như muốn ăn tươi nuốt sống Lý Vương Lâm: "Mày đúng là ngậm máu phun người, tao như thế thế lúc nào, mày không có chứng cứ gì, mày đổ oan cho tao, tao sẽ kiện mày"

Lý Thanh nhức đầu nhìn hai chú cháu cãi nhau nhưng không cản vì ông cũng mất lòng tin với thằng con trai trời đất bất dung này rồi, nó quá dã tâm khiến ông cũng không thể nhìn thấu hết.

Mọi người trong công ty hóng chuyện nói ra nói vào, bàn tán xôn xao tạo thành một mảnh hỗn loạn.

Ngoài cửa thu hút sự quan sát hơn có năm người mặt đồng phục cảnh sát, vị đứng đầu chính là người trưởng quan, y gật đầu với mọi người lên tiếng gọi, đồng thời lấy danh thiếp cảnh sát ra đưa trước mặt mọi người: "Cậu Lý, Tào Tổng..."

Nhâm Thạch cũng gật đầu, không ngờ mấy người cảnh sát này làm cũng ăn nhanh thật mà không hề biết vì gia cảnh của mình mà được đặc xá.

Trưởng quan nhìn Lý Độ Sơn bộ mặt lạnh câm nói: "Tôi là cảnh sát, có người tố cáo anh tội hai lần giết người"

Lý Thanh nghe mà như sấm chớp bên tai, toàn chân run rẩy, không thể? ông nghĩ Lý Độ Sơn có thể không ra gì nhưng giết người cũng đi quá xa rồi, ông nói: "Các cậu có nhầm lẫn gì không"

"Không nhầm lẫn, một lần là giết thành công ông Lý Vương Chiêu trót lọt, lần thứ hai là cậu Lý đây, nhưng cậu Lý mệnh tốt đã thoát chết trong gang tấc"

Lý Thanh như sắp ngất, lỗ tai lùng bùng, ông đã nghe những từ kinh khủng nhất, Lý Vương Chiêu chính là cấm kị của ông, nhưng tại sao quỹ đạo lại đi theo hướng này?, ông rút hết sức bình sinh hét lớn: "Nói bậy"

Trường quan vẫn giữ nét mặt giải thích: "Chúng tôi đã có chứng cứ do cậu Lý cung cấp, mời ông Lý Độ Sơn hợp tác"

Lý Độ Sơn tròng đỏ ngầu trừng lớn không thể tin được, gã nghĩ gã đã rất kĩ lưỡng mà, họ chỉ đang đùa mình thôi, gã muốn chống cự, đã bị bốn người cảnh sát còng tay bắt đi.

Âm thanh bất lực bi nộ của gã vang vọng trong không gian: "Tao đâu có như vậy, các người bắt nhầm người rồi, thả tao ra..."

Lý Thanh không chịu nỗi cú sốc này mà ngất đi, đang ở bệnh viện chuyền nước, Nhâm Thạch rất muốn đi thăm ông nhưng cậu không thể chia cắt thời gian ra nhiều như vậy, cơ hồ mọi chuyện đã được ổn thỏa, Nhâm Thạch muốn thời khắc cuối cùng ở bên Tào Quang Thương.

"Tối nay đến nhà tôi đi"

"Được"

10h tối, hai người vẫn chưa ngủ, nói đúng hơn là Nhâm Thạch không thể ngủ, nằm ôm Tào Quang chật cứng, chọc Tào Quang Thương bật cười: "Em làm giống như tôi đi mất vậy"

Không, là cậu đi mất!!! Nhâm Thạch không có dũng khí để nói ra.

Đột nhiên điện thoại Tào Quang Thương reo lên làm phá vỡ bầu không khí, là số lạ, hắn hơi do dự bắt máy, bên kia là giọng nữ, còn nói.

『 Em là Lam Thần đây 』

Tào Quang Thương hồ đồ:『 Lam Thần? Lam Thần là ai? 』

『... 』

Tào Quang Thương không thể nhớ ra ai nên đã dập máy luôn, Nhâm Thạch thính tai nghe được, giật thót, nữ chính? Nhâm Thạch cũng đã quên bén đi mất, nhìn Tào Quang Thương, ánh mắt trở nên độc chiếm, cậu đã giành Tào Quang Thương đi mất rồi còn đâu.

Haha.

Thôi nghĩ ngợi cậu nói giọng ỉ ôi: "Nếu như tôi không thể ở bên cậu nữa thì cậu tính làm thế nào?"

Tào Quang Thương vẫn không nhận ra giọng của cậu có gì khác thường: "Em sao thế, tính đi đâu à?"

"Không, chỉ là tôi muốn hỏi vậy thôi"

Tào Quang Thương trở mình hôn lên đôi môi mềm mại Nhâm Thạch: "Em ở đâu tôi sẽ ở đó"

Nhâm Thạch vì câu nói của hắn và mắt đã ướt, tim cũng nhói lên đau đớn.

Tào Quang Thương hoảng hốt, lau nước mắt cho Nhâm Thạch: "Sao thế? Tôi đã làm sai ở đâu à, nói đi tôi sửa, em sao thế? Đừng làm tôi sợ..."

Tào Quang Thương càng lau, nước mắt của cậu ra càng nhiều, hắn bật dậy hoảng sợ, ôm cậu vào lòng, vỗ lưng cậu...

"Tôi xin lỗi...tôi xin lỗi..."

Tào Quang Thương có làm sai gì đâu mà cứ xin lỗi mãi như thế!

Đồng hồ chuyển qua vị trí, vừa vặn không xê dịch.

00.00

Em ở đâu anh sẽ ở đó!

Trong đầu Nhâm Thạch vẫn còn vang vọng câu nói của Tào Quang Thương.

________

Hoàn Thế Giới Thứ Nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc