HÀNH TRÌNH CƯỚP NAM CHÍNH VỀ TAY NAM PHỤ

Gió lốc cuốn lên đầy trời, trong hang động chật hẹp kẹt kín người, đều bị tình cảnh trước mắt làm cho kinh hoảng, tròng mắt thiếu chút nữa trồi ra, ấy vậy mà chẳng có ai dám liều mình cứu nàng ta.

Trong không gian chỉ truyền lại từng tiếng hét thống khổ bất kham, đau đớn cùng cực.

Nhâm Thạch đơ ra một lúc, sắc mặt đại biến, cả người đột nhiên lạnh thấu xương, cảm giác sau lưng như có vạn ánh mắt bi nộ khinh bỉ nhìn y, xuyên qua y phục, cắn nát tim gan, giờ khắc này Nhâm Thạch cực kì hoảng sợ, định nhấc chân lao lên lần nữa.

Bỗng nhiên cửa hang động rầm rầm đổ rạp xuống, hai bên tường cũng tầng tầng lớp lớp cùng lao xuống.

"Chạy mau____!"

"Chạy ra cửa hang___!"

Tiếng hồ nháo cùng thạch nhũ va chạm vào nhau, động lại vang lên như đục thủng màng nhĩ, bọn người đạp lên đất đá, có người ngã chổng vó không đứng dậy kịp kịp liền bị thạch nhũ chôn vùi, ngay cả tiếng kêu cũng không thể phát ra, bọn người nhốn nháo sắp ra khỏi hang động...

Không một ai để ý tới Nhâm Thạch, y một mình đứng trong khói bụi mù mịt, chả ai đến gần với sinh tử đi lo sinh mạng của kẻ khác, Nhâm Thạch trơ mắt nhìn không gian sắp sụp đổ này, tìm kiếm bóng hình Đào Nguyệt Dung cùng Tử Vô Nguyệt, bọn họ tựa như mất tích, nhưng Nhâm Thạch biết chắc chắn rằng Đào Nguyệt Dung vẫn chưa chết, nếu nàng ta chết, y cũng không thể ở đây.

Đằng sau thân ảnh quay cuồng tìm kiếm, bỗng nhiên có một bàn tay khoát lên vai y, nặng nề đưa y trở về thực tại, y quay người kinh ngạc nhìn hắn...

"Vũ Ca?"

Sở Khương Vũ hiện tại không hề giống gương mặt treo nụ cười ôn hòa nữa mà gương mặt hắn rất quỷ quái kì dị, đôi mắt dữ tợn gằn lên, lạnh lẽo cực hạn nhìn y tựa như y chỉ là một thứ súc sinh bần tiện.

Nhâm Thạch triệt để rét lạnh, da đầu cũng run lên chưa kịp phản kháng đã bị nắm vai kéo đi, Sở Khương Vũ vác Nhâm Thạch như bao cát bay phần phật ra cửa hang, hai người vừa bước ra khỏi, hang động rộng lớn này triệt để sụp xuống, không còn gì cả.

Bên ngoài càng làm cho Nhâm Thạch đau đầu hơn, y cùng Sở Khương Vũ đứng cách bọn người tu sĩ rất xa, nhưng cũng đủ để thấy được hàng ngàn đôi mắt chỉa thẳng vào y như mũi kiếm trần trụi, muốn khoét cho y một lỗ thủng.

Bỗng nhiên đường nhìn bị thay đổi, ánh mắt căm phẫn muốn giết y chuyển hướng sau đằng sau y, Nhâm Thạch cũng xoay người lại.

Sau lớp sương mờ cùng khói bụi chưa tan dày đặc, hiện ra hai thân ảnh, ngũ quang rất rõ ràng, ánh quang nhàn nhạt chiếu thẳng vào con ngươi ẩn đỏ của hắn, biểu tình như mặt hồ lạnh lẽo, trên tay nắm chặt thần khí sắc bén bên cạnh hắn là một nữ nhân, đôi mắt ẩm ướt lấm lem, biểu tình trên mặt vẫn là hoảng sợ cực độ, kiều diễm tái nhợt, nàng ra đứng không vững chân run cầm cập phải tựa vào người nam nhân bên cạnh.

Nhâm Thạch thở hắt ra, lo lắng Đào Nguyệt chôn thây cũng được nhẹ nhõm.

Ánh mắt hắn nhìn y như thủy triều dâng cồn cào nóng bỏng bức cháy linh hồn, nghe ra hắn còn có một chút thở phào nhẹ nhõm, nhưng người khác nhìn vào lại không thể nhìn ra, giống như có rất nhiều biểu tình lại tựa hồ như cái gì cũng không có.

Hắn là Tử Vô Nguyệt, là Vô Hy tôn giả, hắn đứng trên đỉnh nhân sinh nhìn đám phàm nhân bọn hắn, Chấp Pháp trưởng lão cùng Khương Từ trưởng lão đồng thời tiến lên, bỏ qua Nhâm Thạch.

Chấp Pháp trưởng lão chào hắn một tiếng: "Vô Hy!"

Tử Vô Nguyệt trầm ngâm ngật đầu, lão ta mới nói: "Hôm nay có Vô Hy tôn giả ở đây, theo như lão thần thấy Hỏa Huyết Long thật ra chính là chỗ chôn thây người, làm gì có thần khí hay tâm pháp thượng cổ gì, chút nữa là chúng ra đã phải bỏ mạng tại đây, chuyến này đi uổng công vô ích rồi!"

Tử Vô Nguyệt không đáp lời lão, Chấp Pháp trưởng lão đợi hồi lâu vẫn không có hồi âm, mới biết ánh mắt hắn đã nhìn đi đâu, hoàn toàn coi lời nói của lão là nước sông đổ biển, tuy lão tức giận nhưng cũng không thể làm gì, đành phải áp xuống.

Ẩn trong đám để tử, một người nam nhân gương mặt tuấn dật, chậm rãi đạp đất đá tiến lên phía trước, một mảnh xôn xao ập tới, Chấp Pháp trưởng lão định ngăn hắn nhưng đã muộn.

Lưu Vũ Minh tiến lên phía trước đột nhiên quỳ rạp xuống đất trước mặt Tử Vô Nguyệt hành lễ lớn tiếng nói.

"Vãn bối Lưu Vũ Minh, đệ tử Càn Tâm Đỉnh, đồ đệ thứ hai của Chấp Pháp trưởng lão hôm nay muốn đòi lại công đạo cho sư muội Ngâm Sương"

Lông mày Tử Vô Nguyệt chao lại nguy hiểm, Chấp Pháp trưởng lão bên cạnh mồ hôi chảy ra như mưa, Nhâm Thạch lập tức xoa xoa ấn đường, không sớm thì muộn lại đến ngay khắc này.

Lưu Vũ Minh không đợi Tử Vô Nguyệt đồng ý, cố chấp nói, thân thể đứng dậy chỉ thẳng vào mặt Nhâm Thạch.

"Chắc hẳn ai cũng đã biết y chính là thứ bại hoại làm ô uế cả một đỉnh Càn Tâm, y chính là một kẻ xúc sinh trái luân thường đạo lý, dù gì trước kia cũng từng gọi ngươi một tiếng Đại sư huynh bây giờ nghe lại giống như gọi một thứ bẩn thiểu nhất, y cả gan làm nhục tiểu sư muội làm hủy hoại thanh danh trong trắng của nàng, ta trước đây cứ tưởng ngươi tẩu hỏa nhập ma chưa hề động chạm đến tiểu sư muội, nhưng hôm nay, ở Hỏa Huyết Long này ta mới biết, ngươi đã..." Lưu Vũ Minh nghẹn lại, hốc mắt đỏ ngầu, hôm nay nói ra mặc dù sẽ không chừa lại cho Ngâm Sương chút mặt mũi nhìn ai, nhưng nếu không nói hắn sẽ hối hận cả đời, tiểu sư muội cứ để hắn bồi nàng một đời.

"Hôm nay như các lão bối và chúng đệ tử mấy Đỉnh đã tận mắt nhìn thấy, y cư nhiên cả gan đẩy Đào Sư tỷ vào chỗ chết, nếu không có sư tôn nàng cứu thoát e rằng Đào sư tỷ đến cả...xương cốt cũng không còn..."

"Hỗn xược___!

Chấp Pháp trưởng lão hét lên, Lưu Vũ Minh cả kinh, cuối thấp đầu: "Sư tôn là con đang đòi lại công đạo cho...Đào sư tỷ..."

"Còn một chuyện nữa, hôm nay khi mọi người bước vào hang động thạch nhũ đã nghe thấy mùi âm khí của Quỷ giới rất nặng, tàn hồn Thượng Tiên cùng với linh thú Cửu Vỹ Hồ đã chết kia trên tàn thức cùng thân thể không hề có dấu vết lưu lại tà khí, theo như đệ tử biết Mặc Vu Dịch trước đây có tẩu hỏa nhập ma, trong khoảng thời gian bị đầy ở Tàn Nhai không biết y có tu luyện tà pháp hay không, nhưng âm khí chắn chắn chính là từ trên người y____!"

Lưu Vũ Minh lại nói: "Khương Từ trưởng lão cho phép vãn bối được hỏi, có phải lúc vào hang động người đã nhận ra âm khí từ quỷ giới?"

Khương Từ trưởng lão trầm ngâm mà đáp: "Quả thực là có!"

Tiếng người hít khí lạnh nhiều hơn, phẫn nộ nhìn chầm chầm về phía Nhâm Thạch, hiện giờ y như hồng tâm bị vạn mũi tên chỉa đến, kích nào cũng đâm vào ngực.

Mộ Chiêu Giang nhịn không nổi nữa lớn tiếng nói: "Ngươi có chứng cứ gì không? Vu oan người khác sẽ không có kết quả tốt đẹp gì"

Lưu Vũ Minh nói: "Khí tức âm khí còn sót lại trên người y chính là chứng cứ!"

"Xin Vô Hy tôn giả hãy làm chủ công đạo, đòi lại công bằng cho Đào sư tỷ!"

Khương Từ cũng lên tiếng: "Nếu đã như thế thì lập tức tra khám người y!"

Mộ Chiêu Giang tức đến hộc máu, tuy là không ưa Mặc Vu Dịch nhưng bọn họ vẫn cùng là huynh đệ, chắc chắn nàng sẽ không nhịn được: "Lời nói suông thì ai mà tin, Lưu Vũ Minh ngươi dám vu oan giá họa cho sư đệ của ta, ngươi có biết hậu quả là gì không?"

Chấp Pháp ngắt ngang lời nàng: "Trưởng bối đang nói chuyện ai cho phép một tiểu tử như ngươi cướp lời chứ?"

Tử Vô Nguyệt thật sự nghe không nổi, gân xanh nổi đầy mặt, những lời chê bai như vậy đều lọt vào tai hắn, thắt chặt trái tim hắn, cực kì thống hận, muốn giết người, hắn ẩn nhẫn đến phát điên mới nhẫn nại lên tiếng: "Chuyện này trở về rồi nói, chính ta sẽ tra khảo, nhanh chóng ra khỏi núi"

Chuyện này ồn ào như vậy đến đây là xong?

Tựa hồ như vẫn còn khuất mắt rất lớn Lưu Vũ Minh không cam lòng, ức nghẹn nói: "Cái thứ xúc sinh bẩn thiểu không có gia giáo, hèn gì cha mẹ đều chết, họ chết lại chẳng có ai dạy cho ngươi kiềm chế tiết dục, như chó hoang mà dâm loạn, thật bẩn thiểu..."

Câu nói này triệt để chạm vào nổi đau không cách nào lành lại của Nhâm Thạch, cha mẹ là điều cấm kị của y, bọn họ tuy có thể không ra gì, bỏ rơi con cái nhưng y câm hận, cho dù có thể không liên quan tới cha mẹ Nhâm Thạch ở kiếp trước, nói y không có gia giáo chính là đi vào giới hạn của y, Nhâm Thạch ẩn nhẫn phát trướng, linh lực ở cổ tay cuồn cuộn như sóng.

Đám người trở nên xôn xao, có người còn cười ra tiếng, hi hi ha ha đùa cợt, ngay cả lão Chấp Pháp cũng không nói gì, Tử Vô Nguyệt tròng mắt đem ngòm, sát ý cuồng cuộn như sóng biển cuộn trào, Chiến Hoa rục rịch...

Sở Khương Vũ không biết từ lúc nào đã ở phía sau Tử Vô Nguyệt, đột nhiên lắc đầu với hắn, ý chỉ đừng làm ra hành động gì điên rồ, Tử Vô Nguyệt có tức giận đi chăng nữa cũng bức áp dịu xuống, dịu xuống thật sâu, cực kì không thoải mái.

Đám người thi nhau rời đi, sát ý trong mắt Nhâm Thạch chưa hề dập tắt, cả người như hồ thu lạnh lẽo, khóe môi nhếch cao.

"ĐỨNG LẠI____!"

Tất cả mọi người bị tiếng hô mà giật mình.

"Ngươi mới vừa nói cái gì___?"

Lưu Vũ Minh nhíu mày, thân thể bỗng chốc không tự nhiên, giật mình khi cả người Mặc Vu Dịch bắn tỏa sát ý giống như đốt rụi linh hồn hắn, Lưu Vũ Minh thật sự thương sư muội hắn chịu khổ, cho nên không thể bỏ qua cho Mặc Vu Dịch được.

"Ta nói gì không đúng sao?"

Nhâm Thạch cười nhạt: "Nếu đã như vậy thì___"

Nhâm Thạch thần tốc xuất thân lên về phía Lưu Vũ Minh, Mấy người trưởng lão sắc mặt đại biến, Tử Vô Nguyệt vẫn bình chân nhìn y không làm ra hành động nào khác.

Chấp Pháp liền vung trường kiếm, ngăn cản Mặc Vu Dịch tấn công đồ đệ của lão, cứ ngỡ là Nhâm Thạch sẽ động đao kiếm với Lưu Vũ Minh, không ngờ y chỉ đứng trước mặt hắn, cười khó hiểu, âm trầm nhả chữ, mỗi chữ đều nặng nề thấm vào đầu Lưu Vũ Minh làm gan tim phèo phổi hắn tràn ngập tức giận, như muốn kết liễu y ngay tại đây.

"Cho ta ba ngày, ba ngày sau sư muội yêu quý tôn kính của ngươi sẽ đến quỳ gối dưới chân ta, hạ đẳng như cẩu, cầu xin ta tha thứ..."

Tử Vô Nguyệt cánh môi khẽ nhếch, quay lưng đi: "Đi thôi! Ra khỏi núi..."

Mặc dù trong lòng có tức giận như biển, như núi cũng không thể làm trái ý Tử Vô Nguyệt, bọn họ trừng Nhâm Thạch như con cá trên thớt, âm thầm vui mừng y mạnh miệng.

Sau khi ra khỏi Hỏa Huyết Long, Tử Vô Nguyệt dùng pháp lực làm sụp đổ ngọn núi chôn vùi hàng ngàn dã tâm, 3000 năm sau này sẽ không còn ngọn núi nào tên là Hỏa Huyết Long nữa, Hỏa Huyết Long sừng sững như vậy cứ như thế sụp đổ, không còn lại gì.

Tiếng người chửi rủa cũng ngày một nhiều: "Hỏa Huyết Long chó má gì không biết, chính là lừa người cả"

Ngay cả mấy trưởng lão cũng mặt đen như ăn phải phân, ngậm ngùi ra về.

Chẳng lẽ ngọn núi tôn thành thần này lại chẳng có gì ngoài đất và đá?

Hoa Linh Đỉnh.

Nhâm Thạch khó khăn lắm mới tránh thoát được Ngọc Huyền trưởng lão sư tôn của y, lão ta cứ gặn hỏi mãi, may thay có Mộ Chiêu Giang nhiều chuyện, nàng ngồi nói với lão ba hoa đến cả nước miếng văng tứ tung.

Hắc ám bao trùm, Nhâm Thạch vội đến Nguyệt Vu Sơn tìm Tử Vô Nguyệt, đường phòng không có ai, y chân bước trên đá lát tìm đến phòng ngủ của hắn, thật sự nơi hắn ở rất im ắng, hắn không muốn hơi thở con người xung quanh cho nên trước giờ vẫn không một ai dám lãng vãng ở gần Nguyệt Vu Sơn.

Trong phòng truyền tới tiếng nước nhỏ, hiển nhiên y đã biết hắn đang làm gì, tim Nhâm Thạch đập thình thịnh như nhảy ra khỏi lồng ngực, chân bước lên thèm kéo cánh cửa, gương mặt nôn nóng muốn chết, sau tấm màng mờ nhạt, hiện lên thân ảnh nằm trong thành trì lớn, đầu ngửa ra sau, nước thành trì ngang tới bờ ngực hắn, Nhâm Thạch liền bị áp bức bởi khuôn mặt cấm dục của hắn, giọt nước mảnh mai yểu điệu chảy theo đường kẻ, trì lên yếu hầu nhô ra chảy tới bờ ngực cơ bắp vững chắc của hắn, trì lên điểm hồng trước ngực, rồi lặng xuống mất hút trong vũng nước, tóc hắn xõa dài, có sợi tóc ướt nhèm dính dấp vào khuôn mặt mắt nhắm hờ, từng tầng uy áp ập tới bất giác khó thở, khói nóng mờ ảo như nửa kín nửa mở, lấp kín thân hình hắn, bờ môi mỏng dường như hơi nhếch lên khó nhìn thấy.

Nhâm Thạch chết lặng nuốt nước bọt, thật sự có một điểm nếu như hắn là Vô Hy tôn giả thì hơi thở vất vưởng trong vòng năm dặm không lý nào mà hắn lại không biết, dường như nghe được hơi thở quen thuộc, thân thể cũng lười cử động, yếu hầu nhô động lên xuống.

"Tới rồi!"

______

Bình luận

Truyện đang đọc